Lẽ ra chuyện cưỡng ép truyền tống như này sẽ không xảy ra trên trái đất ngày nay, bởi vì trước mắt trên trái đất không có bao nhiêu trận pháp, nên nhà anh không thể nào xuất hiện trận pháp một cách vô duyên vô cớ như vậy được.
Nhưng bây giờ anh thật sự đã bị cưỡng ép truyền tống, nhưng sau đó Lạc Tú nhận ra, có lẽ chỉ có ý chí tinh thần của anh là bị cưỡng ép truyền tống, chứ thân xác của anh vẫn còn ở trong căn phòng đó.
Quả nhiên, năng lượng kỳ lạ trên miếng ngọc bội kia thật thú vị.
Chuyện này cũng tương tự như một giấc mơ hoặc một nơi không gian tâm linh khác.
Giống như Lạc Tú đã từng giải thích với Lam Thục Đoan rằng, trên trái đất có rất nhiều nơi mà con người không thể nào nhìn thấy hoặc tiến vào.
Nhưng không có nghĩa là những nơi đó không tồn tại.
Trước mắt là sa mạc nhấp nhô không nhìn thấy điểm cuối, mặt trời chói chang ở trên đầu khiến con người cực kỳ nóng bức.
Có lẽ là vì cát bụi, nên nhìn bầu trời có vẻ cực kỳ mờ nhạt.
Hơn nữa không chỉ có một mình Lạc Tú mà xung quanh còn có rất nhiều người.
Có mấy người tỏ vẻ kinh ngạc, không biết mình đã làm gì sai, như thể không biết chuyện gì đang diễn ra, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng, sợ hãi và bất an.
Nhưng có mấy người dường như đã sớm chuẩn bị tâm lý, chẳng hề tỏ vẻ căng thẳng.
Tổng cộng có mười mấy người, hơn nữa phong cách ăn mặc cũng không thuộc thời đại này, mà giống thời đại năm mươi sáu mươi.
Sau đó trên trời xuất hiện một hàng chữ.
“Muốn sống tiếp thì mau bảo vệ Bành Gia Lâm, bằng không sẽ chết.”
Thật thú vị, Lạc Tú cười thầm, chuyện này giống như bí cảnh thí luyện lúc anh còn ở tiên cảnh.
Hơn nữa Bành Gia Lâm ư?
Cái tên rất quen thuộc, Lạc Tú ngẫm nghĩ một lát mới nhớ ra, chẳng phải đây là nhân vật chính trong câu chuyện Song Ngư ngọc bội hay sao?
Vào những năm năm mươi sáu mươi, ở Bắc Cương Hoa Hạ đã xảy ra một vụ tai nạn thám hiểm khoa học khiến người nghe kinh hãi.
Lúc đó, có người mang về một miếng ngọc bội từ Tân Cương, vốn tưởng rằng đây chỉ là miếng ngọc bội bình thường, nhưng lúc nghiên cứu, đã bất cẩn để miếng ngọc bội tiếp xúc với một con cá.
Sau đó một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Bởi vì một con cá giống y hệt đã xuất hiện, không ngờ miếng ngọc bội lại sao chép một con cá khác.
Sau đó, nhóm nghiên cứu khoa học lại tiến vào đây để khảo sát, lúc đó người dẫn đầu là giáo sư Bành Gia Lâm, nhưng vì lúc đó điều kiện khó khăn, nguồn nước bọn họ mang theo không thể nào đủ uống trong sa mạc. Do đó giáo sư Bành vừa tìm kiếm người chi viện, vừa dẫn người đi tìm nguồn nước trong sa mạc.
Nhưng cuối cùng, giáo sư Bành lại mất tích.
Sau đó bộ đội đã tiến hành truy quét nơi này, nhưng không tìm thấy gì.
Lúc đó có người đồn đại rằng ở đây đã xuất hiện một lượng lớn người gương, hàng chục vạn người được sao chép.
Tại sao lúc đó ở Hoa Hạ lại muốn thử nghiệm bom hạt nhân ở đây?
Rõ ràng, đây là vấn đề đáng để suy ngẫm.
Có lẽ đây chính là trò chơi mô phỏng lại thời điểm đó.
“Ha ha, các tân binh, chào mừng các bạn đến với trò chơi đáng sợ.” Một giọng nói bỗng vang lên, đó là một người đàn ông râu ria xồm xoàm, trông rất cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt chế giễu, tên là Chu Cương, rõ ràng anh ta không phải là lần đầu tiên trải qua chuyện này.
“Trò chơi gì thế?” Rõ ràng một thanh niên khác vẫn chưa thể chấp nhận những gì đang diễn ra trước mắt.
“Trò chơi đáng sợ, mặc kệ mọi người đang làm gì trong hiện thực, nhưng kể từ giờ phút này, mọi người đều phải cẩn thận, bởi vì nếu mọi người chết ở đây thì ở hiện thực mọi người cũng sẽ chết.” Chu Cương nói.
“Là sao?” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hỏi.
“Có nghĩa là ở đây, cô cần phải nỗ lực để sống tiếp, sau đó tuân theo quy tắc của trò chơi. Nếu nhiệm vụ mà trò chơi giao cho cô bị thất bại, cô sẽ chết. Nếu cô phá vỡ quy tắc của trò chơi, cô cũng sẽ chết.” Một thanh niên mặt ngựa giải thích, tên của anh ta là Trần Hiên.
“Đúng là trò chơi nhảm nhí, bà đây còn phải đi hộp đêm sang chảnh, đây chỉ là trò lừa mà thôi.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hừ lạnh.
“Tôi không muốn chơi với mấy người nữa.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa khinh thường nói, rồi dứt khoát lựa chọn rời đi.
Nhưng không có ai lựa chọn rời đi cùng cô ta, dù gì gặp phải chuyện này, tất nhiên có người dẫn dầu mới là chuyện tốt.
Bọn họ cứ đợi xem kết quả trước đã.
Cô gái đó đi rất xa, cho đến khi cô ta sắp biến mất trong tầm mắt của mọi người mới có người muốn đi theo.
Nhưng giây tiếp theo, cả người cô gái nhất thời biến thành cát, tan biến trong sa mạc.
“Cứu tôi với, cứu tôi với...” Một tiếng hét kinh hãi vang lên, cả người cô gái hóa thành cát vàng rồi tan biến.
“Mọi người đừng nghi ngờ gì nữa, có lẽ bây giờ ở thế giới thực, cô ta đã chết một cách đột ngột.” Chu Cương cười khẩy.
Rõ ràng chuyện này vẫn chưa đủ sức răn đe, nên vẫn có người cười khẩy.
“Ông đây là thủ lĩnh của khu vực tây nam. Bất kể bây giờ là tình huống gì, tốt nhất là cậu hãy cho tôi một lời giải thích.” Một người đàn ông trung niên dứt khoát đi tới trước mặt, túm lấy cổ áo của Chu Cương.
“Ở khu vực tây nam, ông đây có hơn một vạn thuộc hạ, nếu hôm nay cậu không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, mặc kệ cậu là người nơi nào, tôi cũng sẽ khiến cả nhà cậu phải chết.” Người đàn ông trung niên đe dọa.
“Được, vậy thì tôi sẽ giải thích với ông.”
“Phập!”
Một con dao găm đâm thẳng vào bụng người đàn ông trung niên, sau đó Chu Cương còn rạch sang ngang, không chỉ có máu, mà ngay cả ruột cũng chảy ra ngoài.
Chu Cương đẩy đầu của người đàn ông trung niên kia, trên mặt người đàn ông trung niên hiện lên vẻ không dám tin, từ từ ngã xuống đất.
“Quy tắc thứ hai của trò chơi chính là có thể tùy ý giết người.” Chu Cương nở nụ cười tàn nhẫn.
Lạc Tú đứng khoanh tay quan sát, có lẽ Chu Cương không hề nói dối, bởi vì hai người vừa mới chết đã hồn bay phách tán.
Rõ ràng hai người này đã chết thật rồi.
Lạc Tú nhất thời hiểu rõ, có lẽ đây là một nơi thần bí nào đó trên trái đất, hoặc đạo thống thần bí nào đó đã dùng ngọc bội để cưỡng ép kéo người khác vào một bí cảnh, tiến hành thí luyện.
Tất nhiên, nếu thí luyện thì nhất định phải có sự tuyển chọn, kết hợp với dáng vẻ nửa người nửa quỷ của Thẩm Tuấn Phong, Lạc Tú liền suy đoán, nếu anh ta có thể hoàn thành thí luyện trong bí cảnh này, có lẽ nó sẽ mang tới lợi ích nhất định cho anh ta.
Nhưng trình độ bí cảnh này quá đơn giản đối với Lạc Tú, thậm chí Lạc Tú hoàn toàn có thể không tuân theo cái gọi là quy tắc trong bí cảnh, bởi vì bí cảnh này không thể nào loại bỏ anh.
Dù gì bàn về sức mạnh Thần Hồn, cũng chính là linh hồn và sức mạnh tinh thần mà người bình thường hay gọi, đừng nói là trái đất, e rằng ở tiên giới cũng không có ai có thể so bì với Lạc Tú.
Bởi vì Lạc Tú tự bạo trong Thập Đại Hung Trận, rồi bị tam đại thần liên thủ vây giết, nhưng vẫn có thể trọng sinh, có thể thấy sức mạnh Thần Hồn của Lạc Tú đáng sợ đến cỡ nào.
Đúng lúc này, chỉ thấy một ông lão đeo kính lão từ tốn nói.
“Mọi người cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ đi qua bên đó xem thử có nguồn nước hay không, không thể lúc nào cũng làm phiền tổ chức được.”
Rõ ràng ông cụ này là giáo sư Bành, hơn nữa nhìn điệu bộ của ông ta đang định rời đi một mình.
Đám người Chu Cương đã sớm quen thuộc với trò chơi này, tất nhiên sẽ không nói gì nhiều, mà dứt khoát đi theo giáo sư Bành.
Mấy người khác đều là người mới, dưới tình huống này, tất nhiên sẽ không dám hành động đơn lẻ. Lúc nãy hàng chữ kia cũng đã nói, phải bảo vệ sự an toàn cho giáo sư Bành. Lạc Tú đã đọc được nó, nên cũng đi theo sau.