Lạc Tú không để ý đến câu này, dù sao trong mắt Lạc Tú, Hạ Hân Hân chỉ là một đứa trẻ.
“Chú Hạ, chú có thể về nhà rồi.” Lạc Tú nhắc nhở.
“Ông ấy khoẻ rồi ư?” Mọi người đều ngạc nhiên.
Còn Hạ Nguyên Vũ thật sự cảm thấy sau khi phun ra ngụm máu đó thì toàn thân thoải mái không sao tả xiết, xuống giường đi được hai bước, đột nhiên cảm thấy cực kỳ vui vẻ, toàn thân thoải mái rất nhiều.
Nhưng Hạ Hân Hân vẫn lo lắng, cứ khăng khăng bắt Hạ Nguyên Vũ phải đi làm một cuộc kiểm tra tổng quát lớn.
Cuối cùng, sau khi đã chứng minh được rằng Hạ Nguyên Vũ vẫn ổn mới trở về nhà.
“Thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm Tiểu Tú, từ giờ nơi đây sẽ là nhà của cậu, đừng khách sáo, đừng gò bó.” Hạ Nguyên Vũ càng nhìn Lạc Tú càng vui vẻ, vẫn luôn có cảm giác của một ông bố vợ đang nhìn con rể của mình.
Dù sao, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, ông ta luôn cảm thấy Lạc Tú không đơn giản như bề ngoài.
Tuy nhiên, Hạ Hân Hân lại không đồng ý, mặc dù Lạc Tú đã thể hiện được một mặt bất phàm của anh khi ở trong bệnh viện nhưng xã hội này không nhìn vào những mánh khóe nhỏ này, mà nhìn vào tiền.
Lương năm ngàn nhân dân tệ một tháng, không ăn không uống thì một năm mới được sáu vạn, mười năm mới được sáu mươi vạn.
Mà một trăm năm mới sáu trăm vạn.
Nhưng một chiếc xe của một gia đình giàu có e rằng đã vượt quá con số này.
Nói cách khác, những thứ mà người bình thường có thể cả đời không mua nổi thì đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu những người giàu có mà thôi.
Cùng là cuộc sống, giống nhau là ăn uống, nhưng cuộc sống của người giàu và người bình thường lại khác nhau.
Chắc chắn mỗi ngày trôi qua là khác nhau.
Người bình thường chỉ nói về cơm áo gạo tiền, lương tháng này có được trả không?
Còn nhà giàu sẽ nói về đi đâu chơi, đi đâu hưởng thụ, còn có lý tưởng và khát vọng nữa.
Hạ Hân Hân, với tư cách là chủ tịch của một công ty lớn, càng hiểu rõ hơn về điều này.
Hơn nữa bản thân cô ta là một người mạnh mẽ, nên từ trong đáy lòng cô ta vẫn có một loại cảm giác khinh thường đối với Lạc Tú.
Tuy nhiên, trong bữa ăn, Lạc Tú cũng biết được từ miệng của Hạ Nguyên Vũ rằng Hải Đông có tổng cộng mười nhà giàu có quyền quý.
Nhưng thật sự lợi hại chỉ có bốn nhà.
Nhà họ Sở, họ Vương, họ Giang và họ Dương!
Nói đến đây, Lạc Tú chợt nhớ hình như mình cũng có mối liên hệ với nhà họ Vương, nhớ rõ lúc ấy ở Thông Châu đánh chết Vạn Thiên Sơn, nhà họ Vương có người con gái đã lưu lại số điện thoại của anh.
Thỉnh thoảng, đối phương cũng gửi đến mấy câu hỏi han nhưng Lạc Tú hiếm khi trả lời.
Về phần nhà họ Hạ, họ được coi là thuộc hàng giàu có, nhưng lại bị chèn ép nhiều năm trước, rồi khuynh gia bại sản, mặc dù bây giờ nhà họ Hạ đang nở mày nở mặt nhưng thật ra cũng đang lâm vào cảnh nguy khốn.
Công việc kinh doanh hiện tại của nhà họ Hạ hoàn toàn được hỗ trợ bởi một công ty, có điều họ đang lâm vào tình trạng thiếu vốn, nếu không có một món tiền khổng lồ rót vào thì nhà họ Hạ có thể phá sản bất cứ lúc nào!
Về điểm này, Hạ Nguyên Vũ không đề cập với Lạc Tú.
“Tiểu Tú à, ngày mai cháu tới công ty Hân Hân nhậm chức đi, cháu hãy làm việc cho công ty nhà họ Hạ, làm trợ lý cho Hân Hân.” Hạ Nguyên Vũ cười trên bàn ăn.
“Ba?” Hạ Hân Hân nghe vậy cảm thấy có gì đó không ổn, trợ lý của chủ tịch cũng không dễ làm đâu.
Lạc Tú có năng lực gì mà lại cho đảm nhiệm chức vụ này chứ, xem ra đây là dự định đào tạo Lạc Tú mà.
Chẳng lẽ sau này định giao cho Lạc Tú ư?
Hạ Hân Hân cũng không ngốc, cô ta lập tức nghĩ tới khả năng này.
“Nếu có gì thắc mắc để về hãy nói, chuyện này cứ vậy đi.” Hạ Nguyên Vũ gắp thức ăn cho Lạc Tú rồi mỉm cười.
Hạ Hân Hân lắc đầu khi nhìn đống đồ ăn cao chót vót trước mặt Lạc Tú.
“Được ạ.” Trong mắt Hạ Hân Hân hiện lên tia giảo hoạt, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba mới lạ, ngày mai cô ta sẽ xử lý Lạc Tú, xử đẹp anh.
“Ăn đồ ăn đi.” Hạ Nguyên Vũ lại gắp thức ăn cho Lạc Tú.
Điều này càng khiến Hạ Hân Hân tức giận hơn, từ nhỏ đến lớn ba cô ta chưa bao giờ gắp thức ăn cho cô ta, bây giờ nhìn trong bát của Lạc Tú xem, đã sắp hết chỗ để đựng rồi.
Hạ Nguyên Vũ không quan tâm lắm, Hạ Hân Hân là con gái của ông ta, làm sao ông ta không hiểu chứ?
Nhưng ông ta có những kế hoạch khác, ngày mai ông ta sẽ thông báo cho ban lãnh đạo cao cấp của toàn bộ công ty rằng Lạc Tú là con rể tương lai của ông ta và là chồng chưa cưới của Hạ Hân Hân.
Còn Hạ Hân Hân thì mặt buồn rười rượi, nghĩ ngày mai phải làm thế nào để xử đẹp Lạc Tú.
“Đúng rồi, buổi tối chú đã sắp xếp đâu ra đó rồi, cháu đi cùng nhé.”
“Ba!” Hạ Hân Hân nhướng mày, cô ta chắc chắn rằng những gì mà Hạ Nguyên Vũ vừa nói nhất định là “cháu và Hân Hân hãy qua đêm với nhau”.
“Ha ha, cháu cứ ở trong phòng dành cho khách, ngay bên cạnh phòng của Hân Hân.” Dường như Hạ Nguyên Vũ nhìn thấy sự không hài lòng của Hạ Hân Hân nên đã thay đổi lời nói.
“Không được, tối nay cô của con còn đến ở.” Hạ Hân Hân vội vàng nói.
Vừa dứt lời, Hạ Hân Hân đã đi ra mở cửa, và một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi bước vào.
Người phụ nữ bảo dưỡng nhan sắc rất tốt nhưng không chịu được vết cắt của thời gian, khóe mắt đã có vết chân chim, ăn mặc thời trang tuy không phải là người đẹp hàng đầu nhưng so với người thường cũng được tính là đẹp.
Nhưng trên khuôn mặt luôn luôn có một cái nhìn ác ý.
Đây là em gái của Hạ Nguyên Vũ, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tú, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã chướng mắt.
Khi còn nhỏ, cô ta đã gặp ba Lạc vài lần, nhưng ấn tượng của cô ta về ba Lạc không tốt lắm.
Bản thân cô ta từ trước đến nay vẫn độc thân và vẫn chưa kết hôn, vì vậy cô ta vẫn sống ở nhà của Hạ Nguyên Vũ.
Nguyên nhân khiến bà cô của Hạ Hân Hân chưa lấy chồng cũng là do cô ta nói như rồng leo mà làm như mèo mửa.
Về cơ bản, không ai lọt vào mắt xanh của cô ta, mà những người cô ta ưng ý thì lại ghét cô ta.
Vì vậy, vẫn còn độc thân cho đến bây giờ.
Rõ ràng, Hạ Hân Hân đã bị ảnh hưởng bởi người cô của mình.
“Xin chào.” Lạc Tú đứng lên, gật đầu cười, dù sao anh cũng ở đây để báo đáp ân tình, ông Hạ cũng đối xử với anh rất tốt.
“Ừ.” Người cô của Hạ Hân Hân lạnh lùng đáp lại, sau đó ngồi xuống thản nhiên ăn cơm.
“Đây là cô của Hân Hân, em gái chú, Hạ Thu Diễm.” Hạ Nguyên Vũ giới thiệu.
“Đây là con của Lạc Dương Húc mà anh nói, đúng không?” Hạ Thu Diễm liếc mắt nhìn Lạc Tú, sau đó cũng không nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô ta, cô cháu gái mình phải tìm một cậu chủ giàu có mới được cho là môn đăng hộ đối.
Thậm chí bình thường họ còn chẳng để ý mấy thế hệ thứ hai giàu có nữa kìa.
Làm sao có thể tìm một người vừa ra khỏi thị trấn được chứ?
Về điểm này, suy nghĩ của Hạ Thu Diễm và Hạ Hân Hân hoàn toàn giống nhau.
“Lạc Tú cũng rất tốt.” Hạ Nguyên Vũ cười.
“Ồ? Hiện tại nhà cậu có bao nhiêu công ty? Giá trị thị trường bao nhiêu?” Hạ Thu Diễm đột nhiên lạnh lùng hỏi một câu.
“Thu Diễm.” Hạ Nguyên Vũ cau mày, Lạc Tú vừa tốt nghiệp đại học không lâu, lấy đâu ra công ty chứ?
Hơn nữa, ông ta cũng không phải không rõ về hoàn cảnh gia đình của Lạc Dương Húc.
“Anh à, anh đừng nóng giận. Em cũng không ở trong nước mấy năm rồi, cũng không biết hồi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một vụ đính ước trẻ con thôi mà, chỉ tiện miệng nói ra mà thôi.”
“Còn nữa, anh à, bao nhiêu năm nay mọi người đều biết mà. Nghe nói lúc đó là do anh đã giúp đỡ Lạc Dương Húc nên đã xúc phạm người không nên xúc phạm, sau đó nhà họ Hạ mới bị chèn ép.”
“Nếu không phải vì chuyện này, ba mẹ mà chịu ra nước ngoài định cư ư? Nhà họ Hạ chúng ta có rơi xuống bước đường ngày hôm nay không?” Ngay khi Hạ Thu Diễm vừa nói ra thì cả bàn ăn đều xấu hổ.
“Anh hai, bây giờ anh vẫn còn giúp con trai của Lạc Dương Húc đó ư?”
“Được rồi, giúp cũng được thôi nhưng anh không thể lấy tương lai cả đời của Hân Hân đi giúp được chứ?”
“Nhóc con, tôi hỏi cậu một câu, cậu có thấy mình xứng với Hân Hân không?”