“Ông bảo tôi đưa cho ông ư?” Lạc Tú không khỏi bật cười trước câu nói này.
“Ông nghĩ ông là ai?”
“Mà lớn mặt đến thế?” Lạc Tú vừa dứt lời, mọi người đều sửng sốt.
Tên này bị ngốc sao?
Không ngờ anh lại dám ăn nói như vậy với Vu Vương Thạch Tứ Quỷ.
Ngay cả Thạch Tứ Quỷ cũng ngẩn người, không nói đến người bình thường ở trước mặt, mà ngay cả đám cao thủ ngồi ở đây cũng không dám ăn nói như vậy với ông ta.
Vu Sa Sa cảm thấy có phải sau khi tốt nghiệp cấp ba, Lạc Tú đã bị ngốc rồi không?
Anh vẫn ngông cuồng như thế, nhưng tốt xấu gì cũng phải xem thử hôm nay là tình cảnh nào cơ chứ?
Thẩm Nguyệt Lan cũng ngẩn người, không ngờ Lạc Tú lại ăn nói như thế.
Ngày thường anh ăn nói mạnh miệng ở trước mặt bà thì thôi đi, tại sao ở những nơi như này cũng ăn nói như vậy với Vu Vương?
“Chàng trai trẻ, cậu đúng là ăn nói mà không biết nhìn hoàn cảnh, đừng nói là cậu, ngay cả A Phổ Tử Khôi mà cậu dựa dẫm cũng không dám ăn nói như vậy với Vu Vương.” Lục Tề Thiên đứng dậy mắng.
Tóc anh ta dài đến eo, cực kỳ anh tuấn, khí chất bất phàm, khiến nhiều phụ nữ có mặt tại đây không khỏi có cảm tình với anh ta.
“Ồ?”
“Mấy người lợi hại lắm à?” Lạc Tú khẽ cười, vẻ mặt khinh bỉ.
“Lạc Tú, cậu quá kiêu ngạo rồi đó, cậu có biết trước mặt cậu là ai không hả?” Lưu Văn Vĩ đứng ra mắng.
“Tôi không có hứng thú muốn biết, mặc kệ là ai cũng không có tư cách bảo tôi đưa đơn thuốc cho ông ta ngay trước mặt tôi.” Lạc Tú vẫn rất khinh thường nói.
Ngông cuồng!
Thật sự quá ngông cuồng!
Đây chính là cảm nhận của mọi người.
Không ngờ anh lại dám ăn nói như vậy trước mặt các cao thủ trong thiên hạ.
Những người đang ngồi ở đây đều là nhân vật có máu mặt, hơn nữa còn có mấy người đại diện cho các thế lực lớn.
Đâu có ai là người có thân phận ngoài cuộc?
Bình thường ai cũng là nhân vật lớn danh chấn một phương.
Nhưng bây giờ Lạc Tú lại dám ăn nói như vậy.
“Ha ha ha, được, nhiều năm qua không ai dám ăn nói như vậy với tôi cả.” Thạch Tứ Quỷ không những không nổi giận mà còn cười nói.
“Chàng trai trẻ, sự ngông cuồng và thiếu hiểu biết của cậu thật sự đã khiến mọi người ở đây đều phải ngạc nhiên.”
“Tôi rất tò mò, rốt cuộc cậu đã dựa dẫm vào ai?”
“Là A Phổ Tử Khôi đã đứng sau lưng cậu đúng không?”
“Nếu đúng là như vậy thì tôi chỉ có thể nói, tôi thật sự không biết là do cậu quá ngây thơ hay là quá ngu ngốc nữa.” Vu Vương Thạch Tứ Quỷ cười khẩy.
“Tôi không dựa dẫm vào ai cả, mà chỉ dựa vào bản thân.” Lạc Tú lắc đầu đáp.
“Lạc Tú, không ngờ cậu lại dám ăn nói lỗ mãng trước mặt Vu Vương?” Lưu Văn Vĩ đi tới, rõ ràng muốn đánh nhau.
“Vu Vương, mấy chuyện vặt vãnh này cứ giao cho tôi, đúng lúc tôi đang có một khoản nợ cũ vẫn chưa tính sổ với cậu ta.” Lưu Văn Vĩ vừa lên tiếng, Thạch Tứ Quỷ cũng theo đó mà đi xuống bậc thang.
“Được, quả thật với thân phận của tôi không thích hợp để so đo với loại tép riu như này.” Thạch Tứ Quỷ mỉm cười, tiếp tục ngồi xuống.
“Lạc Tú, tôi khuyên cậu bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp, cậu hãy giao đơn thuốc ra rồi xin lỗi anh Văn Vĩ đi.”
“Hôm nay A Phổ Tử Khôi mà cậu dựa dẫm cũng không thể giúp gì được cho cậu.” Vu Sa Sa ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Nếu A Phổ Tử Khôi không thể giúp được cậu, thì người bình thường như cậu chỉ có một con đường chết khi đứng trước mặt anh Văn Vĩ thôi.”
Nhưng Lạc Tú lại lắc đầu cười khẩy.
“Nhóc con, nếu trên người cháu thật sự có thuốc thì cháu mau lấy ra đi, đừng làm lớn chuyện nữa.” Lúc này Thẩm Nguyệt Lan đang bị Giang Dật Phi sai người ngăn lại, nên chỉ có thể gấp gáp.
“Nhóc con, bọn họ đều không phải là người bình thường. Nếu hôm nay bọn họ thật sự muốn xuống tay với cháu thì cháu sẽ tiêu đời.”
Nhưng Lạc Tú vẫn dửng dưng, chẳng thèm bận tâm.
Lúc này Lưu Văn Vĩ đã đi tới trước mặt, cười khẩy nhìn Lạc Tú, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường và thờ ơ.
“Chúng ta đều là bạn học với nhau, cần gì phải ra nông nỗi này?” Lạc Tú lắc đầu nói.
“Ừm, đều là bạn học với nhau, sao phải ầm ĩ đến mức độ này?” Lưu Văn Vĩ cũng cười nói.
“Tiếc rằng đã muộn rồi.” Lưu Văn Vĩ lắc đầu, chắp hai tay ra sau lưng.
Anh ta tự tin rằng mình có thể tùy ý bóp chết Lạc Tú, nên hoàn toàn không đặt Lạc Tú vào mắt.
“Lạc Tú ơi Lạc Tú, trước đây tôi cảm thấy Lưu Văn Vĩ tôi đã được coi là rất ngông cuồng rồi, ai dè cậu còn ngông cuồng hơn tôi.”
“Nhưng chúng ta có một điểm khác biệt, đó chính là mặc dù tôi ngông cuồng, nhưng tôi có vốn liếng và sự tự tin của mình.”
“Tôi có quyền ngông cuồng.”
“Còn cậu thì sao?”
“Chẳng lẽ cậu không tò mò tại sao ban đầu Vu Sa Sa rất thân với cậu, nhưng lại đột ngột vứt bỏ cậu để kết thân với tôi hay sao?”
“Để tôi nói cho cậu biết, đó là vì cậu chỉ là một người bình thường.”
“Còn tôi thì không. Trong mắt người bình thường như các cậu thì tôi giống như một vị thần.”
Từ nhỏ anh ta đã lén lút tu luyện một loại bí thuật vu cổ, mặc dù chưa đạt tới Đại Thành nhưng thực lực cũng không thấp, dù có mười mấy người bình thường cũng bị anh ta hành hạ đến chết.
“Mà người ngồi ở đây đều những vị thần còn lợi hại hơn tôi.”
“Tôi không biết cậu lấy đâu ra can đảm để nói khoác không biết ngượng như vậy.”
“Hôm nay, tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt, trời cao bao nhiêu thì đất dày bấy nhiêu.”
“Người bình thường như cậu, nếu không phải là vì tôi không muốn giết thì cậu đã sớm chết tám trăm lần rồi.”
Lưu Văn Vĩ tức giận gầm lên rồi đột ngột lao tới.
Trong mắt anh ta, Lạc Tú chỉ là một người bình thường, nhưng lại đối đầu với anh ta hết lần này tới lần khác, đúng là điếc không sợ súng.
Mấy người khác cũng nhìn Lạc Tú với vẻ thương hại.
Bọn họ đã nói chuyện đàng hoàng với anh nhưng anh không chịu nghe, cứ nhất quyết phải cứng rắn, cũng đúng người ngông cuồng như vậy, chỉ có thể để anh nhìn thấy quan tài, anh mới đổ lệ.
Chỉ có để anh nhìn thấy mình yếu đuối và đáng thương thì anh mới biết rốt cuộc ban nãy mình đã ngông cuồng đến nhường nào.
Anh chỉ là một người bình thường mà cũng dám ăn nói như vậy với nhân vật lớn như bọn họ?
Vu Sa Sa thấy Lưu Văn Vĩ ra tay cũng không nhịn được thở dài.
Lạc Tú ơi Lạc Tú, cậu cần gì phải ra nông nỗi này?
Đợi tới Lưu Văn Vĩ đánh cậu đến mức quỳ xuống xin tha, để tôi xem cậu còn có thể ngông cuồng được không?
Trong tay Lưu Văn Vĩ bỗng xuất hiện một luồng khí âm u lạnh lẽo, thậm chí lòng bàn tay cũng đen kịt.
Vừa ra tay đã dùng chiêu thức nham hiểm của nhất mạch vu cổ, lòng bàn tay còn mang kịch độc có thể làm tê liệt thần kinh của con người một cách dễ dàng, khiến người đó tạm thời mất đi khả năng di chuyển.
Nếu đánh trúng người Lạc Tú, tạm thời sẽ không giết chết anh, nhưng lại khiến Lạc Tú sống không bằng chết, khó chịu như bị một vạn con trùng gặm nhấm trái tim.
“Cậu sợ rồi chứ? Lần này cậu…”
“Bốp!” Một cái tát bỗng xuất hiện ngay trước mặt Lưu Văn Vĩ với tốc độ cực nhanh.
Nhưng Lưu Văn Vĩ có thể nhìn thấy rất rõ, thậm chí còn có thể nhìn thấy hoa văn trong lòng bàn tay.
Cái tát đột ngột xuất hiện này đã cắt ngang lời nói của Lưu Văn Vĩ, rồi giáng mạnh xuống mặt anh ta.
Lưu Văn Vĩ không những bị tát đến mức ngã xuống đất ngay, mà còn lún sâu xuống đất.
Cái tát này giáng xuống, ít nhất cũng phải gãy mấy chục khúc xương.
Lưu Văn Vĩ hộc máu kèm theo nội tạng bị vỡ nát.
Nhưng Lưu Văn Vĩ vẫn còn sống, không chết ngay tức khắc.
Một bàn chân liền giẫm lên đầu anh ta.
“Ồ thần à, vậy cậu hãy nói cho tôi biết rốt cuộc đất dày đến cỡ nào?”
Toàn trường đều tĩnh lặng.
Mọi người đều sửng sốt.
“Cậu là võ giả đúng không?” Đám người Thạch Tứ Quỷ đều sửng sốt.
“Hơn nữa còn là võ giả Nội Kình Đại Thành.”
Vu Sa Sa cũng ngẩn người.
Cô ta là bạn học của Lạc Tú trong ba năm học cấp ba, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Lạc Tú luyện võ.
Tất nhiên người không dám tin nhất là Lưu Văn Vĩ đang ở dưới chân Lạc Tú, anh ta cũng bạn học cấp ba của Lạc Tú, nhưng cũng chưa bao nhìn thấy Lạc Tú luyện võ.
Một thiên tài bình thường muốn luyện ra Nội Kình cũng phải mất bảy tám năm trở lên.
Huống chi là Nội Kình Đại Thành.
Anh có thể tát anh ta ngã xuống đất thì ít nhất cũng phải là Nội Kình Đại Thành. Bây giờ lòng kiêu ngạo của Lưu Văn Vĩ đã hoàn toàn sụp đổ rồi.