Tiên Vương Tái Xuất

Chương 117: Chương 117: Hạ bệ




Lúc Lạc Tú mở cửa vào, căn phòng đã chật cứng người, ba Lạc đang ở trong bếp bận bịu.

“Ơ, Tiểu Lạc về rồi!” Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng lên nói.

Người đàn ông mặc một bộ vest chỉnh tề và thắt cà vạt màu đỏ, trông đặc biệt chói mắt.

Đây là bác cả của Lạc Tú, Lạc Đại Phú.

Đôi mắt vốn đã nhỏ của Lạc Đại Phú lúc này càng nhỏ hơn khi ông ta cười, ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy người này rất gian trá.

Ngoài ra còn có con trai út của Lạc Đại Phú, Lạc Minh Thư, Lạc Minh Thư mặc một bộ đồ đen, nhưng đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái trên cổ.

Lạc Tú không nói nên lời, bên cạnh còn có một cô gái ăn mặc lòe loẹt, có vẻ khoảng ba mươi tuổi, hình như là bạn gái của Lạc Minh Thư, nhưng Lạc Tú vừa nhìn đã biết người phụ nữ này đến từ những nơi ăn chơi.

Những người còn lại đều là người thân của cô hai của Lạc Tú, có bảy tám người đang tự mình nhấm nháp hạt dưa và uống trà, hoàn toàn không để ý đến Lạc Tú.

“Thế nào rồi Tiểu Lạc?” Lạc Đại Phú đứng dậy hỏi, đồng thời cố ý chỉnh lại cà vạt, sau đó cố ý lắc chiếc đồng hồ trên cổ tay trước mặt Lạc Tú.

“Thế nào là thế nào?” Lạc Tú cau mày, nhưng vì ba anh ở đây nên vẫn trả lời.

“Công việc của cháu ở Thông Châu thế nào rồi!”

Trên thực tế, Lạc Đại Phú cố tình hỏi điều này.

Cả nhà họ Lạc đều biết Lạc Tú đến Thông Châu để làm một nhân viên nhỏ.

Bây giờ Lạc Đại Phú cố ý hỏi như vậy là để hạ bệ Lạc Tú, khiến anh xấu hổ rồi khoe khoang bản thân mình.

“Không tốt lắm, toàn làm những chuyện nhỏ nhặt.” Lạc Tú trả lời.

“Không sao đâu Tiểu Lạc, tuổi trẻ nên kích động vài lần, nếu không sẽ lãng phí tuổi trẻ.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cháu cũng không còn nhỏ nữa, bác cả là người từng trải, đáng nhẽ cũng không định nói cháu nhưng mọi người đều là người một nhà, bác làm như vậy cũng là muốn tốt cho cháu, cháu đừng để trong lòng.”

“Cháu xem cháu bây giờ thế nào, cũng đã tốt nghiệp đại học một thời gian rồi mà vẫn chưa có công việc ổn định, hay là cháu đi theo Viễn Phi đi, bây giờ nó đã sắp trở thành sở trưởng rồi, đến lúc đó cháu muốn thăng chức hay thế nào không phải rất dễ dàng sao?” Lạc Đại Phú muốn Lạc Tú đi theo Lạc Viễn Phi.

“Cảm ơn, tôi không nghĩ tới chuyện này.” Lạc Tú trực tiếp từ chối.

“Hay là cháu làm cùng anh họ Lạc Minh Thư của cháu đi? Thật ra bây giờ nó cũng không phải thành công lắm, công ty của nó mỗi tháng cũng chỉ kiếm được vài chục vạn thôi.”

Lúc nói câu này, cô hai của Lạc Tú cũng nói theo.

“Anh cả, sao anh không để con gái của em đến làm?”

“Tiểu Tuệ không phải vẫn chưa tốt nghiệp đại học sao? Đừng lo, sau này anh sẽ thu xếp cho nó.”

Cô con gái của cô hai là Tiểu Tuệ nhìn thấy Lạc Tú thì nói.

“Anh Lạc, lần này anh về có mang quà cho em không?”

Lúc nãy Lạc Tú vào cửa cô ta cũng không chào hỏi, nhưng lúc này lại đòi quà.

Hơn nữa Lạc Tú cũng không thích gia đình cô hai của mình, kiếp trước sau khi Lạc Tú bị tàn tật, mặc dù không chê bai anh như gia đình bác cả, nhưng cô hai cũng không quan tâm đến ba Lạc.

Lúc ba Lạc đến vay tiền cũng không hề cho, ngay cả số tiền trước đó nợ ba Lạc cũng không trả lại.

“Không có.” Lạc Tú rất lãnh đạm, kiếp trước anh không hiểu nhưng sau khi sống trong căn nhà nhỏ tồi tàn cạnh bãi rác, Lạc Tú đã hoàn toàn nhìn thấu sự lạnh lùng của lòng người.

“Anh Lạc, anh thật keo kiệt. Anh Minh Thư còn tặng em một chiếc túi LV.” Nói xong, con gái nhà cô hai lấy chiếc túi ra khoe.

Nhưng Lạc Tú nhìn lướt qua thì biết đó là hàng giả.

“Tiểu Tuệ, đừng ngắt lời bác, Tiểu Lạc, cháu cứ suy nghĩ xem có muốn thành lập công ty với anh họ của mình không, hiện tại cháu cũng có một cái nhà xưởng.” Câu nói của Lạc Đại Phú rất rõ ràng, ông ta có ý với nhà xưởng của Lạc Tú.

Mặc dù nó nằm ngoài thành phố nhưng bây giờ phải xây lại vì chỗ đất đó đã được chính phủ nhìn trúng, chắc chắn sẽ phải phá bỏ và dời đi.

Theo quy mô và diện tích của nhà xưởng, nếu nó bị phá bỏ, chính phủ sẽ trợ cấp cho Lạc Tú ít nhất là 500 đến 800 vạn nhân dân tệ.

Nghe Lạc Đại Phú nói xong thì Lạc Tú mới nhớ đến chuyện này.

Ở kiếp trước, ba Lạc đã vay nặng lãi để đưa tiền cho Lạc Tú, sau đó vì vay nặng lãi nên lãi suất rất cao, lúc này Lạc Đại Phú đã chủ động đứng ra và nói rằng ông ta sẽ giúp ba Lạc trả tiền.

Nhưng ông ta lại đưa ra một điều kiện, yêu cầu ba Lạc phải chia cho ông ta một nửa vốn cổ phần trong nhà xưởng, lúc đó ba Lạc không hề biết nên còn tin Lạc Đại Phú.

Sau này Lạc Tú bị tàn phế, ba Lạc định bán nhà xưởng để chữa bệnh cho Lạc Tú nhưng Lạc Đại Phú không đồng ý, dù sao thì một nửa cổ phần của nhà xưởng cũng là của Lạc Đại Phú.

Lạc Đại Phú đề nghị đưa cho ba Lạc 53 vạn nhân dân tệ và nhà xưởng sẽ hoàn toàn thuộc về ông ta.

Lúc đó, ba Lạc thực sự rất cần tiền nên ông không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.

Cứ như vậy, Lạc Đại Phú cuối cùng đã có một nhà xưởng hàng trăm vạn với giá 53 vạn nhân dân tệ.

Sau đó, sau khi chính phủ thu mua lại nơi này đã trả ông ta hơn 700 vạn nhân dân tệ.

Lạc Tú trước đây không biết nhưng bây giờ còn không biết nữa thì đúng là uổng công sống lại.

Rõ ràng là do Lạc Viễn Phi nói nên Lạc Đại Phú mới biết trước một số thông tin nội bộ.

Đó là lý do tại sao họ muốn hạ bệ ba Lạc, hơn nữa lúc này Lạc Tú còn nghi ngờ rằng người đã cho ba Lạc vay nặng lãi có thể là người mà gia đình Lạc Đại Phú sắp xếp.

Có lẽ toàn bộ sự việc là một âm mưu hoàn chỉnh!

Nghĩ đến đây, Lạc Tú cười khẩy, tất cả những gì anh đã mất ở kiếp trước, kiếp này anh sẽ lấy lại.

Dù mấy trăm vạn hay cái nhà xưởng đó không khiến Lạc Tú để tâm, vì dù sao anh tùy tay bán một căn nhà đi cũng đã kiếm được hàng ngàn vạn.

Nhưng nhà xưởng đó là công sức cả đời của ba anh, sao Lạc Tú có thể chịu đựng được việc để nó bị cướp đi như thế này?

“Bỏ đi, tôi sẽ không nghĩ đến việc này.” Lạc Tú lãnh đạm nói.

“Tại sao cháu lại bướng bỉnh như vậy chứ, em ba, em mau thuyết phục đứa nhỏ này đi, lớn như vậy rồi sao lại không biết suy nghĩ như thế này chứ?” Lạc Đại Phú nói.

Lúc này đúng lúc ba Lạc mới bưng đồ ăn ra.

“Em đã cho nó một trăm vạn làm vốn khởi nghiệp, sự nghiệp của nó ở Thông Châu cũng khá tốt, em cũng khá hài lòng.” Ba Lạc mỉm cười, nhưng không nói chi tiết.

“Ồ? Nói như vậy thì Tiểu Lạc đã tiêu hết một trăm vạn kia rồi sao?” Lạc Đại Phú nghe vậy cũng không có gì không vui, thậm chí còn rất vui mừng.

Lúc này Lạc Minh Thư bước ra khỏi nhà Lạc Tú và bắt đầu gọi điện.

“Lát nữa các người có thể mang người tới đòi tiền.”

“Đúng vậy, nhất định là anh ta đã tiêu một trăm vạn kia, bây giờ hai ba con này hẳn là không có tiền, nhất định không trả lại được.”

Nhưng điều mà Lạc Minh Thư không biết là Lạc Tú đã nghe thấy tất cả những lời này không sót một chút nào, lúc này anh đang ngồi trên ghế mà cười một cách giễu cợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.