Tiên Vương Tái Xuất

Chương 48: Chương 48: Cứu người đẹp




“Họp mặt bạn cũ, mọi người tụ tập lại, đã nhiều năm như vậy ít nhất cũng có chút tình cảm chứ hả?”

“Cậu lại để Lạc Tú ngồi trong một góc xó xỉnh, còn gạt cậu ấy qua một bên. Mẹ nó, cậu đúng là biết điều thật đấy.” Vương Phi tức giận đến mức chỉ vào mặt Từ Văn Binh mà chửi bới.

“Còn mấy người, tất cả đều là những kẻ hợm hĩnh chết tiệt. Vương Phi tôi thật xấu hổ khi là bạn học cùng lớp với mấy người đấy. Sao hả, thấy Từ Văn Binh làm ăn được nên ra sức nịnh bợ, còn thấy Lạc Tú thiếu thốn nên không thèm để ý đến chứ gì?”

“Hiểu lầm, Vương Phi, đều là hiểu lầm thôi. Cậu ấy, cậu ấy cũng quá khiêm tốn rồi.” Từ Văn Binh vội vàng cầm ly rượu đến xin lỗi.

“Vương Phi, Vương Phi, cậu xem chuyện này còn có cách cứu chữa hay không?”

“Cứu chữa ông nội cậu ấy. Nếu hôm nay Lạc Tú đã đến đây rồi thì cứ tuỳ tiện nói hai câu sẽ thành công ngay, nhưng bây giờ thì sao? Nếu đổi lại là cậu thì cậu có còn bằng lòng nữa không?”

“Còn nữa, chúng ta là bạn học với nhau nhưng mấy người lại chẳng màng tới tình nghĩa bạn bè mà chia ra năm bảy hạng người. Vậy thì xin lỗi, mấy người là cái thá gì chứ, bám váy kẻ quyền quý nổi tiếng sao?”

“Từ hôm nay trở đi chúng ta không còn là bạn cùng học nữa, cũng đừng liên lạc lại nữa. Cáo từ.” Vương Phi cũng bỏ đi, cứ thế phủi tay đi mất.

Sau khi Vương Phi bỏ đi, đám người Từ Văn Binh nhìn nhau, đặc biệt là khuôn mặt của Từ Văn Binh đã đỏ bừng bừng.

Một cơ hội tốt như vậy, một việc chắc chắn như vậy, chỉ vì anh ta không coi ai ra gì, chỉ vì anh ta xem thường Lạc Tú mà đã chẳng còn gì nữa.

“Thục Phi, cô không sao chứ?” Tiểu Lâm ở bên cạnh an ủi, bởi vì Trương Thục Phi đang khóc.

Cô ta mới là người hối hận nhất.

Cô ta đã từng cho rằng Lạc Tú không thể so với Trần Hữu về mọi mặt, nhưng bây giờ thì sao?

Sự thật đã chứng minh rằng Trần Hữu mới là kẻ thua kém Lạc Tú về mọi mặt.

Hơn nữa cô ta cũng biết rõ một sự thật rằng Trần Hữu chính là loại đàn ông lăng nhăng, bây giờ còn có hứng thú với cô ta, sau này chơi chán rồi sẽ quăng cô ta đi.

Mà từ trước đến giờ Lạc Tú vẫn luôn đối xử chân thành với cô ta.

Sự hối hận mãnh liệt khiến toàn thân Trương Thục Phi run lên.

“Không sao.” Trương Thục Phi gượng gạo nói, mà Tiểu Lâm cũng không nói gì, thật ra hiện giờ cô ta cũng rất hối hận.

Một người có giá trị mấy triệu, Lạc Tú khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác, so với Lạc Tú thì Từ Văn Binh chỉ là một cái rắm!

Nếu biết Lạc Tú không phô trương và khiêm tốn như vậy, thì khi còn học đại học sao cô ta lại chọn Từ Văn Binh chứ?

Nghĩ lại ban nãy cô ta còn đưa cho Lạc Tú hai ngàn thì khuôn mặt không khỏi đỏ bừng.

Còn Từ Văn Binh lại cười đầy gượng gạo, sau đó lúng túng nhìn mọi người, chuyện này hoàn toàn là anh ta tự chuốc họa vào thân.

Anh ta nghĩ bản thân mình ăn nên làm ra, dù sao mới ra trường có một năm mà đã có công ty riêng nên anh ta có đủ tư cách để lên mặt với người khác.

Nhưng bây giờ so với những người ta, anh ta chỉ là một cái rắm!

Còn Vương Phi sau khi đuổi theo Lạc Tú, đã giải thích với Lạc Tú mãi vì chuyện này là do anh ta mà ra, nhưng Lạc Tú không trách Vương Phi.

Lạc Tú bảo Vương Phi đi trước để thu xếp dự án, trong khi Lạc Tú dự định tự mình rời đi.

Bước ra khỏi nhà hàng, dưới lầu có một quán bar, đương nhiên, Lạc Tú sẽ không đến quán bar để ngồi mà định rời khỏi đó.

Nhưng lúc này, bốn tên côn đồ với mái tóc nhuộm sặc sỡ bước ra mang theo một cô gái.

Cô gái trông chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, xem ra vẫn còn là trẻ vị thành niên.

Mà mấy tên côn đồ đã đưa cô gái vào một con hẻm ở phía đối diện.

Rõ ràng chỉ cần nhìn cũng có thể đoán được bọn họ định làm gì.

Trong tình huống bình thường, Lạc Tú không muốn quan tâm đến những chuyện như vậy.

Nhưng vừa rồi Lạc Tú đã trải qua cảnh tình người ấm lạnh nên bỗng nhiên động lòng trắc ẩn.

Vì vậy, Lạc Tú cũng đi theo.

“Thả tôi ra, thả tôi ra.” Cô gái đã bị chuốc say đến mức đầu óc rối mù, không phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa.

Phải công nhận cô gái này rất xinh đẹp, gần như là hoa khôi của trường, ăn mặc rất gợi cảm, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn thì quả là quyến rũ đến mê người.

“Ha, đêm nay nhặt xác, không ngờ lại nhặt được một cái xác cực phẩm, các anh em, chúng ta thay phiên nhau đi!” Một tên côn đồ miệng ngậm điếu thuốc nhe mấy cái răng vàng khè, nheo mắt lại nói.

“Ha ha, vẫn là nữ sinh đấy, thật là trắng mịn.” Một tên côn đồ khác thò tay định cởi quần áo của cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ muốn phản kháng nhưng rượu đã rút cạn sức lực của cô ta, một tiếng xẹt vang lên, quần áo của cô gái nhỏ đã bị xé rách hơn một nửa.

Đột nhiên, cô gái nhỏ giật mình, trong tích tắc, cô ta đã tỉnh lại hơn một nửa.

“Các anh định làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra.” Cô gái nhỏ chưa gặp phải cảnh này bao giờ nên sợ hãi và vẻ mặt bối rối.

Tên côn đồ kia lộ vẻ phấn khích, lại thò tay ra, nếu xé thêm lần nữa thì e rằng quần áo của cô ta sẽ bị xé rách hoàn toàn.

Cô gái nhỏ rưng rưng, lộ ra vẻ tuyệt vọng và kinh hoàng trong mắt.

Nhưng vào lúc này, may mắn thay lại có một bàn tay đã nắm lấy móng vuốt chó của tên côn đồ kia.

Tên côn đồ kia thấy tay mình đã bị nắm thì quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Tú thì đùng đùng tức giận.

“Mày bớt xen vào việc của người khác đi, muốn chết à?”

Lạc Tú không trả lời tên côn đồ đó, mà chỉ dùng một lực nhẹ, đột nhiên trong con ngõ nhỏ phát ra tiếng hét thảm thiết lên như heo bị cắt tiết.

“Đau quá, đau quá! Đại ca, đại ca, buông ra trước đi. Á, sắp gãy rồi, đại ca.”

Tên côn đồ kia thấy đồng bọn của mình bị chế ngự thì lập tức rút một con dao bướm ra rồi đâm tới Lạc Tú bằng vẻ mặt độc ác.

Lạc Tú không thèm tránh, anh cứ thế nắm lấy con dao bướm sắc bén kia, rồi đá mạnh vào dưới háng của tên côn đồ ấy.

Chợt một tiếng hét thảm thiết xuyên thấu tim gan lại vang lên, mấy tên côn đồ kia đã bị doạ cho hoảng sợ không còn biết gì nữa, cứ thế bỏ mặc đồng bọn đang lăn lộn trên mặt đất mà bỏ chạy.

Lạc Tú nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên mặt đất, khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chắc là học sinh trung học.

Nhưng lúc này cô ta đã hoảng sợ đến mức há hốc mồm.

Có câu nói đã thương thì thương cho trót, nếu cứ ném cô ta ở đây thì thể nào lát nữa cũng lại xảy ra chuyện.

Nhưng nhìn cô gái nhỏ đang say khướt, Lạc Tú nhướn mày, dứt khoát xách cô ta lên, vừa vặn bên cạnh có một vòi nước nên anh ấn đầu cô gái nhỏ ngay dưới vòi nước.

Cô gái nhỏ muốn vùng vẫy, nhưng khi thấy Lạc Tú hung dữ như vậy thì chỉ biết khóc.

Xả nước một hồi, nhìn thấy cô gái nhỏ đã hoàn toàn tỉnh rượu nên Lạc Tú mới thôi.

Nhìn cô gái nhỏ run rẩy, Lạc Tú cởi áo khoác ném cho cô ta, cô gái nhỏ bối rối nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên choàng vào người.

“Tỉnh rồi hả? Sau này đừng đến những nơi như vậy nữa, nơi này không phải là chỗ mà cô nên đến.” Nói xong Lạc Tú lấy ví tiền ra, để lại hai trăm rồi bỏ đi.

“Chờ đã, anh tên là gì?” Bỗng cô gái nhỏ kêu lên ở phía sau.

“Sau này mọi người sẽ không gặp nhau, không cần phải biết.” Sau khi Lạc Tú bỏ lại những lời này thì bỏ đi.

Cô gái nhỏ nhìn theo bóng dáng của Lạc Tú, trong mắt lóe lên một tia kỳ dị, một lúc lâu sau mới nhặt hai trăm tệ lên, sau đó bắt taxi quay về trường học.

Mà ở một bên khác, trên chiếc xe jeep màu xanh quân đội, một nam một nữ mặc vest đen trông rất già dặn.

“Sếp à, nghe cấp trên nói người được nhà họ Diệp giới thiệu tên là Lạc Tú. Tôi đã xem thông tin rồi, anh ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà thực sự có năng lực tuyệt vời như vậy sao?” Người đàn ông nói với vẻ không phục.

“Chẳng phải nhìn thấy người thì sẽ biết ngay thôi sao?” Người phụ nữ nói.

“Được thôi, đến khi gặp thì tôi sẽ thử xem khả năng của anh ta đến đâu, tôi không tin anh ta thực sự xuất sắc như trong lời đồn. Bằng không, chẳng phải mấy năm nay tôi rèn luyện trong quân đội là công cốc sao?” Anh ta được đào tạo chính quy có hệ thống nên khinh thường nhất chính là những động tác võ thuật sáo rỗng của mấy tay xã hội đen này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.