Không nhắc đến chuyện trà nước thì thôi, một khi nhắc rồi thì sắc mặt Trương Thục Phi hơi lộ vẻ ngượng ngùng.
Còn mẹ Trương Thục Phi thì nổi đoá ngay tức khắc.
Nói thế nào thì Lạc Tú đến nhà bạn gái cũng không thể bần cùng đến mức chỉ mang theo mấy gói trà chứ?
Đặc biệt là lần đầu nữa?
Vốn dĩ mẹ Trương Thục Phi cực kỳ không xem trọng Lạc Tú, cho rằng một thằng nhóc đến từ huyện thành nhỏ đang trèo cao với nhà mình.
Mà mẹ Trương Thục Phi lại vô cùng hám lợi, muốn câu rể là cá vàng.
Vậy nên từ trước tới giờ bà ta luôn khinh khi Lạc Tú, thêm cả hôm nay ba Lạc đến nhà, mẹ Trương Thục Phi càng cho rằng họ là muốn cầu xin mình hơn.
Vậy nên bà ta đang tiện miệng muốn châm biếm, chọc kháy vài câu.
Nhưng vừa muốn mở miệng thì đã bị Trương Thục Phi kéo lại.
Về mọi thứ liên quan tới Lạc Tú, Trương Thục Phi đến giờ vẫn chưa nhắc chút gì với gia đình mình, vì vậy mà mẹ cô ta không biết.
Bên kia, ba của Trương Thục Phi là Trương Công Minh thấy ba Lạc nhắc chuyện lá trà thì cũng ngượng ngùng.
“Sao thế? Thằng con hư của tôi không đưa trà cho anh chị ư?” Ba Lạc thấy mọi người không nói gì thế là ngờ vực hỏi một câu.
“Ranh con này, mớ lá trà đó là là trà xanh thu hoạch trước tiết thanh minh đó, một lạng hơn sáu nghìn tệ, con bán lấy xài riêng đấy à?” Ba Lạc cố ý giáo huấn Lạc Tú với vẻ nghiêm túc.
Mà Lạc Tú cũng không trả lời ba Lạc ngay, chỉ là nhìn cả nhà Trương Thục Phi bằng ánh mắt mỉa mai, đứng quay mặt không để ba Lạc thấy rồi khoé miệng kéo lên một nụ cười trào phúng.
“Bác nói lá trà đấy hơn sáu nghìn tệ một lạng ư?” Người mở lời đầu tiên không phải mẹ Trương Thục Phi mà là Trương Thục Phi.
Biểu cảm của Trương Thục Phi lúc này cho thấy rõ sự kinh ngạc tột cùng của cô ta.
Hoá ra lần đầu Lạc Tú đến nhà họ không hề keo kiệt, hơn nữa còn rất hào phóng, thậm chí hào phóng hơn những gì họ nghĩ.
“Đúng rồi, bác nhờ bạn bác mang từ núi Nga Mi sang đó.” Ba Lạc rất ư chắc chắn.
Lập tức sắc mặt mẹ Trương Thục Phi cũng trở nên khác thường.
Hơn sáu nghìn tệ một lạng, nếu đây là thật thì mấy túi trà lúc đó cũng phải 1kg chứ không ít.
Thế không phải chúng đáng giá mấy trăm nghìn tệ hả?
Thế mà họ lại đem vứt hết?
Mặt Trương Công Minh trước là bối rối, sau đó là rất khó coi, cuối cùng trừng mắt nhìn mẹ Trương Thục Phi một cái.
Lá trà giá trăm nghìn tệ thế mà cứ bị mẹ Trương Thục Phi vứt bừa ra cửa sổ thế.
Vô tri hết sức!
Mẹ Trương Thục Phi bấy giờ mới hối hận làm sao, hơn một trăm nghìn tệ đó!
Sớm biết thế cho dù không uống thì đem bán đi, ít nhất cũng bán được 7-80 nghìn tệ đấy chứ!
Trương Công Minh cũng rất hối hận nhưng vẫn phải ra mặt nói khéo.
“Đưa rồi, trà ngon lắm.”
“Thế thì tôi yên tâm rồi.” Ba Lạc cười hiền.
Ông cũng không rõ chuyện giữa Trương Thục Phi và Lạc Tú lắm, chỉ biết rằng Trương Công Minh đã gọi rồi nói với ông rằng Lạc Tú và Trương Thục Phi đang cãi vã muốn chia tay.
Vậy nên ba Lạc mới vội vàng đến đây.
Ông không lo gì mà chỉ sợ con trai mình ra ngoài học hư, phụ bạc với con gái ngoan nhà người ta.
Đến giờ cơm.
Trương Thục Phi nuốt vài ngụm rồi về phòng, còn Lạc Tú dứt khoát không đụng vào đũa.
Chỉ có ba Lạc và Trương Công Minh vừa ăn vừa cười nói, mẹ Trương Thục Phi vẫn nghĩ đến chuyện lá trà.
“Lão Trương này, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi, từ nhỏ đã không có mẹ, do tôi nuôi lớn hết, có lẽ là do tôi nuông chiều sinh hư, khó tránh khỏi làm sai vài chuyện.”
“Bây giờ ở đây, nếu Lạc Tú có làm gì sai thì tôi đền tội với ông, hy vọng ông đừng trách cứ nó.” Ba Lạc nâng ly rượu lên rồi nói lời xin lỗi với Trương Công Minh.
“Đâu có, đâu có, thật ra một người trẻ như Lạc Tú….”
“Hừ, biết là tốt.” mẹ Trương Thục Phi đột nhiên chen ngang với giọng điệu mỉa mai, ngắt lời Trương Công Minh.
“Không phải tôi lắm lời nhé, nhưng không biết những năm qua ông dạy con thế nào mà thằng bé này không lễ phép gì cả, hơn nữa nó còn không xem ai ra gì.” Mẹ Trương Thục Phi bất mãn nói.
Nếu là thường ngày nghe được câu này thì có lẽ Lạc Tú đã nổi đoá rồi.
Nhưng hôm nay thấy ba mình cũng có mặt nên Lạc Tú cũng không nói gì.
Mà ba Lạc cũng chỉ cười gượng.
“Vâng vâng, về nhà tôi sẽ giáo dục lại thằng nhóc này đàng hoàng, đúng rồi, lão Trương này, thật ra chuyện này tôi cũng hiểu rồi, có lẽ là cãi vã giữa mấy đứa trẻ thôi, cũng không có chuyện gì lớn đâu.”
“Những người làm cha làm mẹ như chúng ta cũng mong sao có thể bồng cháu sớm, lần này tôi đến cũng là vì ý này, nếu tác hợp cho chúng sớm thì làm hôn lễ sớm luôn thôi.”
Ba Lạc thấy ít nhiều cũng là cưới vợ cho con, vậy nên cho dù mẹ Trương Thục Phi có nói chuyện khó nghe mấy ông cũng phải nhịn.
“Thật ra chuyện này, tôi cũng…”
“Chuyện này muốn thành cũng được, xe cộ thì tôi chưa nói, phải có một căn nhà trong thành phố mới dám mở lời đúng chứ?” Mẹ Trương Thục Phi lại ngắt lời Trương Công Minh.
“Thục Phi nhà chúng tôi sống trong thành phố từ nhỏ, ông không thể nào bắt Thục Phi chúng tôi về huyện sống đấy chứ?”
“Hơn nữa, chúng tôi cũng không chịu mất mặt vậy đâu, đến lúc đó hàng xóm láng giềng cười vào mũi chúng tôi mất.” Mẹ Trương Thục Phi đanh mặt nói.
Những lời này làm ba Lạc hơi ngây ra.
Nhưng ba Lạc lại nghĩ thật ra cũng đúng, bất kể thế nào cũng không thể để con gái cưng nhà người ta chịu ấm ức đúng không?
Chỉ là mua nhà trong thành phố ấy mà, ba Lạc hơi khó xử, những năm nay ba Lạc tần tảo làm lụng cũng tích góp được hơn hai trăm nghìn tệ.
Nhưng lúc Lạc Tú quyết định đến Thông Châu, ba Lạc sợ Lạc Tú không làm nên trò trống gì nên không chỉ là hai trăm nghìn mà còn mượn đông mượn tây góp đủ tám trăm nghìn tệ, góp lại thành một trăm nghìn tệ cho Lạc Tú khởi nghiệp.1
Nhưng mà số tiền này ba Lạc cũng sẽ không đi đòi lại từ Lạc Tú đâu.
Thế nhưng bây giờ ba Lạc không những không có tiền mà còn đang nợ nần.
Vậy nên nếu mua nhà ở Thông Châu thì có hơi khó xử rồi.
“Thế này đi, lão Trương, ngày mai chúng ta đi xem nhà trước rồi tính, ông thấy ổn không?” Ba Lạc tuy rằng khó xử nhưng cũng không từ chối.
Dù gì ba Lạc cũng là một người phất phác, hơn nữa cũng hiền lành, cảm thấy không nên đối xử tệ với con gái người ta.
Chuyện cứ được sắp đặt xong xuôi như thế mà cả quá trình Lạc Tú không nói tiếng nào, có lẽ ba Lạc không nhìn ra nhưng Lạc Tú biết rõ mẹ Trương Thục Phi cố ý làm khó họ.
Với tính cách của mẹ Trương Thục Phi thì e là đang toan tính gì đó không hay.
Ăn xong cơm tối, ba Lạc cũng cảm thấy ở lại nhà người ta không tiện lắm, làm phiền người ta,
Vậy nên dắt Lạc Tú đi, định là ngày mai lại đi xem nhà với ba Trương Thục Phi.
Lạc Tú đương nhiên đã chuẩn bị đưa ba mình đến Hải Thượng Minh Nguyệt ở.
Chỉ là khi Lạc Tú vừa gọi xe xong thì lại bị ba Lạc giành trước, nói ra tên một nơi nào đó.
Quẹo trái phải nhiều đoạn thì mới đến một con phố cũ, ánh đèn neon lấp lánh, bốn con chữ to đập vào mắt Lạc Tú.
“Khách sạn Đức Hưng.”
“Ba, con đã chuẩn bị xong chỗ ở rồi, ý ba là?” Lạc Tú nhìn rồi lại nhìn, con phố cổ này khắp nơi đều là mấy khách sạn nhỏ giá mấy mươi tệ một đêm.
“Ấy, nhóc con này, đủ lông đủ cánh rồi à?”
“Ở đây thì ấm ức cho con lắm sao?” Ba Lạc cười nói.
Điều này làm Lạc Tú không nói gì nữa, chỉ cuối đầu ngầm đồng ý đi vào trong khách sạn cũ kĩ với ba Lạc.
Có thể ở bên cạnh ba mình thì đâu cũng là nhà, không chỗ nào là rách nát cũ kĩ cả.
Hai chiếc giường đơn sơ làm Lạc Tú hơi ngơ ngác.
“Ba, ba có thể kể chuyện về mẹ cho con không?” Lạc Tú tò mò, từ nhỏ đến lớn ba Lạc gần như rất ít khi nhắc đến mẹ anh, thậm chí là tránh đi không bàn tới.
Kiếp trước thì Lạc Tú không rõ, nhưng sau khi lịch luyện tu tiên cả vạn năm, Lạc Tú cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
“Đó là một đêm tuyết lớn phủ trời, ba uống hơi say, nghe thấy một tiếng khóc của trẻ sơ sinh cạnh đống rác...”