Sau khi Lạc Tú chỉnh đốn nhà họ Giang thì trở về.
Nhưng trên đường trở về, Lạc Tú bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Cuộc tranh tài của các quân khu lớn cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
Loại thi đấu cỡ lớn này đương nhiên chỉ có một ít bộ đội đặc chủng của các quân khu lớn đủ tư cách tham gia.
Trong quá khứ, khi Lâm Hóa Long còn ở đó, Huyết Sát hầu như năm nào cũng là hạng nhất!
Nhưng vì Lâm Hóa Long rời đi và đến vùng Tây Tạng, nên hạng nhất cũng đi mất theo Lâm Hóa Long.
Quân Đao do Lâm Hóa Long bồi dưỡng trong thời gian sau đó đã giành vị trí quán quân trong hai kỳ liên tiếp.
Đây không chỉ là một vinh dự, mà còn là biểu tượng của sức mạnh chiến đấu mạnh nhất!
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tú đến ga tàu đón người.
Toàn bộ người của Huyết Sát đều đến rồi.
Người nào người nấy đều hùng dũng oai vệ, hơi thở trầm ổn và nội liễm một cách lạ thường.
Vừa xuống tàu, mọi người xung quanh đều đi đường vòng, bởi vì cảm giác áp bức trên người bọn họ quá mạnh, cho dù mặc thường phục cũng có thể cảm nhận được luồng áp bức kia.
Thậm chí, nó còn khiến nhiều người phải ghé mắt nhìn.
“Huấn luyện viên Lạc!” Huyết Hổ bước lên trước để chào hỏi.
Lạc Tú nhìn thoáng qua Huyết Hổ, Huyết Hổ trước đó trông sắc bén, cơ bắp căng phồng khắp người, sát khí cực nặng.
Nhưng lúc này, anh ta như một cao thủ võ lâm, biết che giấu mũi nhọn, thế vững như Thái Sơn.
Những người còn lại dường như cũng có bộ pháp ổn định khác thường, có thể nói rằng giống như một đội bao gồm một đống cao thủ võ lâm tạo thành.
Không nói đến hợp tác, chỉ là về mặt hiệu quả chiến đấu cá nhân, bọn họ cảm giác được mình đã đề cao hơn ba cấp!
Trong khoảng thời gian này, để Vệ Tử Thanh dẫn dắt bọn họ tu luyện theo phương pháp của Lạc Tú, tuy rằng không thể trở thành người tu pháp chân chính nhưng theo cách nói của Tiên giới, coi như đã hầm luyện gân cốt và máu thịt, hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Người nào người nấy đều như rồng như hổ.
Hơn nữa, các gen mang ra từ dãy núi Côn Lôn được tiêm vào cũng đã được kích phát triệt để.
Cả đám như thể được tiêm máu gà.
Điều làm cho Lạc Tú kinh ngạc chính là Vệ Tử Thanh, tốc độ quá nhanh, vậy mà đã nhập môn rồi, thậm chí đã gần tới biên giới của Thông thần.
Có vẻ như cơ thể Thanh Đế Trường Sinh vẫn còn rất nhiều bí mật mà anh chưa biết.
Trong Tiên giới từng có một công pháp, chuyên cắn nuốt các loại thể chất đặc thù, cuối cùng dùng bản thân làm lò lửa, luyện hóa các loại thể chất và huyết mạch, tạo nên một cơ thể linh hoạt kỳ ảo hoàn mỹ. Lạc Tú đã từng giết một người như vậy.
Nhưng không thể không nói thể chất đó quá cường đại, đến mức khiến Lạc Tú suýt nữa uống máu nuốt hận. Lúc ban đầu còn đánh đến nỗi tinh thần nứt toác, ngân hà vỡ tan.
Như vậy có thể thấy, thể chất thực sự có quá nhiều lợi thế bẩm sinh.
“Dùng bữa trước đi, sau đó tôi sẽ xem các bạn đã tiến bộ như thế nào trong khoảng thời gian này!” Lạc Tú tiếp đón, cả hàng người rời đi theo Lạc Tú.
Sau khi ăn xong, Lạc Tú và Huyết Sát đều đến một căn cứ huấn luyện ở ngoại ô.
Căn cứ này được sử dụng đặc biệt để huấn luyện, nhưng hầu hết mọi người đều không biết nó.
“Nào, để xem thành quả của mọi người.” Lạc Tú cười.
Người đứng ra đầu tiên là Trương Phỉ, vốn dĩ hình thể của anh ta đã to lớn, lúc này bởi vì gien Côn Lôn hoàn toàn bị kích thích, anh ta lại cao lên thêm một đoạn, đứng trong đám người quả thực có cảm giác hạc trong bầy gà.
Cảm thấy thậm chí còn cao hơn nhiều so với một số ngôi sao bóng rổ.
Chỉ thấy Trương Phỉ đi về phía một chiếc xe bọc thép, đôi tay như những thanh thép của anh ta đập mạnh vào chiếc xe bọc thép.
Sau đó, đột ngột dùng một chút lực, toàn bộ xe bọc thép được nâng lên.
Sức mạnh này đã là sức mạnh phá vỡ giới hạn của cơ thể con người rồi.
Trương Phỉ hét lớn một tiếng, ném thẳng chiếc xe bọc thép ra ngoài, chiếc xe bọc thép nặng vài tấn bị văng ra xa hàng chục mét kèm theo một tiếng nổ lớn.
Đập một lỗ lớn trên mặt đất.
Lạc Tú hài lòng gật đầu, sau đó trêu chọc.
“Tôi sẽ không bồi thường tiền giúp cậu đâu.”
Trương Phỉ đột nhiên hiểu ý, lộ ra vẻ mặt như trái khổ qua, khiến tất cả mọi người đều bật cười.
Sau đó đám người Huyết Hổ cũng thể hiện sức mạnh và khả năng của họ.
Đặc biệt là Huyết Hổ, đánh ra một quyền xuyên thẳng qua xe bọc thép.
Chiếc xe đó được dùng để chống đạn, không ngờ vậy mà lại bị một quyền của Huyết Hổ đấm xuyên qua!
Khiến mọi người sốc nhất vẫn là Vệ Tử Thanh.
Bởi vì Lạc Tú dạy anh ta các bài công pháp, giờ phút này Vệ Tử Thanh thật sự học được cách khống chế lửa, hiển nhiên là anh ta đã rất chăm chỉ.
Vệ Tử Thanh vung tay lên, một quả cầu lửa lượn lờ quanh anh ta, sau đó mãnh liệt nhảy múa, đột nhiên biến thành biển lửa trong phạm vi mười thước.
Nhóm người Huyết Sát nhìn Vệ Tử Thanh với thần sắc ghen tị, nhưng chuyện này cũng không có cách nào. Thứ nhất, Lạc Tú cũng đã nói với bọn họ rằng Vệ Tử Thanh có thể chất đặc biệt. Thứ hai, Lạc Tú còn cung cấp đãi ngộ đặc biệt cho Vệ Tử Thanh.
Hâm mộ thì hâm mộ, nhưng loại cơ hội này không phải là thứ mình có thể cầu được.
Sau đó, lại có người thể hiện, có người có thể xé tấm thép bằng tay không, có người thậm chí có thể chặn được đạn.
Nhóm người này có thể nói là thầy của hổ sói, đương nhiên, đây là nhờ thuốc gen được luyện chế bởi chất lỏng bí ẩn ở núi Côn Lôn, Lạc Tú chỉ khai phá hết tiềm năng của loại dược liệu này mà thôi.
Ngay cả Lạc Tú cũng nghi ngờ chất lỏng bí ẩn có thể là nước của Dao Trì ở Côn Lôn.
Lạc Tú hài lòng gật đầu, ít nhất đám người Huyết Sát chiếm vị trí số một không khó.
Ngày đầu tiên của cuộc thi là một số hoạt động bắn súng và hoạt động địa hình đi bộ.
Những kiểu thi này chắc chắn Huyết Sát thắng rất dễ.
Sau đó thành công lọt vào top năm.
Không ai ngạc nhiên về điều này, dù sao thì Huyết Sát cũng đã xuất sắc giành ngôi á quân trước đó.
Vì vậy, Lạc Tú cũng không thèm theo dõi.
Nhưng điểm nổi bật thực sự là cuộc chiến đoàn đội vào ngày cuối cùng.
Đấy mới là điều thứ quyết định hạng nhất nhân chính.
Lúc ấy, Huyết Sát đã trực tiếp bị Quân Đao đánh bại.
Vào ngày cuối cùng, sáng sớm Lạc Tú đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Tô Bửu Điền.
“Cậu Lạc, tôi nghe nói cậu đã đến Yên Kinh, hay là cậu xem hôm nay cùng đi được không?” Tô Bửu Điền mời.
Lạc Tú ngẫm nghĩ, thật sự cần thiết phải đến xem một chút, nên tắm rửa xong, Lạc Tú đến nơi đã hẹn.
Tô Bửu Điền đích thân xuống xe đón Lạc Tú, sau khi lên xe, Tô Bửu Điền không khỏi thở dài.
“Sao vậy?” Lạc Tú hỏi.
“Haiz, bên trên có lệnh. Nếu lần này Huyết Sát vẫn thua, thì Huyết Sát sẽ bị giải tán và bị đưa đến các quân khu lớn.” Tô Bửu Điền chỉ mới biết được tin tức này vào tối hôm qua, cả đêm đã khó chịu vì chuyện này nên ngủ cũng không ngon.
“Việc này thì có gì phải lo lắng chứ?” Lạc Tú lắc đầu, tỏ vẻ lãnh đạm.
“Haiz, cậu Lạc, cậu không biết đấy chứ, lần này nghe nói Quân Đao đã kiếm được một loại vắc xin mới quý giá hơn.” Tô Bửu Điền đột ngột nói.
“Lần trước khi bắt huyết thi, không lẽ ông vẫn không có tự tin vào thực lực của Huyết Sát sao?” Lạc Tú hỏi ngược lại.