Tiên Vương Tái Xuất

Chương 120: Chương 120: Đe doạ




“Lão Lạc, mau trả tiền đi!”

Lúc này ngoài cửa có năm người đang đứng la lối, đứng đầu là một người đàn ông trông rất dữ tợn, trên cổ có vết sẹo hằn sâu, đầu cạo trọc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông có cái bụng bự và đeo một cặp kính gọng vàng, đôi mắt của anh ta thỉnh thoảng lại lóe lên.

Mà mọi người trong phòng trừ Lạc Đại Phú và con trai ông ta cùng Lạc Tú ra, thì khoảnh khắc những người còn lại nhìn thấy cái đầu trọc kia, biểu cảm của họ đột nhiên thay đổi.

Cái đầu hói đó không phải ai khác mà chính là lưu manh nổi tiếng của huyện Vĩnh Tế, Dương Nhị Cẩu.

Ba năm trước, anh ta đâm chết một người trên đường và làm bị thương một người khác nên bị truy nã, bây giờ vẫn đang là tội phạm bị truy nã, sao anh ta có thể xuất hiện ở đây chứ?

Đây là một kẻ giết người!

Người đàn ông mập mạp đeo kính bên cạnh là Viên Bàn Tử - người đã cho ba Lạc vay nặng lãi.

Viên Bàn Tử nhếch mép đẩy kính, sau đó nói.

“Lão Lạc, hôm nay ông phải trả tiền đấy.”

“Không phải chúng ta đã bàn là ba tháng sao?” Ba Lạc hỏi.

Khi vay tiền, họ thỏa thuận thời hạn là ba tháng, từ lúc đó tới bây giờ mới bao lâu chứ?

“Đừng nói với tôi ba tháng gì đó, tôi lo ông hoàn toàn không có tiền trả.” Viên Bàn Tử chế nhạo.

“Hôm nay nhà tôi liên hoan, trước mặt nhiều người như vậy, làm thế này có chút không thích hợp lắm thì phải?” Ba Lạc Tú cũng hơi tức giận.

Dù sao thì ở đây cũng có nhiều người, bọn họ làm thế này khiến ba Lạc mất hết mặt mũi.

Nhưng Viên Bàn Tử vẫn giễu cợt, thô lỗ nói.

“Cảm thấy không thích hợp thì trả tiền đi!”

Trên thực tế, Viên Bàn Tử là người mà Lạc Đại Phú tìm tới, nếu không ông ta cũng không làm những việc như vậy.

Hơn nữa, mang theo Dương Nhị Cẩu là có ý định đe dọa ba Lạc.

Điều quan trọng nhất đây chính là một cái bẫy, cố tình tìm lúc ba Lạc không thể kiếm được tiền để đòi.

Hơn nữa Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư lúc nãy nói vài câu đã tiết lộ ra việc ba Lạc không có tiền, bọn họ chắc chắn sẽ không thu được đồng nào.

Mặc dù vừa rồi hai ba con bọn họ xấu hổ trước mặt mọi người, nhưng hiện tại hai người rất sung sướng.

Đầu tiên bọn họ không tin Lạc Tú có thể làm ra cái gì ở Thông Châu, nếu trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể làm nên cái gì ở Thông Châu thì cũng quá lợi hại rồi.

Vậy nên một trăm vạn của Lạc Tú chắc hẳn đã bị tiêu xài hoang phí, và nếu không, chắc hẳn chẳng còn lại bao nhiêu.

Mà chiếc điện thoại di động mua cho ba Lạc có giá hơn 20 vạn nhân dân tệ.

Vì vậy nên hai ba con Lạc Minh Thư cảm thấy rất chắc chắn hôm nay ba Lạc sẽ rơi vào bẫy.

Lúc này, hai ba con bọn họ ngoài mặt thì bình tĩnh khi nhìn thấy tình huống xấu hổ này, nhưng trong lòng lại rất vui.

“Hoặc là trả tiền hoặc là thế chấp nhà xưởng cho tôi.” Viên Bàn Tử lại nói.

“Ông cũng là người mà mọi người ở huyện Vĩnh Tế đều biết, chắc sẽ không quỵt nợ đúng không?”

Câu này khiến ba Lạc nghẹt thở, quả thực dù thế nào đi nữa thì cũng là ông nợ tiền người khác.

“Được rồi, Viên Bàn Tử, đừng nói nữa, như vậy đi, để tôi giúp em ba trả tiền.” Lúc này Lạc Đại Phú đứng lên nói, bởi vì bây giờ đã đến lúc ông ta lên sân khấu.

Diễn xuất của Lạc Đại Phú rất tốt, những gì ông ta nói vô cùng chính đáng, khiến mọi người đều thực sự nghĩ Lạc Đại Phú yêu thương anh em của mình.

Nhưng thực chất đó chỉ là để giăng bẫy ba Lạc.

Sau khi nghe Lạc Đại Phú nói, ba Lạc lập tức mở miệng nói.

“Anh cả, để em tự trả.”

“Đều là người một nhà, sao em lại khách khí như vậy chứ?”

“Hơn nữa lúc nhà anh nghèo đến mức không mua được gạo, em đã tặng đồ cho nhà anh, lúc này em lại không coi anh là anh em à.” Lời nói của Lạc Đại Phú khá cảm động.

Nếu không phải đã biết trước mọi chuyện, Lạc Tú sẽ nghĩ lời nói của Lạc Đại Phú thực sự xuất phát từ đáy lòng.

Nhưng lúc này giọng điệu của Lạc Đại Phú lại đột ngột thay đổi.

“Nhưng em ba, như em biết đấy, bản thân anh cũng không có nhiều tiền, số tiền này là tiền mà anh định mua nhà cưới vợ cho Minh Thư.”

“Không được, anh cả, không thể được.” Ba Lạc vội vàng xua tay.

“Em nghe anh nói xong đã, anh giúp em trả trước, nếu em cảm thấy băn khoăn thì đưa một nửa cổ phần của nhà xưởng cho Minh Thư là được.” Lạc Đại Phú nói ra mục đích thực sự của mình.

“Như vậy thì tiền vẫn còn mà việc kinh doanh buôn bán của Minh Thư cũng được thuận lợi, cả hai bên đều có lợi.” Lạc Đại Phú khuyên.

Nhưng ba Lạc lại do dự, không phải vì ông tiếc một nửa số cổ phần mà vì số tiền này ông định để tổ chức hôn lễ cho con ông.

Ba Lạc vẫn nghĩ Lạc Đại Phú thực sự muốn trả tiền cho ông.

“Lão Lạc, không phải ông định quỵt nợ đấy chứ?” Viên Bàn Tử lúc này nhắc nhở một lần nữa.

Xét cho cùng, huyện này không lớn, hầu như mọi người đều quen biết nhau.

Nếu để việc này truyền ra ngoài, chắc chắn ông sẽ bị cười nhạo.

“Haiz, vậy được rồi.” Ba Lạc thở dài.

Khi Lạc Minh Thư và Lạc Đại Phú tưởng âm mưu đã thành công, khóe miệng họ thoáng qua một tia chế nhạo.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đã ngăn ba Lạc lại.

“Không cần, chúng tôi sẽ tự mình trả lại tiền!” Lạc Tú cười nói.

“Tiểu Lạc, đây không phải là lúc để hành động theo cảm tính.”

“Hơn nữa Tiểu Lạc à, cháu có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?” Lạc Đại Phú ở bên cạnh khuyên nhủ.

Lạc Minh Thư ở một bên chế nhạo.

“Được rồi, ba, cứ để em họ tự trả tiền đi, đừng để người khác tưởng chúng ta mới là người cần bọn họ giúp đỡ.”

Sở dĩ Lạc Minh Thư dám nói ra điều này là anh ta biết chắc rằng Lạc Tú và ba Phụ không còn tiền.

“Tôi nói rồi, chúng tôi sẽ tự trả lại.”

“Được rồi, ba con chúng tôi sẽ không tham dự vào chuyện này nữa.” Lúc này Lạc Minh Thư chế nhạo.

Anh ta muốn xem Lạc Tú hoàn trả số tiền như thế nào!

“Được, vậy lấy tiền ra đây đi?” Viên Bàn Tử cười nói.

“Bây giờ chúng tôi muốn lấy tiền, hơn nữa phải là tiền mặt!” Viên Bàn Tử cười nói.

Cái này là đang cố tình làm khó người khác, ai lại để năm mươi vạn tiền mặt trong nhà chứ?

Mà bây giờ trời đã tối, còn có thể đi đâu lấy tiềnđây?

Lúc này, Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư làm vẻ vui sướng khi người ta gặp họa.

“Được.” Lạc Tú nói xong thì xoay người tiến vào trong phòng, sau đó lấy ra một cái hộp, mở hộp rồi ném xuống đất.

Trong đó có hơn một trăm vạn tiền mặt, mỗi tập là một vạn.

Lạc Tú đã chuẩn bị sẵn hơn một trăm vạn tiền mặt.

Lúc nhìn thấy một đống tiền trên mặt đất, nét mặt của Lạc Đại Phú và Lạc Minh Thư đột nhiên cứng lại.

Âm mưu của họ vốn có thể thành công vì họ chắc chắn rằng Lạc Tú và ba Lạc không có tiền, nhưng lúc này Lạc Tú lại lấy ra tiền, vậy không phải âm mưu của bọn họ sẽ bị phá hỏng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.