Tiên Vương Tái Xuất

Chương 16: Chương 16: Đại lão của Tân Châu




“Cược tiểu sao?” Mọi người nghe câu này xong, suýt nữa đã phun ra một ngụm máu tươi vì tức.

Người ta còn chưa lắc xúc xắc, vậy mà anh đã đặt cược là tiểu sao?

Ngay cả Trương Thục Phi cũng giận đến mức suýt thì chửi bậy.

A Đao liếc mắt nhìn thoáng qua Lạc Tú với vẻ châm chọc, đúng là gặp phải tên ngu ngốc.

Người lắc xúc xắc ở nơi này không chỉ có kỹ thuật điêu luyện, muốn ra đại thì có thể lắc ra điểm đại, mà thậm chí còn có thể lắc ra số điểm tùy theo ý thích của anh ta.

Hơn nữa đống xúc xắc này có cơ quan riêng biệt, có thể quyết định tiểu hay đại ngay trong nháy mắt nó được mở ra.

Có cơ quan và cao thủ như vậy trấn giữ mà còn muốn giành chiến thắng ư?

Đúng là người si dại nói chuyện viển vông!

Quan trọng hơn là vừa rồi Lạc Tú đã giành trước nói anh muốn đặt tiểu.

Vậy người ta chỉ cần tùy tiện động tay động chân một chút đã có thể lắc ra điểm đại, thế chẳng khác nào còn chưa đánh bạc đã chắc chắn bị thua!

Vương Thông và những người khác nhìn Lạc Tú đầy oán hận.

Đặc biệt là vừa rồi A Đao đã nói để Lạc Tú đại diện cho tất cả bọn họ.

Xong rồi, kết thúc cả rồi. Hôm nay Lạc Tú hại chết tất cả mọi người rồi.

Tất cả mọi người đều nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt trách móc.

Bởi vì chỉ cần canh bạc này vừa bắt đầu thì những người kia chắc chắn sẽ không để Lạc Tú rời khỏi bàn, mà lúc ấy, những người đó cũng sẽ gom tất cả bọn họ tính cùng một chỗ.

Bây giờ Lạc Tú không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho tất cả bọn họ.

Hôm nay Lạc Tú đã vay bao nhiêu tiền ở đây, bọn họ đều phải giúp trả bấy nhiêu tiền!

Tuyệt đối không thể! Chắc chắn sẽ tán gia bại sản!

Trương Thục Phi lo lắng nhìn Lạc Tú, cô ta không ngờ Lạc Tú lại có thể ngu xuẩn đến vậy.

“Lạc Tú, hôm nay anh đừng có hại chết tất cả chúng ta đấy!” Rốt cuộc Trương Thục Phi cũng không nhịn được nữa.

“Anh có thể thắng.” Lạc Tú nói thản nhiên.

Mặc dù người lắc xúc xắc là một cao thủ nhưng muốn dùng những mánh lới lừa bịp này trước mặt Lạc Tú thì đúng là chuyện buồn cười!

Lạc Tú chỉ cần khẽ động thần niệm đã đủ biết đối phương thay đổi Đại - tiểu thế nào.

Chỉ trong khoảnh khắc chớp mắt khi chiếc nắp được mở ra!

Tiểu!

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều sững sờ.

Ngay cả người lắc xúc xắc cũng ngơ ngác, người nọ nhìn chằm chằm vào con xúc xắc suốt vài giây mà vẫn chưa kịp phản ứng.

Không nên thế này, sao lại có thể ra tiểu được chứ?

Thắng ư?

Vương Thông và những người khác nhìn Lạc Tú không dám tin. Mẹ nó, vậy mà cũng có thể thắng được ư?

“Tiếp tục.”

“Được!” Người lắc xúc xắc cười khẩy một tiếng. Anh ta chỉ nhất thời sẩy tay mà thôi, lần tiếp sẽ cho người thanh niên này biết rõ lợi hại.

“Đặt đại hay đặt tiểu?”

“Tiểu!” Lạc Tú vẫn bình tĩnh nói.

Tiểu!

Vẫn là tiểu!

“Đặt đại hay đặt tiểu?”

“Tiểu!”

Vẫn là tiểu!

Sau vài chục lần kêu, người lắc xúc xắc đã cảm thấy hơi choáng váng.

Vẫn cứ là tiểu. Mặc kệ anh ta kích thích cơ quan ẩn bên trong thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn là tiểu!

Nhìn xấp tiền mặt gần hai trăm vạn trước mặt, Lạc Tú liếc mắt nhìn người lắc xúc xắc.

“Tôi trả đủ tiền rồi, bây giờ có thể đi được chưa?” Lạc Tú chậm rãi đứng dậy giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Trương Định, Vương Thông và những người khác còn chưa hoàn hồn, rốt cuộc Lạc Tú thắng như thế nào vậy?

Thằng nhóc này gặp may hay còn nguyên do nào khác?

Tay vừa đặt tiểu, mở nắp ra quả đúng là tiểu?

Đúng vào lúc này, A Đao bỗng nhiên cười khẩy một tiếng.

“Người khác có thể đi nhưng mày không thể đi.”

“Ồ?” Lạc Tú hứng thú nhìn A Đao, trong lòng đã có chút ít cảm giác không kiên nhẫn được nữa.

“Mày có biết đây là chỗ của ai không?”

“Ở chỗ của anh Bưu mà mày cũng dám chơi bẩn à?”

Ngay khi lời này của A Đao vừa dứt, lập tức có bảy tám người chạy ra vây quanh anh.

Chắc chắn A Đao sẽ không để cho Lạc Tú đi. Dù sao hôm nay Lạc Tú đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ, nếu cứ để Lạc Tú gióng trống khua chiêng rời đi như vậy thì sau này bọn họ còn mặt mũi nào để ra ngoài lăn lộn nữa?

“Rõ ràng anh…”

“Bọn mày cút hay không cút?” Đôi mắt A Đao tràn ngập sát ý. Anh ta liếc nhìn Trương Định và đám người Trương Thục Phi, quát thẳng.

Trương Định và Vương Thông vội vàng lôi người bỏ chạy.

Vài người khác trong công ty vẫn còn hơi do dự nhưng Trương Định đột nhiên lên tiếng.

“Nếu còn không đi thì hôm nay sẽ không đi được nữa.” Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra chuyện này đã gây ra ồn ào quá lớn rồi.

Cho dù hôm nay Lạc Tú có chơi bẩn hay không thì anh cũng không thể rời khỏi đây được.

Trương Thục Phi còn đang do dự nhưng bị Lý Tuyết kéo một hồi, cuối cùng vẫn bỏ đi.

Trái lại, có một vài người còn do dự chưa đi.

“Các anh đi trước đi, tôi không sao.” Lạc Tú nói với mấy người nọ.

Họ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, bọn họ thực sự không dám tham gia vào chuyện thế này.

Cuối cùng mấy người kia cũng rời đi.

Ra khỏi sòng bạc, đi xuống lầu.

“Chúng ta làm thế này có phải vô tình vô nghĩa quá không? Dù sao Lạc Tú cũng vì cứu chúng ta nên mới...”

“Câm miệng đi. Nếu không anh thử đi lên kia một chút xem?”

“Nhớ cho rõ này, đó là chỗ của Hồng Bưu. Hồng Bưu đấy hiểu không?” Vương Thông mở miệng mắng thẳng.

Hoàng đế ngầm của Tân Châu, đại ca Hồng Bưu, ai dám trêu chọc cơ chứ?

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái rắm, anh ta dám chơi bẩn trong địa bàn của người ta, hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ phế anh ta!” Trương Định cũng mở miệng nói.

“Chúng ta có thể báo cảnh sát.”

“Báo cái rắm. Anh dám báo cảnh sát thử xem, coi ngày mai có người khiến cả nhà anh gặp chuyện chẳng lành hay không!” Vương Thông lại mắng.

Mấy người kia lập tức bị dọa sợ. Hơn nữa những lời này của Vương Thông không phải hù dọa mọi người, mà Hồng Bưu thật sự có khả năng làm vậy.

Mà lúc này, những người khác trong sòng bạc cũng đã kéo nhau đi xuống. Xem ra chuyện lần này thật sự đã gây ra ồn ào quá lớn, nếu không những người kia sẽ không làm một trận như vậy.

Trương Thục Phi do dự mãi, cô ta nhìn điện thoại trong tay, hai tay còn đang phát run.

Lúc này cô ta có thể lén gọi điện báo cảnh sát, nói không chừng còn có thể cứu Lạc Tú một mạng. Hoặc cô ta cũng có thể gọi điện cho Trần Hữu để Trần Hữu nghĩ cách giải quyết.

Những người khác không gọi điện thoại cũng xem như hợp tình hợp lý, dù sao cũng không có người nào muốn chọc tức Hồng Bưu vì một người không liên quan như Lạc Tú.

Nhưng cô ta thì khác, bây giờ cô ta vẫn là bạn gái của Lạc Tú!

“Thục Phi, bỏ đi. Cho dù ba của Trần Hữu đích thân đến đây cũng không giải quyết được chuyện hôm nay đâu.” Lý Tuyết nhìn Trương Thục Phi khuyên nhủ.

Cuối cùng, Trương Thục Phi để điện thoại xuống. Bởi vì cô ta cũng sợ Lạc Tú trêu chọc Hồng Bưu sau đó bị trả thù.

Dù sao lúc này, ai cũng không muốn gặp rắc rối lớn. Ở đây có người nào chưa từng nghe tin đồn về Hồng Bưu cơ chứ?

Đó không phải kẻ mà những người bình thường như họ có thể trêu chọc được.

Hơn nữa Lý Tuyết nói cũng đúng, dựa vào thân phận của Hồng Bưu thì dù hôm nay có nguyên phó thị trưởng đến đây cũng không giải quyết được vấn đề này.

Không có một ai trong nhóm người chọn gọi cảnh sát, cũng không có ai gọi điện nhờ giúp đỡ.

“Được rồi, chúng ta đi thôi. Chỉ trách anh ta không nên ra mặt, nếu không thì đâu đến nỗi dẫn tới loại chuyện như vậy.”

“Hơn nữa chuyện hôm nay thành ra thế này rồi, ai dám giúp anh ta chứ?” Vương Thông nhìn đám người nói.

Đã chọc vào người của Hồng Bưu thì hôm nay không nhìn thấy máu chắc chắn sẽ không ra ngoài được.

Mà trong sòng bạc, sau khi tất cả mọi người đã rời đi, A Đao nghiêng người dựa trên mặt bàn lạnh lùng nhìn Lạc Tú.

“Anh có chắc là muốn giữ tôi lại không?” Lạc Tú cũng không quan tâm việc anh chỉ có một mình.

“Dám tới chỗ của bọn tao chơi bẩn, mày là người đầu tiên đấy!” A Đao hừ lạnh một tiếng, sau đó móc ra một thanh dao Nepal.

“Nếu mày muốn đi cũng được thôi, chỉ cần để lại một cánh tay là được. Mày tự làm hay để tao ra tay?”

“Để lại một cánh tay ư?” Lạc Tú cũng đáp trả bằng một tiếng cười khẩy y hệt anh ta.

Lập tức khiến A Đao có hơi kinh ngạc.

Ở trong mắt anh ta, Lạc Tú chẳng khác gì với đám người kia. Một nhân viên công ty bình thường mà thôi, sao lại dám nói chuyện với anh ta như thế?

Nhưng A Đao vừa chuẩn bị ra tay thì có một đám người kéo tới.

Đi đầu là một người đàn ông trung niên, trên người mặc đường trang, hai tay chắp sau lưng, khí thế tràn đầy. Trong mắt ông ta cất chứa vẻ cường thế và bá đạo, vừa nhìn đã có thể nhận ra đây không phải là người dễ trêu chọc.

Sau lưng người đó có hơn bốn mươi năm mươi người, tất cả đều cầm theo vũ khí.

“Anh Bưu, anh đến rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.