Tiên Vương Tái Xuất

Chương 58: Chương 58: Anh dám thì tôi dám




“Ít nhất tôi hào phóng hơn anh.” Trần Hữu kiêu căng nói. So sự giàu có, Lạc Tú kém xa anh ta.

“Được, tôi dám mời lớp của tôi lên lầu hai ăn cơm, anh mời ai?” Lạc Tú hỏi ngược lại.

“Chỉ cần anh dám mời lớp của anh ăn một bữa thì tôi dám mời mọi người ở lầu một ăn cơm!”

Trần Hữu cũng tức mình, ước chừng sơ sơ, hiện tại lầu một có hơn năm trăm người đang ăn, cũng chỉ là năm mười nghìn tệ mà thôi. Đối với Trần Hữu mà nói, tiền không thành vấn đề, chỉ cần có thể vả mặt Lạc Tú là anh ta cảm thấy xứng đáng.

“Hơn nữa anh có dám thêm không?” Trần Hữu kiêu ngạo nói.

“Thêm kiểu gì?” Lạc Tú hỏi.

“Anh dám mời lớp anh ăn mười bữa thì tôi dám mời tất cả học sinh đang ăn ở đây mười bữa. Anh dám mời trăm bữa thì tôi cũng dám mời trăm bữa, thế nào hả?” Trần Hữu châm chọc nói.

Anh ta cược Lạc Tú không dám, bởi vì anh ta đã nghe chính miệng Trương Thục Phi nói, Lạc Tú chỉ là một người làm công ăn lương ở thị trấn, nếu như đi làm ở trường học, lương một tháng cũng chỉ có vài ngàn tệ, anh thật sự bỏ được thể diện mời người ta ăn mười bữa sao?

Còn trăm bữa ư?

Lạc Tú hoàn toàn không đào được ra nhiều tiền như vậy, đây là Trần Hữu tỏ ra giàu có, lấy tiền chèn ép Lạc Tú.

“Được, gọi mọi người tới đây, chúng ta lên lầu!” Lạc Tú cất lời.

Thật ra không cần Trần Hữu gọi, đám Lưu Chí Cường và lớp số 3 đã sớm gọi rồi.

Bởi vì bất kể là ai thắng ai thua, người được lợi đều là bọn họ.

Trần Hữu cũng không sợ, dù sao anh ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt để vùi dập Lạc Tú.

Đi vào trong nhà ăn lầu hai, gọi thẳng ông chủ nhà ăn ra.

Sau đó Lạc Tú lên tiếng: “Tôi mời học sinh của tôi bao nhiêu bữa thì anh mời hơn năm trăm học sinh đang ở đây bấy nhiêu bữa?”

“Tôi nói trước mặt mọi người, anh tưởng tôi sẽ đổi ý à?” Trần Hữu cười khẩy nói. Lạc Tú anh có thể mời được mấy bữa chứ?

Hoặc là nói Lạc Tú có tiền mời được mấy bữa?

Chưa đến mười bữa thì Lạc Tú đã không chịu nổi rồi.

Vì vậy Trần Hữu rất tự tin.

“Được, ông chủ, ông cũng nghe rồi đấy, mọi người ở đây cũng nghe cả rồi, vậy thì tôi mời học sinh lớp tôi ăn ba tháng, hơn nữa một ngày ba bữa.” Lạc Tú cũng cười khẩy nói.

“Hừ, tên họ Lạc kia, anh đừng có huênh hoang thế, mọi người đều nghe thấy hết rồi nhé, anh đừng có mà không trả tiền ra đấy.” Trần Hữu rất chắc chắn điểm này.

“Ông chủ, tính xem hết bao nhiêu?” Lạc Tú lên tiếng.

“Tổng cộng năm trăm bốn mươi ngàn tệ.” Ông chủ tính ra nhanh chóng.

“Hừ, tôi xem anh có thể móc đâu ra năm trăm ngàn.”

“Cạch.”

Một chiếc thẻ ngân hàng bay ra.

“Quẹt thẻ.” Lạc Tú cười khẩy nhìn Trần Hữu.

Trần Hữu lúc này ngây ngẩn cả người.

“Anh còn giả vờ ư, chắc không phải anh tưởng lấy thẻ ra để hù dọa tôi chứ, tưởng tôi không dám à?” Trần Hữu cười khẩy nói.

Chỉ có Lưu Chí Cường âm thầm mắng một câu ngu ngốc trong lòng.

“Quẹt.”

Ông chủ thật sự quẹt thẻ, một tờ hóa đơn nhỏ in ra.

Sau đó Trần Hữu không dám tin, vội vàng cầm lấy hóa đơn xem.

“Thật sự là năm trăm bốn mươi nghìn?” Trần Hữu có chút không dám tin, tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Không thể nào.

Không phải anh ta là một công nhân bình thường hay sao? Một người đi làm bình thường lại thật sự dám bỏ ra một số tiền lớn như vậy ư?

“Này thầy Trần, đến lượt thầy rồi đấy. Ông chủ tính xem năm trăm người thì mất bao nhiêu tiền?” Lưu Chí Cường bỗng nhiên mở miệng.

“Tính xong rồi, mười ba triệu rưỡi.” Ông chủ nhìn về phía Trần Hữu.

Mười ba triệu năm trăm ngàn tệ.

Có lẽ mấy trăm ngàn đối với Trần Hữu mà nói không phải là một con số nhỏ, nhưng mà mười ba triệu rưỡi thì thực sự không phải là một con số nhỏ.

Hơn nữa mười ba triệu rưỡi lại là ném qua cửa sổ, không có ích gì.

Trần Hữu lúc này thật sự có cảm giác đâm lao phải theo lao.

“Trả tiền đi thầy Trần.” Lạc Tú cười khẩy nhướng mày.

“Sao nào cậu cả Trần, muốn đổi ý à?” Lưu Chí Cường cười khẩy nói.

Trần Hữu ngây ngẩn cả người, dù sao vừa nãy lúc chưa tính ra cần bao nhiêu tiền, anh ta còn có thể nói lung tung, nhưng đợi đến lúc thật sự tính ra thì hơi khó nhằn rồi.

Mười ba triệu rưỡi, anh ta có thể lấy ra nhưng điều đó đồng nghĩa với việc bỏ đi một nửa tài sản của mình.

Hơn nữa đa số là bất động sản, cũng chính là thể hiện anh ta hoàn toàn không thể lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Anh ta cũng không thể đi hỏi người nhà là mình cần nhiều tiền như thế được.

“Hừ, anh tưởng tôi ngốc sao, phung phí mười ba triệu rưỡi ư?” Quả nhiên Trần Hữu đổi ý, nếu không có thể làm gì nữa đây?

Vừa nghe thấy lời này, Lạc Tú còn chưa phản ứng.

Lưu Chí Cường đã đứng bật dậy vỗ bàn mắng nhiếc.

“Mẹ kiếp, ông đây khinh thường nhất loại người như anh, không có tiền mà anh ở đây giả vờ giàu có cái gì?”

Những lời này mắng thẳng vào mặt khiến Trần Hữu đỏ mặt tía tai.

“Đúng đấy thầy Trần, vừa rồi ở trước mặt mọi người thầy đã nói sẽ mời, hơn nữa thầy Lạc người ta đã dùng hành động thực tế rồi.”

“Mẹ nó vừa nãy thầy còn dám hứa hẹn với thầy Lạc ở đây, mẹ kiếp bây giờ sợ rồi à?”

“Đúng vậy, thầy Trần, thầy là giáo viên đấy, sao có thể làm chuyện nói lời không giữ lời chứ?”

“Đúng đúng, thầy không có tiền thì ba hoa cái gì?”

“…”

Từng tiếng chửi mắng vang lên, cả căng tin đều rối loạn.

“Yên lặng, vớ va vớ vẩn, các em nói chuyện với giáo viên như thế à?” Lúc này Tôn Huy Nam đứng lên nói.

“Thầy Trần à, hiệu trưởng tìm anh có chút việc, anh đi theo tôi trước đã.” Tôn Huy Nam kéo Trần Hữu rời đi.

Lạc Tú cũng không cản lại.

Nhưng mà Lưu Chí Cường lại thừa dịp lúc hai người quay người đi, cầm lấy một cái đĩa ném thẳng đi.

Loảng xoảng một tiếng, đập thẳng vào sau ót hai người.

“Ai? Đứng ra đây cho tôi.” Tôn Huy Nam và Trần Hữu quay đầu lại nhưng sau lưng lại bị một cái màn thầu đập vào.

Sau đó bốn phương tám hương bắt đầu có đồ ăn bay tới, nhất thời Tôn Huy Nam và Trần Hữu hoảng sợ chạy trốn như chuột chạy qua đường.

“Hừ, cái thứ gì không biết, nói lời không giữ lời.”

“Đồ lừa đảo, đều là đồ lừa đảo, thật ghê tởm, còn không đáng tin bằng bọn vị thành niên chúng tôi nữa.”

“Đúng vậy, bộ dạng vừa rồi thật đáng xấu hổ.”

“Thật vô dụng, có bản lĩnh thì cứng đầu đến cuối cùng đi.” Đằng sau đều là những lời chửi mắng, không lâu nữa, những chuyện này sẽ truyền ra khắp trường.

Đợi sau khi Trần Hữu rời đi, những người khác cũng giải tán, chỉ còn lại lớp số 3 ở lại.

“Thầy Lạc, thầy sẽ không hối hận đấy chứ?” Lưu Chí Cường lo lắng hỏi.

“Tôi giống loại người như vậy sao? Hơn nữa tiền đã vào túi ông chủ rồi, ông chủ cũng không bằng lòng lấy ra lại đâu.” Lạc Tú cười nói, sau đó cầm lấy một quả táo, cắn một miếng.

“Các em cứ ở đây ăn đi, trước khi tốt nghiệp các em không cần lo chuyện ăn uống nữa.” Lạc Tú cầm quả táo rời đi.

Nhưng có bốn bạn nữ lại đi theo anh.

“Thế nào?” Hàn Phong hỏi.

“Có chút khó giải quyết, cậu đừng xem thường tay này, cậu trông vừa rồi lại có bốn người làm phản kìa.” Lưu Chí Cường lắc đầu nói.

“Theo tôi thì cứ đi tìm anh tôi ra ngoài đập cho anh ta một trận, ngày thứ hai đã thu phục được rồi, cần gì phải dùng chuyện thừa thãi này?” Hàn Phong thở dài nói.

“Được rồi, cậu tự sắp xếp đi.” Lưu Chí Cường cũng cho rằng có vẻ không có cách gì đặc biệt tốt.

Để Hàn Phong tìm người đập cho Lạc Tú vào bệnh viện cũng là bớt được một việc.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu ta cảm thấy mình đã gặp một người khó xơi, đáng tiếc tên kia không ở đây, nếu như Diệp Thánh Đào có mặt, nói không chừng còn có cách.

“Thầy Lạc, thầy chờ đã.”

Bốn bạn nữ chạy đuổi theo.

“Các em không đi ăn đi, theo tôi làm gì?” Lạc Tú quay đầu lại hỏi.

“Thầy Lạc, bọn em muốn xin lỗi thầy, chuyện lúc trước, chúng em xin lỗi.” Bốn bạn nữ rất chân thành.

“Được rồi không cần xin lỗi đâu, các em đều là hi vọng của tương lai đất nước, cần phải bồi dưỡng thật tốt. Tuổi trẻ có thể hưởng thụ nhưng đừng buông thả.”

“Với cả, ngoài việc không dạy được các em môn trên lớp nhưng tôi cũng mong có thể làm tấm gương cho các em. Dù sau này các em làm gì thì cũng phải học cách làm người trước. Phải nghiêm chỉnh thành thật, tuyệt đối đừng học theo thầy Trần.”

“Được rồi, không chỉ bảo các em nữa, mau đi ăn đi. Hôm nay nhảy ếch cũng mệt rồi, thưởng cho bản thân đi.” Lạc Tú xua tay nói.

“Cảm ơn thầy Lạc, trước đó khinh thường thầy, chúng em xin lỗi.” Bốn bạn nữ lại xin lỗi, Lạc Tú cũng chỉ mỉm cười rời đi.

“Các cậu không cảm thấy vừa rồi thầy Lạc vô cùng đẹp trai sao?” Một bạn nữ lên tiếng.

“Đúng. Rất đàn ông, còn rất ấm áp nữa.” “Được rồi, quay về ăn cơm thôi, bốn người chúng ta cũng coi như làm phản rồi nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.