Tiên Vương Tái Xuất

Chương 342: Chương 342: Đi xem mắt




Mới sáng sớm, Lạc Tú đã bị gọi dậy, Thẩm Nguyệt Lan ném cho Lạc Tú một bộ đồ vest trang nhã mới tinh, bộ đồ vest màu xanh thẫm càng làm nổi bật vóc dáng cao lớn của Lạc Tú, giống như cây trường thương đang đứng ngạo nghễ.

Dựa theo yêu cầu của Thẩm Nguyệt Lan, Lạc Tú đã sửa sang lại mái tóc, ăn mặc chỉnh tề cả tiếng đồng hồ, Thẩm Nguyệt Lan mới buông tha cho Lạc Tú.

Sau đó, Thẩm Nguyệt Lan càng nhìn càng hài lòng về con trai mình.

“Con ăn mặc thế này rất đẹp trai.” Thẩm Nguyệt Lan chống cằm bằng một tay đánh giá.

Bà vừa nói đến đây thì tiếng gõ cửa liền vang lên.

Thẩm Nguyệt Lan mở cửa ra, người gõ cửa là Lý Anh Anh.

Lý Anh Anh vốn định thúc đẩy con gái Lý Giai Di của mình với Lạc Tú.

Nhưng rõ ràng hai người đều không có ý đó, hơn nữa tối qua Thẩm Nguyệt Lan cũng trò chuyện với Lý Anh Anh rồi.

Cuối cùng bà ta vẫn quyết định từ bỏ, giúp Lạc Tú đi xem mắt, tìm một cô gái bình thường là được.

Thẩm Nguyệt Lan chẳng có yêu cầu gì, chỉ cần Lạc Tú thích là được, cũng không quan tâm đến gia thế, ngoại hình và lai lịch như thế nào.

Đoàn người ngồi lên xe, đi đến tiệm cà phê kiểu Tây.

Phong cách của tiệm cà phê rất thích hợp để đi xem mắt, ánh đèn dịu dàng ấm áp, xem ra rất thích hợp để hẹn hò.

Nhưng mấy người Thẩm Nguyệt Lan vừa bước vào đã sững sờ.

Bởi vì Lý Giai Di và Thẩm Tuấn Phong cũng đang ở đây.

Thẩm Nguyệt Lan nhìn Lý Anh Anh, với vẻ mặt nghi hoặc.

“Tôi chỉ nhắc với Giai Di một câu, không ngờ con bé lại đi nói với người nhà họ Thẩm.” Lý Anh Anh tràn đầy áy náy, rõ ràng mấy người này tới đây để quấy rối.

Nhưng bây giờ đã không kịp thay đổi địa điểm nữa rồi.

“Dì Nguyệt Lan, cháu nghe nói dì định cho em trai Tiểu Tú đi xem mắt đúng không?” Thẩm Tuấn Phong đứng bên cạnh cười hỏi.

Bây giờ, cho dù Thẩm Nguyệt Lan là bậc bề trên cũng không nén được giận, bà bình ổn lại hơi thở, dứt khoát phớt lờ Thẩm Tuấn Phong.

Còn Lạc Tú thì sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Thẩm Nguyệt Lan.

Rõ ràng, ngay cả anh cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại trở nên như vậy.

Không ngờ mẹ của mình lại sắp đặt cho mình đi xem mắt.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Tú, Thẩm Nguyệt Lan lúng túng ho khan một tiếng.

“Nếu chúng ta đã tới đây rồi, không thể lâm trận bỏ chạy được đúng không?” Thẩm Nguyệt Lan vỗ vai Lạc Tú, nghiêm túc nói.

Bây giờ Lạc Tú bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.

Anh đường đường là Tiên Tôn, từng vang dội trên Tiên giới, bao nhiêu tiên tử thánh nữ muốn gả cho anh, làm bạn đời của anh.

Lần này thì hay rồi, bị mẹ của mình lừa một vố.

Nếu chuyện anh đi xem mắt bị truyền ra ngoài, e rằng sẽ bị người khác cười đến mức rụng răng.

Quả nhiên là mẹ ruột.

Dùng thực lực để hại con trai mình.

“Chúng ta cứ ngồi xuống trước đi.” Thẩm Nguyệt Lan dứt khoát đẩy Lạc Tú ngồi xuống ghế sofa.

“Giai Di, con làm sao thế?” Rõ ràng Lý Anh Anh hơi không vui, con gái mình không chỉ tới đây, mà còn dẫn theo người nhà họ Thẩm tới xem náo nhiệt.

“Mẹ, lát nữa con sẽ giải thích với mẹ.” Lý Giai Di giải thích.

Thật ra chuyện này cũng rất trùng hợp, bởi vì cô gái đi xem mắt là người quen của Lý Giai Di.

Nghĩ đến đây, Lý Giai Di cảm thấy chắc chắn hôm nay Lạc Tú không vui rồi.

Bởi vì cô ta cũng hiểu đôi chút về cô gái mà mình quen biết kia, ánh mắt của người kia cũng không tệ, nói thẳng ra là khá cao, khá kén chọn.

E rằng với gia thế, bối cảnh, trình độ học vấn và địa vị của Lạc Tú, người ta sẽ hoàn toàn coi thường anh.

Rất nhanh đã có hai người tiến vào, trong đó có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc cực kỳ thời thượng, đeo túi xách LV, vừa nhìn là biết cuộc sống rất khá giả.

Bà ta tên là Vương Tú Liên, là bà mối.

Còn cô gái bên cạnh bà ta thì hơi thu hút ánh nhìn, chứ không hẳn là quá xinh đẹp, nếu tẩy trang đi, mặc dù hơi xinh đẹp, nhưng chắc chắn không thuộc cấp bậc người đẹp.

Nhưng phong cách ăn mặc lại cực kỳ kiêu căng.

Váy dài xẻ tà, lộ ra chiếc đùi trắng nõn, chân mang đôi guốc rất cao, cũng có tý nhan sắc, bên dưới mái tóc dài là cặp kính đen, mặc dù đã che khuất đôi mắt, nhưng nhìn thấy tướng mạo đó đã biết là người khá kiêu căng ngạo mạn.

Dáng vẻ người sống chớ tới gần.

“Chị Nguyệt Lan.” Vương Tú Liên chào hỏi Thẩm Nguyệt Lan trước, rồi nói.

“Đây chính là cậu nhà đúng không? Trông rất phù hợp với tiêu chí.” Vương Tú Liên là bà mối, vừa gặp mặt đã khen ngợi, chứ bà ta không thật sự nghĩ như thế, mà đây chỉ là thói quen nghề nghiệp.

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là Liễu Thiến, đừng thấy cô ấy độc thân mà lầm, điều kiện cực kỳ vượt trội đấy.” Vương Tú Liên khen ngợi, không biết là thật hay giả.

Nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Liễu Thiến, có lẽ điều kiện thật sự rất tốt.

“Chào cháu Thiến Thiến.” Thẩm Nguyệt Lan hào phóng giơ tay ra, đồng thời còn nhéo Lạc Tú, khiến anh bất đắc dĩ nói một câu chào cô.

“Không cần đâu, chúng ta bắt đầu ngay đi, lát nữa tôi còn có việc.” Liễu Thiến lạnh lùng nói, dứt khoát phớt lờ bàn tay đang vươn ra của Thẩm Nguyệt Lan rồi đặt mông ngồi xuống ngay.

Hành động này đã khiến Thẩm Nguyệt Lan hơi lúng túng thu tay về, cũng khiến Lạc Tú khẽ cau mày.

Nhưng Liễu Thiến chẳng hề để tâm, nói thật, cô ta không có ấn tượng đầu tiên quá tốt đối với Lạc Tú, mặc dù trông Lạc Tú rất điển trai, ăn mặc cũng gọn gàng sạch sẽ.

Nhưng không phù hợp với gu thẩm mĩ của cô ta, cô ta thích kiểu người trắng trẻo giống như tiểu thịt tươi hơn.

Nhưng trên người Lạc Tú lại toát ra khí phách và hơi thở nam tính.

Quan trọng nhất là vẻ ngoài của Cát Vũ không chỉ không có điểm nhấn, mà bộ đồ anh đang mặc cũng chỉ có mấy vạn, hoàn toàn khác xa với cậu ấm và con ông cháu cha trong trí tưởng tượng của cô ta.

Lý Giai Di chứng kiến cảnh tượng này thì càng khẳng định suy đoán của mình, ngồi bên cạnh lắc đầu.

Vừa nhìn thấy cảnh này, cô ta đã biết chắc rằng hôm nay không thành công rồi.

Còn Thẩm Tuấn Phong thì cười khẩy, anh ta đã chuẩn bị một món quà bất ngờ để tặng cho Lạc Tú.

“Thu nhập của anh thế nào?” Liễu Thiến hỏi thẳng.

“Tôi thất nghiệp.” Lạc Tú đã bắt đầu đáp qua loa, nếu không phải Thẩm Nguyệt Lan đang ở đây, anh đã sớm phủi tay bỏ đi rồi.

“Ừm, vậy anh có nhà ở vành đai số một Yên Kinh không?” Liễu Thiến lại kiêu ngạo hỏi.

Lạc Tú lắc đầu.

“Học vấn thế nào?”

“Cô gái, nhà chúng tôi vẫn có tiền tiết kiệm, bây giờ đã gần một trăm triệu rồi.” Thẩm Nguyệt Lan vừa nhìn thấy tình hình không ổn thì vội vàng cướp lời.

“Ừm.” Liễu Thiến nhướng mày, hơi do dự.

Cô ta lại nhìn về phía Lạc Tú, bắt đầu không ngừng quan sát.

“Cô gái, hay là cô cũng giới thiệu bản thân đi.” Thẩm Nguyệt Lan đẩy một ly cà phê cho Liễu Thiến.

“Tôi ư?”

“Tôi cũng thất nghiệp, không đi làm, nhưng trình độ học vấn lại khá cao, tốt nghiệp chuyên khoa y, từng làm y tá hai năm.”

“Trong nhà vẫn còn một cô em gái đang học đại học, nếu kết hôn phải chi trả một phần tiền học phí.”1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.