Lạc Tú nói xong, Đỗ Đông bỗng ngây ra.
Vừa rồi anh ta chỉ bốc phét chút thôi, nhưng cảnh tượng trước mắt, anh ta đủ sức chen chân vào không?
Truy sát kiểu đó anh ta mà tham gia vào tuyệt đối sẽ chết ngay.
Đặc biệt là ba người ngoại quốc đang chạy đuổi theo đó, chạy như bay, thân hình thì như rồng như hổ, có khí thế như đào sông lấp bể tới nơi.
Đùa à, tình huống như vậy sao anh ta dám đi?
“Sao thế?” Lạc Tú nhướn mày.
“Không phải anh là quán quân MMA à?”
“Không phải anh là nam nhi máu nóng luôn chảy trong người à?”
“Sao không đi?” Lạc Tú trào phúng.
Bị Lạc Tú khích đểu, mặt Đỗ Đông không dễ chịu nữa.
“Cậu nghĩ tôi ngu à?”
“Đi cho chết hay sao?” Đỗ Đông hừ lạnh.
Nếu bước ra dưới tình huống đó chắc chắn sẽ bị vỗ một phát chết ngay, tuy rằng anh ta không phải người trong Võ Đạo, nhưng cũng có tiếp xúc ít nhiều, người như thế chắc chắn là cao thủ đã luyện được nội công, đừng nói là anh ta, cho dù Quyền Vương có tới thì cũng phải quỳ xuống, không ai đỡ được.
“Thế thì sau này ít bốc phét mình là quân nhân lại!” Lạc Tú cười khinh.
Câu này làm Đỗ Đông và Phùng Hoan lập tức cảm thấy mất mặt.
“Được, cậu ngon thì đi đi.” Đỗ Đông đáp trả một câu.
“Cậu nói giỏi thế, sao cậu không đi?” Phùng Hoan cũng mỉa thêm một câu.
Đương nhiên họ cũng biết sao Lạc Tú dám chứ?
Đến cả Đỗ Đông còn không dám nữa là!
Nhưng ngoài ý muốn, Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Dừng xe!”
“Lạc Tú, cậu tính làm gì?” Tư Thuỷ Dao nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi theo.
“Cứu người!” Lạc Tú lạnh lùng nói.
“Được đó, Thuỷ Dao, em dừng xe đi, để nó đi chết là vừa.”
“Còn cứu người ư?”
“Cũng không xem lại mình mấy cân mấy lạng?” Đỗ Đông cười khẩy.
“Cậu cũng bốc phét vì biết Thuỷ Dao không dừng xe lại thôi chứ gì.” Phùng Hoan cũng mỉa mai.
Nhưng vừa nói xong, Lạc Tú đã giơ tay kéo phanh tay.
Khiến Tư Thuỷ Dao đành phải đạp phanh gấp.
“Lạc Tú, cậu muốn làm gì?” Tư Thuỷ Dao có hơi bực mình.
Lạc Tú quá bốc đồng.
“Cứu người.” Lạc Tú vừa dứt câu đã mở cửa xe đi xuống thật.
“Lạc Tú, cậu đừng xuống.”
“Cô rất tốt.” Lạc Tú không những ngắt lời Tư Thuỷ Dao mà còn vươn tay ra vỗ vai cô ta một cái.
Nhất thời Tư Thuỷ Dao nhẹ cả người.
Từ tối qua, ba người họ đều thấy cả người nặng nề như có gì vắt trên người vậy.
Ba người thấy có thể là do sợ hãi quá nên mới mệt vậy.
Nhưng Lạc Tú vừa vỗ nhẹ một cái, Tư Thuỷ Dao lập tức thấy thoải mái đi nhiều, cả người cũng phấn chấn hơn.
Nhưng lúc này Tư Thuỷ Dao lại muốn ngăn Lạc Tú lại.
Không nói cái khác, cả Đỗ Đông mà còn không dám xuống cứu người, thì Lạc Tú khác gì đi đâm đầu vào chỗ chết?
Tuy rằng Tư Thuỷ Dao bèo nước gặp nhau với Lạc Tú, nhưng mọi người cũng trải qua một đêm hoạn nạn cùng nhau, ít nhiều cũng có cảm tình.
Nhưng Tư Thuỷ Dao chưa nói gì thì Lạc Tú đã xuống xe mất.
“Lạc Tú, cậu đừng đi!” Tư Thuỷ Dao hét lên một tiếng, xuống xe theo, muốn ngăn Lạc Tú lại.
Nhưng Lạc Tú đã xoay người chuẩn bị đi rồi.
Lúc Lạc Tú xoay người đi bỗng lạnh lùng nói với Đỗ Đông.
“Anh bốc phét gì cũng được, nhưng sau này đừng nói mình từng đi lính nữa, bởi vì anh không xứng, càng làm ô nhục hai chữ quân nhân mà thôi!”
“Mày!” Đỗ Đông vừa tính nói thì Lạc Tú đã xoay người đi mất.
“Lạc Tú, quay lại đây!” Tư Thuỷ Dao đang chuẩn bị chạy theo, ai biết sau lưng lại có một cánh tay kéo cô ta lại, là tay của Đỗ Đông.
“Đỗ Đông, bây giờ không phải là lúc trả đũa!” Tư Thuỷ Dao nghiêm túc nói.
“Nếu cậu ta đã muốn chứng tỏ, muốn đi làm anh hùng thì cứ để cậu ta đi.” Đỗ Đông ỷ mình mạnh mà kéo Tư Thuỷ Dao vào xe.
“Thuỷ Dao, người như cậu ta muốn đi tìm cái chết thì cậu ngăn lại làm gì?” Phùng Hoan cũng đưa tay kéo Tư Thuỷ Dao lại, sau đó kéo vào xe, Đỗ Đông ngồi vào ghế lái.
Sau đó dùng sức kéo sập cửa vào, đạp ga.
“Cậu ta muốn chết thì cứ để cậu ta chết, đừng liên luỵ chúng ta!” Đỗ Đông cười nhạt một tiếng rồi phóng xe đi, như thể sợ hãi không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa.
“Đỗ Đông, các người quá đáng rồi đấy.” Tư Thuỷ Dao nhìn bóng Lạc Tú càng lúc càng nhỏ dần sau kính xe.
“Thuỷ Dao, không phải chúng ta quá đáng mà là cậu ta quá đáng, ba người đó ra sao em cũng thấy rồi đấy, hôm nay ai đi thì cũng chết.” Đỗ Đông cười khẩy.
“Đó chắc chắn là cao thủ võ đạo đã có nội công truyền thuyết, không phải có nhiệt huyết là đánh lại đâu, nhưng cậu ta tự đi tìm cái chết thì được, nhưng dừng xe ở đó khác gì liên luỵ chúng ta?” Đỗ Đông bất mãn nói.
“Nhỡ đâu người ta gai mắt chúng ta, giết luôn chúng ta thì sao.” Đỗ Đông không những không cảm thấy bỏ chạy rất xấu hổ, mà còn trách ngược Lạc Tú.
Nhìn bóng lưng đã biến mất sau kính xe, mặt Đỗ Đông tỏ vẻ khoái chí.
Cứ đòi làm anh hùng, thế thì mày tự chết đi, chết ở nơi này chả ai quan tâm mày là anh hùng hay không, cũng chả ai nhặt xác cho mày.
Mà Đỗ Đông và Phùng Hoan lại không phát hiện, từ sau đêm đó, trên lưng hai người họ có thêm hai người nữa, vẫn luôn vắt vẻo trên người.
Ở hướng ngược lại, Đỗ Đông lái xe đi rồi, Lạc Tú cũng không để tâm lắm, đây là chuyện dễ đoán, bởi vì không phải ai cũng có nhiệt huyết thật sự cả.
Mà hướng Lạc Tú đi vừa hay nghênh đón bốn người kia đang chạy tới,
Lâm Hoá Long đang chạy như bay thật.
Thậm chí ông ta cảm thấy hôm nay có khi mình sẽ chết trên tay đối phương.
Ông ta bị một vị Thông Thần Giả đả thương, may sao chạy thoát, nhưng đối phương lại phái ba cao thủ cấp Tông Sư đến truy sát mình.
Nếu là thường ngày thì ba kẻ cấp Tông Sư có là gì?
Lâm Hoá Long ông ta sớm đã vượt cảnh giới được một nửa, đấu với ba Tông Sư một trận thì có gì mà sợ?
Nhưng bây giờ ông ta đã trọng thương, lại bị người của Thông Thần đả thương nữa, đương nhiên không thể đối đầu với ba người kia được.
Vốn dĩ với tính khí của mình, ông ta có lẽ sẽ chết ở chiến trường, nhưng lần này, ông ta không thể, bởi vì ông ta là người đứng đầu bảo vệ trấn thủ nơi này, nếu ông ta chết rồi thì chắc chắn sẽ xảy ra đại loạn!
Vậy nên bây giờ Lâm Hoá Long vừa bất lực vừa muốn sống tiếp.
Tiếc thay cao thủ Hoa Hạ không ở đây, nếu không đường đường một nước lớn, sao có thể để đám ruồi muỗi này muốn làm gì thì làm?
Nhưng ngay lúc này, phía trước bỗng có một chiếc xe dừng lại, một người thanh niên bước xuống, đi về phía này.
Điều này làm Lâm Hoá Long phiền não hơn, sao lại đi đâm đầu vào chỗ chết chứ?
“Cậu trai, mau chạy đi!” Lâm Hoá Long nén chân khí, hét to một câu, nhưng động đến vết thương, khoé miệng lại trào máu tươi, đến tốc độ bỏ chạy cũng trở nên chậm lại.