Giang Đồng Nhiên tốt xấu cũng coi như là một cô thiên kim nhà giàu, kỳ thật bối cảnh cũng coi như rất có lai lịch, chỉ vì tính cách của Giang Đồng Nhiên tương đối nổi loạn.
Mà trong nhà có một số sắp xếp khiến Giang Đồng Nhiên khá mâu thuẫn, lại bị ảnh hưởng bởi cô nhỏ của mình, vì vậy nên mới lẻ loi một mình đến Hải Đông, dự định học theo cô nhỏ của mình, sáng tạo nên một khoảng trời của riêng mình!
Nhưng nói đến cùng, Giang Đồng Nhiên vẫn là một người phụ nữ.
Trước kia, vì bối cảnh nên ánh mắt Giang Đồng Nhiên cao cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng sau khi gặp được Lạc Tú, cô ta phát hiện Lạc Tú hoàn toàn phù hợp với hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng mình!
Khiêm tốn và trầm ổn, giản dị và dễ gần, nhưng khi làm việc lại có một loại khí thế bá đạo chỉ điểm giang sơn, thiên hạ duy chỉ một vị trí của ta!
Người đàn ông như vậy có sự hấp dẫn trí mạng đối với một người phụ nữ.
Hơn nữa, Lạc Tú vừa mới cứu mình, trong lòng Giang Đồng Nhiên đã có suy nghĩ khác thường với Lạc Tú.
Nhưng Giang Đồng Nhiên cũng biết, một người đàn ông như vậy làm sao có thể bị nắm bắt chỉ bằng thủ đoạn bình thường?
Cho nên cô ta mới nghĩ rằng chi bằng đêm nay chuốc say Lạc Tú rồi sau đó gạo nấu thành cơm, đến lúc đó Lạc Tú muốn quỵt nợ cũng không được.
“Tiểu Tú, cảm ơn cậu.” Giang Đồng Nhiên giơ một ly Four Loko cho anh.
Lạc Tú cũng không từ chối, chạm ly với Giang Đồng Nhiên.
“Mấy ngày hôm trước, mấy người Hàn Phi Vũ đã nói như vậy với cậu, cậu không tức giận sao?” Giang Đồng Nhiên cười nói, nghĩ đến thời điểm Lạc Tú vừa đến, mấy tên kia lại cười nhạo Lạc Tú, nghĩ lại cũng thấy buồn cười.
“Chị sẽ tức giận một con kiến sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Điều này khiến Giang Đồng Nhiên cười đến run hết cả người.
Thật vậy, ai sẽ tức giận với con kiến chứ?
Nếu chướng mắt nó thì cứ ép chết thôi.
Uống Four Loko hết chai này đến chai khác, sau đó lại là rượu đế độ cao, dù sao quán bar chắc chắn không thiếu rượu.
Sau khi uống hết ba tiếng đồng hồ, Giang Đồng Nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô ta là quản lý của quán bar Dạ Hỏa, có thể đảm nhận vị trí quản lý quán bar thì đương nhiên uống rượu là thế mạnh của cô ta.
Nhưng Lạc Tú uống nhiều như vậy mà chẳng có chút phản ứng nào à?
“Tôi nói này, Tiểu Tú, cậu như vậy thật là nhàm chán. Cậu uống rượu mà không định say à?” Mục đích của Giang Đồng Nhiên là làm cho Lạc Tú say. Bây giờ nhìn thấy Lạc Tú lại không có phản ứng gì cả, tự nhiên cô ta không cam lòng.
“Được rồi.” Lạc Tú cười cười.
Rượu thế gian này đã không thể nào làm cho anh say, nhưng có thể giả say mà?
Lại thêm mấy thùng rượu cạn đáy, bản thân Giang Đồng Nhiên đã có hơi không phân biệt được phương hướng.
Nhưng Lạc Tú vẫn giả bộ mình đã say rượu, Giang Đồng Nhiên loạng choạng đứng lên dựa vào tường nói.
“Đi thôi, đi thuê phòng với chị đi.” Hiển nhiên Giang Đồng Nhiên đã say, chỉ là còn chưa quá say.
Nhưng lời nói hiển nhiên đã có chút lơ mơ.
Sau đó, cô ta kéo Lạc Tú đi thẳng xuống lầu.
“Chị muốn cùng em trai Tiểu Tú đi thuê phòng. Đêm nay mọi người hãy chơi tận tình đi!” Giang Đồng Nhiên rõ ràng đã say thật rồi, vừa xuống lầu đã cầm micro trong quầy bar hét lên.
Điều này khiến mọi người không biết nên cười hay nên khóc, vài nhân viên quán bar Dạ Hỏa đã nhanh chóng kéo Giang Đồng Nhiên xuống.
Chị cả của tôi à, chị thuê phòng đáng để kiêu ngạo như vậy sao?
Người ta đều là làm lén lén lút lút, chị thì luôn ra, cứ như sợ cả thế giới không biết vậy.
“Wow, bà chủ!” Rất nhiều người bên dưới ồn ào cười nói.
“Làm tốt lắm, bà chủ!”
Kỳ thật khách sạn đã được Giang Đồng Nhiên đặt từ sớm rồi.
Dưới lầu cũng đã có người được bố trí để đưa Lạc Tú và Giang Đồng Nhiên đi khách sạn.
Giang Đồng Nhiên cảm thấy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của mình nên cũng hạ hết vốn gốc, trực tiếp đặt phòng trong khách sạn sang trọng năm sao.
Sau khi lấy thẻ phòng, cô ta chân nam đá chân chiêu kéo Lạc Tú đi thẳng đến một dãy phòng theo chủ đề.
Lạc Tú nhìn người phụ nữ này mà thấy buồn cười. Tất nhiên là anh biết rõ Giang Đồng Nhiên định làm gì, mặc dù chuyện này chắc chắn là không thể.
Nhưng đã đến lúc này rồi, vở diễn này dù sao cũng phải diễn tiếp chứ, đúng không?
Bằng không lại chẳng phải là để người khác đến làm tổn thương trái tim của con gái người ta à?
Lạc Tú chỉ có thể giả vờ say, sau đó bị Giang Đồng Nhiên kéo vào trong phòng khách sạn.
Vừa mới vào phòng!
Giang Đồng Nhiên thậm chí còn không bật đèn đã ném Lạc Tú lên ghế sô pha.
Cảm nhận được mềm mại nhẹ nhàng đổ ập vào mũi, Lạc Tú nở nụ cười. Đương nhiên không phải là anh để ý đến Giang Đồng Nhiên, mà là Lạc Tú phát hiện trong phòng này vậy mà lại vẫn còn có một người ẩn náu!
Nhưng Giang Đồng Nhiên đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hình như chiếc túi của mình còn bị bỏ quên ở quầy lễ tân rồi.
Sau đó Giang Đồng Nhiên loạng choạng đứng lên và nói.
“Chờ tôi một lát, tôi về ngay. Đêm nay, cậu là của tôi, không ai có thể đoạt đi.” Giang Đồng Nhiên dùng ngón tay móc lấy cằm của Lạc Tú, nói.
Sau đó cô ta đứng dậy đi ra khỏi phòng, xuống lầu dự định lấy túi xách.
Đây cũng là do đã say rồi, nếu không thì đây là chuyện mà một chiếc điện thoại cũng có thể xử lý được.
Bên này Giang Đồng Nhiên vừa mới đi ra ngoài, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của hai cô gái.
“Khả Nhi, bên này, bên này, chính là phòng này.” Một cô gái đỡ một cô gái say khướt khác.
“Là, là, là bên này sao? Sao lại thấy không giống vậy?” Cô gái tên Khả Nhi có chút nghi hoặc mà lắc đông lắc tây, hiển nhiên cũng là uống quá nhiều nên không phân biệt được phương hướng rồi.
“Chính là nơi này, vào đi thôi. Tôi sẽ không quấy rầy chuyện tốt của các người nữa.” Một cô gái khác cười một tiếng, sau đó đẩy cô gái tên Khả Nhi vào phòng của Lạc Tú.
Lập tức có một tràng âm thanh “sột soạt” vang lên, cô gái bị đẩy vào dường như đã bị cởi sạch quần áo.
Sau khi một cô gái khác lấy thẻ phòng đi thì trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Tiếp theo, người đó đứng ở cửa cười cười, nơi khóe miệng xẹt qua một nụ cười mỉa mai không dễ phát hiện.
“Để tao xem khi anh Vân Long đến đây bắt gian trên giường thì Giang Khả Khả mày còn có gì để nói?”
Cô gái này chế giễu xong thì đi đến quầy lễ tân ở tầng dưới.
Cô gái này tên là Dương Kim Vũ, là người của nhà họ Dương, một trong bốn đại phú hào bá chủ ở Hải Đông.
Là em gái của Dương Thiếu Thiên!
Mà người vừa bị cô ta đẩy đi chính là Giang Khả Khả, thiên kim nhà họ Giang, nhà hào phú đứng đầu ở Hải Đông!
Hai người này là bạn thân vô cùng tốt, nhưng hiển nhiên bây giờ không phải nữa rồi.
Ngày mai Giang Khả Khả sẽ kết hôn với em trai của Sở Vân Hào là Sở Vân Long.
Đây được cho là một việc vui, là một việc may mắn.
Nó thậm chí có thể thay đổi bố cục hiện tại của Hải Đông.
Dù sao thì cuộc hôn nhân giữa nhà họ Sở và nhà họ Giang - nhà hào phú đứng đầu ở Hải Đông - nhất định sẽ tạo thành một nhà hào phú khổng lồ hơn.
Nhà họ Sở và nhà họ Giang kết thân, dưới sự can thiệp của Trương đại sư, để tỏ lòng thành, trước khi kết hôn nhà họ Giang cần đưa cho nhà họ Sở 30% cổ phần.
Mà sau khi nhà họ Sở thành hôn lại cho nhà họ Giang 50% cổ phần.
Lấy cổ phần công ty làm lễ hỏi.
Nhưng dã tâm của nhà họ Sở không dừng lại ở đó. Sau khi có được cổ phần công ty, nhà họ Sở đương nhiên muốn hối hôn.
Mà hối hôn thì dù sao cũng phải tìm được một lý do thích hợp phải không?
Ví dụ như vào đêm trước đám cưới của họ, cô Cả nhà họ Giang là Giang Khả Khả đã bị cậu chủ nhà họ Sở là Sở Vân Long bắt gian trên giường.
Như vậy, nhà họ Sở vừa có lý do để hối hôn, vừa có lý do để không trả lại cổ phần, quả là một mũi tên trúng hai đích.
Hơn nữa, hiển nhiên trong lúc âm thầm, nhà họ Dương cũng tham gia vào chuyện này, dù sao thì để thực hiện được kế hoạch này, bạn thân nhất của Giang Khả Khả là Dương Kim Vũ phải giúp đỡ.
Giang Khả Khả bị đẩy vào phòng của Lạc Tú, nghĩ rằng trong phòng là Sở Vân Long nên rất tự nhiên vừa cởi quần áo vừa lao về phía Lạc Tú. Mà chờ đến khi Giang Đồng Nhiên từ dưới lầu đi đến cửa phòng một lần nữa, Giang Đồng Nhiên mang vẻ mặt đầy sự không tin khi phát hiện cửa bị khóa, bản thân mình ấy thế mà không vào được nữa?