Bởi vì Lạc Viễn Phi sắp được thăng chức thành sở trưởng nên gần đây được mời đi uống rượu rất nhiều.
Dù sao thì thị trấn cũng chỉ có bằng đấy, nhà ai vừa sinh trẻ nhỏ đều có thể biết nên sẽ có rất nhiều người có cùng ý nghĩ như Trương Đào.
Lạc Viễn Phi lúc này đã uống rất nhiều, trên người anh ta nồng nặc mùi rượu.
Anh ta liêu xiêu bước đến quán rượu rồi đến chỗ Lạc Tú.
Nhưng vừa mở miệng đã khiến Dương Minh Huy tức giận.
Người Lạc Viễn Phi vừa trêu chọc là bạn gái của anh ta!
Có người ngang nhiên trêu chọc và làm nhục Trương Phán Phán như vậy, Dương Minh Huy làm sao có thể chịu được, anh ta đương nhiên sẽ tức giận.
“Bỏ đi Minh Huy, Viễn Phi uống nhiều rồi, cậu thông cảm chút.” Trương Đào đứng dậy và giữ Dương Minh Huy.
“Bọn họ đều ở đó sao?” Lạc Viễn Phi lảo đảo ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Trương Phán Phán hồi lâu, cuối cùng nhìn sang Lạc Tú.
“Ơ? Em họ?” Lạc Viễn Phi cuối cùng cũng nhận thấy sự hiện diện của Lạc Tú.
“Hahaha, em họ, không phải cậu vì một người phụ nữ mà bỏ nhà đi tới Thông Châu sao? Sao đã trở lại rồi?” Lạc Viễn Phi có thể đã uống quá nhiều nên không thể khống chế được lời nói của mình.
“Có phải cậu đã bị con đàn bà kia bỏ rồi không?” Lạc Viễn Phi lại mở miệng.
Lần này sắc mặt của Dương Minh Huy tối sầm lại, Hứa Tĩnh có chút xấu hổ.
Khuôn mặt của Trương Phán Phán cũng có chút khó coi, dù sao thì vừa rồi Lạc Viễn Phi lại dám đùa giỡn cô ta trước mặt mọi người, dù là ai thì cũng thấy khó chịu.
“Em họ à em họ, trước đây nhà tôi nghèo, phải dựa vào đồ tiếp tế của nhà cậu để sống tiếp, nhưng cậu xem, lúc đó tôi nghĩ dựa vào cái gì chứ?”
“Tại sao khi sinh ra cậu đã sống tốt như vậy, nhưng tôi thì khác.”
“Hiện tại tôi có thể vỗ ngực nói, Lạc Tú là cái rắm!”
“Bang!” Dương Minh Huy đứng lên vỗ bàn, vừa định mắng thì Trương Đào liền đứng lên ngăn cản Dương Minh Huy.
“Uống nhiều, uống nhiều, cậu đừng để trong lòng, Lạc Tú, dù sao cậu ta cũng là người trong nhà mà.” Trương Đào khuyên nhủ.
“Người trong nhà?”
“Mẹ nó ai là người trong nhà với anh ta?”
“Cậu ta mà cũng xứng làm người nhà của tôi sao?” Lạc Viễn Phi trực tiếp mắng.
Lạc Tú lạnh lùng nhìn Lạc Viễn Phi, hoàn toàn không để Lạc Viễn Phi vào mắt.
“Tôi sắp làm sở trưởng, công ty của em trai tôi cũng đã thành lập.” Lạc Viễn Phi lộ ra vẻ mặt rất tự hào.
“Còn Lạc Tú thì sao? Tới Thông Châu để làm một viên chức nho nhỏ sao?”
“Nếu cậu ta ngoan ngoãn ở lại huyện Vĩnh Tế còn có thể dựa vào nhà xưởng của ba cậu ta mà sống, nhưng hiện tại cậu ta đã không thể lọt vào mắt Lạc Viễn Phi tôi nữa rồi.” Lạc Viễn Phi chế nhạo một tiếng.
“Đúng rồi, còn chưa nói cho cậu biết, ba cậu vì để cho cậu tiêu xài đã mượn gần năm mươi vạn của bọn vay nặng lãi và thế chấp nhà xưởng đi, nhà các người sắp phá sản rồi, cậu sắp trở thành kẻ nghèo khó rồi cậu có biết không?” Lạc Viễn Phi hả hê nói.
“Lạc Tú, cậu ta say rồi, đừng để bụng.”
“Say rượu cái quái gì, ba cậu ta còn đi mượn tiền nhà cô hai, rồi đi mượn tiền khắp nơi, kết quả là mới được mấy ngày cậu ta đã trở về rồi?”
“Không phải là không đi nổi nữa rồi chứ?” Lạc Viễn Phi lại chế nhạo.
“Lạc Viễn Phi, đủ rồi, cho cậu chút mặt mũi mà cậu cậy vào đó làm loạn sao?” Dương Minh Huy không chịu được nữa.
“Mày mắng ai đấy?”
“Mày thử mắng lần nữa xem?” Lạc Viễn Phi vừa mắng vừa chỉ vào mặt Dương Minh Huy.
“Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không? A!”
“Ông đây sắp trở thành sở trưởng rồi, mày có tin nếu mày giám mắng thêm câu nữa tao gọi người đến bắt mày ngay tại chỗ không?” Lạc Viễn Phi vỗ còng tay xuống bàn.
Dương Minh Huy không chịu nổi nữa, định cầm chai rượu qua đó đánh anh ta.
Nhưng anh ta lại bị Trương Đào ôm lại.
“Các người là cái thá gì chứ?”
“Đáng để tôi phí lời sao?” Lạc Viễn Phi chỉ vào mấy người Lạc Tú.
“Có tin tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là sẽ bắt tất cả các người lại ngay lập tức không.”
“Lại còn dám mắng tôi!”
“Cậu ta say rồi, mọi người nhẫn nhịn chút.” Lúc này Trương Đào vẫn đang khuyên mọi người.
“Trương Đào, rốt cuộc cậu đứng về phía nào?”
“Cậu muốn giúp ai?” Dương Minh Huy hất tay Trương Đào ra.
“Tôi giúp ai?”
“Chẳng lẽ mọi người không thấy sao?”
“Tôi đang giúp mấy người!”
“Anh Phi sắp lên làm sở trưởng rồi, các người có thể đắc tội nổi sao?” Trương Đào dường như có chút tức giận.
“Nếu hôm nay cậu đánh anh Phi tức là tấn công cảnh sát, cậu có biết đây là tội lớn như thế không?”
“Cậu có biết tội này sẽ bị ngồi tù không? Nếu tôi không ngăn cản, cậu đã phải vào tù từ lâu rồi.” Trương Đào khinh thường liếc nhìn Dương Minh Huy.
Nhưng nói thế nào thì cũng thấy anh ta đang tâng bốc Lạc Viễn Phi.
“Một đám người mà không có ai hiểu chuyện bằng Trương Đào.”
“Trương Đào, một người hiểu chuyện như cậu sao lại chơi với đám này chứ? Cậu đúng là nhân tài không được trọng dụng!” Lạc Viễn Phi vỗ vai Trương Đào nói.
Còn Dương Minh Huy thì có vẻ như đã sợ hãi, trực tiếp ngồi xuống.
“Đúng vậy, nào tôi mới anh Phi một ly coi như để bồi tội, mọi người đều cùng nhau lớn lên, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu gặp, anh Phi sẽ không so đo với chúng tôi có đúng không?” Trương Đào rót cho Hứa Tĩnh, Trương Phán Phán sau đó là Dương Minh Huy.
Chỉ đến khi anh ta định rót cho Lạc Tú, Lạc Tú cong ngón tay búng một cái, ly rượu văng ra ngoài rơi trên mặt đất vỡ tan tành.
“Lạc Tú, ý cậu là gì?” Trương Đào để tay giữa không trung.
“Trương Đào, mượn tay chúng tôi để mời Lạc Viễn Phi, sau đó khen ngợi Lạc Viễn Phi, cậu là người nịnh bợ như vậy sao?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
“Có gì mà nịnh bợ?” Trương Đào cau mày, sau đó đứng thẳng người.
“Lạc Tú, không phải tôi có ý gì đâu nhưng các người đều là người nhà họ Lạc, điều kiện trước đó của cậu còn tốt hơn anh Phi trăm lần, nhưng cậu nhìn cậu bây giờ xem!”
“Tôi không biết cậu còn làm việc ở Thông Châu không, cho dù có làm thì cũng chỉ là một nhân viên nhỏ bình thường.”
“Nhìn anh Phi đi, người ta sắp lên chức cao rồi, khoảng cách giữa các người quá lớn.”
“Tôi có ý tốt để mọi người đến gần anh Phi hơn, nhưng tôi không hiểu tại sao mấy người lại không biết điều như vậy chứ?”
“Không có gì để gần cả, Trương Đào, nếu cậu muốn tiếp cận anh ta thì có thể đi với anh ta, à không, là cút đi với anh ta!” Lạc Tú lãnh đạm nói.
Nhưng câu nói này khiến Lạc Viễn Phi bùng nổ.
“Lạc Tú, mày dám bảo tao cút ra ngoài ư?”
“Bốp!” Lạc Tú đột ngột đứng dậy và dùng tay tát mạnh vào mặt Lạc Viễn Phi.
“Bảo anh cút ra thì sao?” Lạc Tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Viễn Phi.
“Mày dám đánh tao?” Lạc Viễn Phi sau khi bị tát thì có chút tỉnh táo lại, anh ta đột nhiên nổi giận.
“Bốp!” Lạc Tú lại tát anh ta thêm một cái.
“Đánh anh thì làm sao?”