Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 372: Chương 372: Yêu Tộc




Nương của Lá Cây đi làm cơm, Lá Cây thì hỏi tên Kim Phi Dao rồi dẫn nàng đi xem hàng hóa trong tiệm.

Trong tiệm bày không ít quầy hàng bằng đá, trên tường treo khá nhiều vỏ sò, hàng hóa trực tiếp để trên đám vỏ sò đó. Cơ bản tất cả hàng hóa đều là những thứ Kim Phi Dao chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Từ trân châu xinh đẹp đến tảng đá bình thường, còn có những cành san hô hình thù kỳ quái, da xương thú, trên cái quầy trong góc nhà còn có rong biển, thật sự là đủ các thứ loạn thất bát tao.

“Quý nhất là những thứ này à?” mấy thứ này thoạt nhìn đã thấy không đáng giá, Kim Phi Dao tò mò hỏi.

Lá Cây chỉ vào một chiếc quầy đá nằm ở vị trí dễ thấy nhất trong tiệm: “Tất cả đều ở đó, đây là nọc độc sứa Hoa Hồng, còn có một mai rùa Phong Tốc và một cây Long Tu thảo.”

“Chỉ có ngần này? Vậy mấy thứ kia dùng làm gì?” đây mà cũng là cửa hàng do tu sĩ Kết Đan mở? Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, thật sự quá qua loa.

“Những thứ khác tuy không quý nhưng cũng là thứ mà tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể sử dụng, toàn bộ cửa hàng chỉ có thế thôi. Cho nên từ giờ trở đi phải phiền ngươi ra ngoài tìm hàng, chỉ cần kiếm đủ tám viên Long Ngâm đan thì sẽ cho ngươi đi.” Lá Cây xoa xoa thắt lưng, nói.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sau đó chìa tay ra: “Ngươi đưa ta một viên Long Ngâm đan để ta xem xem nó có giống loại trước kia ta dùng không. Nếu có phối phương thì ta trực tiếp luyện một ít cho ngươi là xong.”

“Long Ngâm đan làm sao có thể khác nhau được.” Lá Cây lầu bầu, dè dặt cẩn trọng lấy một cái chai trong túi càn khôn ra, đổ ra một viên đan dược bé bằng hạt đậu tương.

Kim Phi Dao nhận lấy, viên đan dược này màu vàng nhạt, có mùi hương thuốc nhàn nhạt, là đan dược gia tăng tu vi, chỉ là phẩm giai quá thấp, chỉ mới nhất phẩm.

Nhìn viên đan dược trong tay, nàng nhịn không được nói: “Phẩm giai quá thấp.”

Lá Cây cướp lại viên Long Ngâm đan, đỏ mặt nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chỉ cần trả ta Long Ngâm đan nhất phẩm là xong. Phải là nhị phẩm, không đúng, là Long Ngâm đan tam phẩm, ngươi đưa ta tám viên Long Ngâm đan tam phẩm mới được, đừng tưởng rằng dùng nhất phẩm là có thể đuổi ta.”

Nhất phẩm? Nhị phẩm? Chẳng lẽ tương đương ý nghĩa với linh thạch hạ phẩm, trung phẩm? Dựa vào phẩm giai của Long Ngâm đan để tính giá trị, như vậy thì phẩm giai cao nhất sẽ là dạng gì?

Dạo một vòng với Lá Cây, cuối cùng Kim Phi Dao cũng có hiểu biết một phần về Linh giới mới này. Long Ngâm đan tính theo phẩm giai, từ nhất phẩm tới tận thập phẩm. Phẩm chất của Long Ngâm đan thì chủ yếu là do khác nhau ở phối phương, tài liệu trụ cột thì giống nhau, nhưng chỉ cần cho thêm các linh thảo khác nhau thì sẽ ra sản phẩm với chất lượng khác nhau. Cơ hồ mỗi người đều có một phần phối phương của Long Ngâm đan, tuy nhiên đại bộ phận tu sĩ không dám trực tiếp luyện đan, luyện hỏng rồi thì đi đâu mà đòi?

Đan dược gia tăng tu vi rất nhiều, nhưng vì sao lại chỉ dùng loại này thì Kim Phi Dao có chút không hiểu. Hỏi thăm ra mới biết, linh thảo ở Linh giới này không nhiều lắm, đan dược có tỷ lệ luyện chế thành công cao nhất là Long Ngâm đan. Hơn nữa, chỉ cần nhớ phương pháp luyện chế một loại đan dược này là được, phẩm giai càng cao thì gia tăng tu vi càng nhiều, tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng chỉ dùng Long Ngâm đan lục phẩm.

Trong các phối phương đan dược mà nàng biết, đan dược để gia tăng tu vi cơ hồ không thể luyện chế được ở đây, xem ra chỉ có thể nghĩ cách kiếm Long Ngâm đan về.

“Tiền bối, tẩy trân yến đã dọn xong, mời vào trong.” Lúc này, nương của Lá Cây đi ra, cười hì hì nói.

Kim Phi Dao theo các nàng ra nhà sau, trên bàn đã bày gần mười đĩa thức ăn nóng hôi hổi. Mọi người ngồi xuống, nương của Lá Cây liền giới thiệu: “Tiền bối, mời nếm thử đồ ăn đặc sản của chúng ta. Đây là canh rong biển, rau trộn rong biển, rong biển xào, rong biển chưng…”

Trên bàn ngoài rong biển chính là hải tảo, tuy cách chế biến có khác nhau nhưng cơ hồ tất cả đều giống nhau. Kim Phi Dao cầm đũa, không nói gì nhìn cái bàn, không hề có chút cảm giác thèm ăn.

“Các ngươi ăn chay?” Kim Phi Dao hỏi.

Cả nhà Lá Cây đều nâng bát nhìn nàng, sau đó gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta vẫn luôn ăn chay, tất cả người trong Bách Hợp thành cũng ăn chay. Kể cả là có giết động vật biển thì cũng không thể mang thịt vào trong thành. Muốn ăn thì chỉ có thể ăn ngoài thành, trong thành cấm ăn thịt.”

“Vì sao?” thế này thì quá không hợp lý, tu sĩ có thể ích cốc, không ăn cơm nhưng nếu có ăn cũng không thể chỉ ăn chay nha.

“Bởi vì thánh vật là thịt thần long cho nên cấm mọi người ăn thịt. Yêu tộc trời sinh thích ăn, kể cả tu vi cao cũng không thể quên ăn cơm, nhưng vì chuyện thịt thần long mà chúng ta ăn chay cũng không sao. Dù sao hai tộc kia còn không ăn gì, lệnh cấm này đối với bọn họ mà nói không có gì đáng kể. Ngươi mau nếm thử đi, ăn rất ngon đó.” Lá Cây nhiệt tình gắp rong biển vào bát Kim Phi Dao, ngày mai còn muốn để nàng ra ngoài liệp sát động vật biển, tự nhiên phải nhiệt tình một chút.

Kim Phi Dao cố mà ăn một miếng canh rong biển. Đây là nước muối đun lên a, cả món rau trộn kia, cũng chỉ có vị nước muối. Tiếp tục nếm thử món xào, vẫn là cho muối vào xào không, bất kể là nấu thành dạng gì cũng chỉ có một vị duy nhất: muối.

Quá khó ăn! Đây là thứ khó ăn nhất trong đời nàng, còn khó ăn hơn cả than do Lang đại nhân nướng ra. Kim Phi Dao chỉ có thể buông đũa, nghiêm trang nói: “Ta ăn no rồi, kỳ thực ta một lòng khổ tu cho nên đã sớm ích cốc, để giành thời gian tu luyện.”

“Oa, ngươi thật nghiêm cẩn a. Ngay cả ăn cũng bỏ qua, thật sự là đáng tiếc.” người nhà Lá Cây đều tỏ vẻ tiếc hận giống như đám rong biển trên bàn là cực phẩm mĩ vị, Kim Phi Dao không ăn là đáng tiếc vậy.

Sau đó, cả nhà Lá Cây mỗi người bưng một cái bát lớn, ăn ngon lành đám hải tảo. Kim Phi Dao nhìn, cảm thấy không thích hợp, chẳng lẽ tất cả yêu tộc đều như vậy?

“Mập Mạp, ngươi có muốn ăn chút không?” loại mĩ vị này sao có thể quên Mập Mạp được, Kim Phi Dao thò tay vào áo, nhấc Mập Mạp ra đặt lên bàn. Sau đó, nàng đặt cái bát của mình trước mặt nó, bên trong có một ít rong biển nàng gắp lúc nãy mà không ăn được.

“Ộp ộp!” Mập Mạp dùng sức kháng nghị, nó muốn ăn mặn, không thèm đám cỏ cho cá này.

“Con linh thú này của ngươi thật kỳ quái, không phải là linh thú ở biển đúng không?” Lá Cây vừa ăn vừa tò mò hỏi.

Kim Phi Dao vỗ vỗ đầu Mập Mạp, cười nói: “Nó sống ở hồ.”

“Hồ? Chính là loại địa phương chỉ bé bằng gian phòng này hả? Tuy ta chưa từng rời khỏi đáy biển nhưng cũng đã nghe nói qua, một nơi nhỏ như vậy sao có thể ở được chứ, không phải chỉ như cái ao tắm thôi sao?” Lá Cây lắc đầu, không dám tưởng tượng loại địa phương đó có thể ở được.

Kim Phi Dao chỉ cười cười, không nói nhiều, nhìn mấy người đang lang thôn hổ yết ăn rong biển, nàng có chút khó ngồi yên, vì thế liền nói: “Ta đã ăn no, muốn đi ra ngoài nhìn xem, ta mới tới, cho dù muốn làm việc cho các ngươi cũng phải tìm hiểu hoàn cảnh một chút, nếu không ta đi rồi không trở lại được thì còn biết giúp các ngươi thế nào.”

Lá Cây vừa nhồm nhoàm nhai rong biển vừa đáp: “Không sao, ta sẽ đưa ngươi đi, một mình ngươi đi sao được, ngươi đâu có biết đường.”

“Vậy cũng được, nhưng ngươi cũng phải để ta đi xem hoàn cảnh trong thành chứ. Ngày mai mới đi mà, ta ra ngoài ngắm cảnh trước.” Kim Phi Dao còn muốn ra ngoài hỏi thăm tình hình nơi này, mà cứ ngồi đây nhìn bọn họ ăn cơm cũng không có ý tứ.

“Được rồi, ngươi nhớ là chúng ta ở phố Rong Biển, nếu không tìm được thì cứ hỏi tên đường là xong.” Lá Cây cảm thấy một người có thể lấy Long Ngâm đan của mình ra tặng người khác như Kim Phi Dao thì chắc chắn sẽ không vì tám viên Long Ngâm đan mà bỏ chạy, vì thế yên tâm để nàng ra ngoài đi dạo. Hơn nữa, yêu tộc sẽ không bắt nạt yêu tộc, đoàn kết hơn Nhân tộc và không thô bạo như Ma tộc, những người chỉ vì tức giận mà có thể giết cả đồng tộc.

Phố Rong Biển! Khóe mắt Kim Phi Dao giật giật, thật đúng là rất xứng với con đường này. Nơi kẻ giàu ở hẳn phải gọi là phố Trân Châu, San Hô gì đó.

Kim Phi Dao ra khỏi nhà Lá Cây thì nhẹ nhàng thở phào, mùi hải tảo khắp phòng thật sự là chịu không nổi. Ngẩng đầu nhìn về nơi treo thịt yêu long, nàng đi về phía đó, không chỉ để cẩn thận nhìn nó một cái mà còn muốn hỏi thăm một vài chuyện.

Lúc Kim Phi Dao trở về thì trời đã tối. Lúc trước nàng còn vì giấc ngủ của yêu tộc mà lo lắng, suy nghĩ xem nhiều trân châu chiếu sáng như vậy thì làm sao mà ngủ. Nhưng vừa tới giờ, những viên trân châu đó bắt đầu nhạt màu, ánh sáng rực rỡ trở nên mờ ảo, toàn bộ Bách Hợp thành trở nên tối mờ, giống như ngày và đêm trên đất liền.

Lúc nàng về đến nơi thì thấy Lá Cây đang đứng ở cửa nhìn quanh giống như một thiếu nữ không có tu vi ở nhà bên, thấy nàng trở về thì vui vẻ chạy ra đón, “Ta còn tưởng tiền bối lạc đường, định đi tìm nhưng lại nghĩ thành lớn như vậy, không biết tiền bối đi đến chỗ nào.”

“Ta chỉ đi hơi nhiều nơi thôi, chúng ta vào nhà đi.” Kim Phi Dao cười cười với nàng, lúc trước còn cảm thấy nữ yêu tộc Kết Đan thật giống tiểu hài tử, cảm giác rất ngây thơ, nhưng sau khi đi dạo một vòng quanh Bách Hợp thành, nàng liền biết vì sao Lá Cây lại ngây thơ như vậy, đó là vì tính theo tuổi yêu tộc thì người này chỉ tương đương với một tiểu hài tử Nhân tộc năm tuổi mà thôi.

Ma tộc sống rấu lâu nhưng yêu tộc còn lâu hơn nữa. Lúc trước có hỏi Lá Cây, nàng nói nàng đã một trăm năm mươi tuổi, vừa mới tiến giai Kết Đan kỳ, mà phải đến năm trăm tuổi mới coi là trưởng thành, cho nên Kim Phi Dao mới cảm thấy nàng thực ngây thơ.

Mà Kim Phi Dao cũng hỏi thăm một chuyện, đó là quan hệ giữa yêu thú và yêu tộc. Yêu thú đúng là có tám phần quan hệ với yêu tộc, những yêu tộc đầu tiên chính là yêu thú tiến giai sau khi tiến giai đến Thần Thú kỳ, sinh ra thần trí mà thành. Nhưng yêu thú khi tiến giai Thần Thú kỳ sẽ gặp phải lôi kiếp, rất nhiều yêu thú không qua được lôi kiếp, nếu không trực tiếp hôi phi yên diệt thì cũng tu vi đại hàng.

Mà những yêu thú qua lôi kiếp, biến thành yêu tộc thì bắt đầu tạo thành thành trấn, kết hôn với nhau, sinh ra các tiểu hài tử yêu tộc trời sinh. Cả nhà Lá Cây chính là yêu tộc trời sinh.

Chỉ là có một vấn đề, những yêu tộc như vậy phải chịu tư chất hạn chế, không giống như yêu thú tiến giai. Vì vậy, những yêu tộc có thực lực mạnh nhất chính là những yêu thú đã vượt qua lôi kiếp, bọn họ cũng có địa vị cao nhất trong yêu tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.