Lưu Đức Kiên nhanh chóng lấy điện thoại ra bấm số gọi.
Dù sao ông ta cũng là người đứng đầu Thông Châu, có rất nhiều chuyện không thể qua được mắt ông ta. Gần đây Lạc Tú nổi danh như cồn, sao ông ta lại không biết cho được?
“Xin chào, anh Lạc phải không ạ?”
“Ồ, thị trưởng Lưu đang rất bận rộn sao?” Lạc Tú tỏ ra rất khó chịu.
“Anh Lạc, thật xin lỗi, vừa nãy đúng là tôi đang xem tài liệu.” Lưu Đức Kiên tỏ ý xin lỗi.
“Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là con trai ông – Lưu Chí Cường đã mắc lỗi ở trường trung học Uất Kim Hương. Mà trùng hợp thế nào hai ngày nay, tôi lại là giáo viên chủ nhiệm lớp con trai ông, chính là như vậy!” Lạc Tú nói xong liền dứt khoát cúp máy.
“Chuẩn bị xe, lập tức chuẩn bị xe!” Lưu Đức Kiên lập tức trở nên lo lắng.
Ông ta có quan tâm con trai của mình không?
Chắc chắn là có, nhưng có đôi khi Lưu Đức Kiên thực sự quá bận rộn. Nếu là người khác thì còn đỡ, nhưng lần này vừa nghe người đó là Lạc Tú, nếu chọc phải anh vậy thì chuyện này quả thực rất nghiêm trọng.
Vì nếu chọc phải bất cứ ai khác, ông ta đều có thể xử lý. Nhưng duy chỉ có Lạc Tú là ông cụ Diệp đã đánh tiếng trước với ông ta về người này.
Hơn nữa, về chuyện lần trước của Lạc Tú ở sơn trang Long Đằng, Lưu Đức Kiên đã đích thân xem hết các tư liệu chi tiết.
Ngồi ở cái ghế này, ông ta biết, có những người hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Và thật không may Lạc Tú chính là một trong số những người đó.
Nếu không giải quyết ổn thỏa, mọi chuyện sẽ thật sự trở nên rắc rối.
Sau khi lên xe, Lưu Đức Kiên lập tức kêu tài xế lái đến trường trung học Uất Kim Hương, trên đường đi, ông ta rất sốt ruột và lo lắng.
Thậm chí, Lưu Đức Kiên còn tự hỏi liệu có phải Lưu Chí Cường đã gây ra họa lớn gì không?
Vì đã để Lạc Tú phải đích thân gọi điện tới thì đây chắc chắn không phải chuyện nhỏ!
Mà lúc này, Lưu Chí Cường đang nằm bò ra bàn ngủ một cách ngon lành.
Lưu Đức Kiên đến rất đúng lúc, nhưng bây giờ vẫn đang trong giờ học, ông ta chỉ có thể ở bên ngoài đợi.
Đối với những người rất quý trọng thời gian như Lưu Đức Kiên thì đây là một loại tra tấn, nhìn thấy con trai Lưu Chí Cường đang bò ra bàn mà đánh một giấc ngon lành, cơn giận của Lưu Đức Kiên càng lúc bùng lên dữ dội.
Sau khoảng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến giờ tan học. Giáo viên bước ra khỏi phòng học, Lưu Đức Kiên cũng sắp bùng nổ. Ngược lại, Lưu Chí Cường vẫn ngủ không biết trời đất là gì.
Lưu Đức Kiên gần như xông vào lớp, nhìn thấy ông ta, các bạn học sinh lớp số ba đều thấy rất hiếu kỳ, không biết ông ta là ai và tại sao lại vào đây.
Lưu Đức Kiên túm tóc Lưu Chí Cường, lôi cậu ta dậy, sau đó giáng cho cậu ta một cái bạt tai.
Lưu Chí Cường lập tức tỉnh ngủ, thậm chí còn bị đánh đến mơ hồ, không ngờ ở trường học lại có người dám đánh mình.
Nhưng khi cậu ta mở mắt ra, nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình kia liền sững người lại.
“Ba.”
Lưu Đức Kiên vẫn chưa hả giận, lại vung tay tát con trai thêm một cái nữa, sau đó mới sầm mặt lại, gào lên: “Mày theo tao ra ngoài!”
Lưu Chí Cường ôm mặt, nhìn Lưu Đức Kiên đứng ở hành lang mới hiểu ra hóa ra đây là thật, không phải mơ.
Lớp số ba nổi lên một trận bàn tán xôn xao.
“Vừa rồi Chí Cường gọi người đàn ông kia là ba ư?”
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”
“Không phải ba cậu ta thì ai dám đánh cậu ta như vậy chứ?”
“Thầy Lạc thật sự gọi ba cậu ta đến đây ư?”
“Xong rồi, xong rồi, bây giờ tôi đi xin lỗi thầy Lạc còn kịp không?”
“Lần này Chí Cường chết chắc rồi, vừa nãy cậu ta còn khoác lác, lần này chắc chắn cậu ta sẽ bị thầy Lạc “chỉnh” chết!”
Bấy giờ nhiều học sinh đã thật sự khiếp sợ, không còn dám đùa cợt nữa.
Vì nếu ngay cả ba của Lưu Chí Cường mà thầy giáo cũng mời đến, vậy thì phụ huynh của bọn họ thật sự rất có khả năng cũng sẽ được mời đến. Vậy thì gay go rồi đây, sau này trong lớp này còn ai dám đối đầu với thầy Lạc nữa?
Bên ngoài hành lang.
“Có phải mày đã gây ra họa lớn rồi không?” Lưu Đức Kiên hỏi, thực tế đây là điều mà ông ta rất lo lắng.
Nói đúng ra thì ông ta không sợ Lạc Tú, dù sao ông ta cũng là thị trưởng của Thông Châu. Nhưng ông ta không muốn đắc tội với Lạc Tú, càng không muốn giao lưu, qua lại với anh, vì dù sao thân phận của anh cũng hơi nhạy cảm. Lưu Đức Kiên không muốn có bất cứ một vết nhơ nào.
Nhưng lần này vì thằng con trai kém cỏi mà ông ta không thể không đến nói chuyện với Lạc Tú.
“Mày đưa tao đi gặp giáo viên chủ nhiệm của lớp mày!” Lưu Đức Kiên tức giận, nói.
Lúc này, vì Trần Hữu đã nghe kiến nghị của Tôn Huy Nam nên anh ta bèn đến tìm hiệu trưởng, nói chuyện một lúc lâu, sau đó không còn cách nào khác, đành phải gọi Lạc Tú đến, bắt đầu cuộc họp.
“Thầy Lạc, bên ngoài hình như có người đang tìm anh.” Một giáo viên bước vào nói.
“Anh nói với người đó là tôi đang họp, bảo người đó đợi ở ngoài.” Lạc Tú đang ngồi trong phòng họp, tất nhiên anh biết người đến tìm mình là ai, nhưng bây giờ Lạc Tú đang rất không vui, cứ để Lưu Đức Kiên đợi đi.
“Xin lỗi ông, thầy Lạc đang họp, thầy ấy bảo ông đợi ở ngoài này một lát.” Vị giáo viên đó chạy ra thông báo cho Lưu Đức Kiên biết.
Lưu Đức Kiên nghe vậy càng tức giận hơn, nhưng lại không dám rời đi.
Vì trong chuyện này, quả thực ông ta đang ở thế đuối lý.
Nhưng Lưu Đức Kiên đường đường là một thị trưởng, bảo ông ta đợi ở bên ngoài như vậy hình như cũng có chút không hợp tình hợp lý?
Lúc này, ở bên trong, hiệu trưởng đã bắt đầu cuộc họp.
“Thầy Lạc, vì học sinh lớp mười hai đã sắp tốt nghiệp, nhà trường cũng thấy nên tổ chức một buổi họp phụ huynh, các lớp khác đã tổ chức, chỉ duy cho lớp ba là chưa tổ chức, anh thấy sao?”
“Vậy ý của hiệu trưởng là muốn tôi tổ chức một buổi họp phụ huynh cho lớp ba ư?” Lạc Tú hỏi.
“Đúng vậy.” Lần này hình như hiệu trưởng cũng bị “mê hoặc”, ông ta bị Trần Hữu xúi giục, gài bẫy Lạc Tú.
“Một chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng cần phải tìm tôi đến để mở cuộc họp ư?” Lạc Tú tỏ ra hơi ngạc nhiên và mất kiên nhẫn.
“Hừ, một chuyện nhỏ nhặt ư?” Trần Hữu cười khẩy, tỏ ý khinh thường.
“Chuyện này không phải chỉ là một chuyện nhỏ nhặt ư? Không phải chỉ là mở một buổi họp phụ huynh thôi ư?” Đối với Lạc Tú thì đây quả thực chỉ là một chuyện cỏn con.
Những giáo viên khác nghe anh nói vậy liền thấy hơi khó chịu.
Đối với một lớp bình thường thì việc họp phụ huynh quả thực chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, chỉ cần gọi điện thoại, sau đó xác định thời gian là xong, đến lúc đó các phụ huynh tự nhiên sẽ tới dự.
Nhưng lớp ba lại khác, học sinh trong lớp ba không phải con cái của doanh nhân, nhà tài phiệt hay các ông lớn có máu mặt ở Thông Châu thì cũng là những người người có địa vị vô cùng hiển hách.
Tóm lại, phụ huynh của lớp ba đều là những nhân vật lớn, thậm chí còn “lớn” đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Những nhân vật lớn đó không phải là người mà một cuộc điện thoại của một giáo viên như họ là có thể mời đến được.
“Thầy Lạc, tôi không thể không thừa nhận là trong việc dạy học, có thể thầy rất có năng lực. Nhưng câu vừa rồi của thầy nghe có vẻ ngạo mạn quá rồi đấy.”
Một vị giáo viên đứng dậy, lần trước anh ta vì Lạc Tú mà phải đi chạy bộ, nằm ở nhà mấy ngày liền đến hôm nay mới bình phục lại.
“Mở một cuộc họp phụ huynh thì ngạo mạn cái gì? Chẳng lẽ trước đây mọi người không tổ chức họp phụ huynh?” Lạc Tú hỏi vặn lại.
“Tôi phải nhắc nhở anh, phụ huynh của lớp ba không giống các phụ huynh bình thường khác đâu.”
“Hừ, thầy Lạc đây là người rất có bản lĩnh mà, chắc chắn thầy ấy có thể mời họ đến, mọi người không cần lo lắng đâu.” Lúc này, Trần Hữu lên tiếng tỏ ý mỉa mai Lạc Tú.
“Nhưng thầy Lạc à, tôi muốn nói là, nếu thầy có bản lĩnh mời được phụ huynh của học sinh lớp ba đến đây, vậy tại sao thầy vẫn chỉ là một giáo viên?” Anh ta châm chọc.