Một kiếm này có thể khai thiên, tách địa!
Luồng sáng đó chính là kiếm khí!
Kiếm khí toả ra khắp nơi, xông thẳng lên trời.
Giống như có thể chia trời đất làm đôi.
Cột sáng và một con rồng gặp nhau, như đang thái đậu phụ, phút chốc xẻ làm đôi con rồng ấy.
“Đùng!”, con rồng rớt xuống, đất trời rung chuyển, máu chảy thành dòng, không khác gì núi lửa phun trào, dung nham thi nhau tràn ra.
“Ôi chúa ơi!”
“Anh ta là thần linh à?” Đám người phương Tây khó hiểu, mọi người đều kính phục tư thái vô địch đó.
Một kiếm mà thôi, trực tiếp giết chết một con rồng!
Nhưng chưa xong.
Một luồng sáng lại xuyên thủng đất trời, một kiếm vung lên, một con rồng lại rơi xuống.
Hai con rồng đã bại trận chỉ sau hai nhát kiếm vung.
Tất cả người phương Tây như cạn kiệt sức lực, mẹ nó chứ, rốt cuộc là ai vậy?
Tại sao lại chưa nghe nói bao giờ?
Phương đông sao lại có một người mạnh thế này?
Vốn dĩ đám cấp VIP kia còn đang toan tính giết vài cao thủ phương đông ở vòng tiếp theo.
Nhưng suy nghĩ này đã được dập tắt trong chốc lát.
Có một người thế này, ai dám đụng vào người phương Đông chứ?
Con cuối cùng quay đầu bỏ chạy, nó sợ mất mật, đã không còn ý chí chiến đấu.
Ai mới là rồng ở đây vậy?
Sao nó có cảm giác mình là người còn kẻ kia mới là rồng vậy?
Đáng sợ quá, người đáng sợ thế này xuất hiện từ khi nào vậy?
Nó muốn về ổ rồng trốn, sau đó không ra ngoài nữa, thế giới bên ngoài nguy hiểm quá.
Nó nên nghe lời mẹ!
Nhưng muộn rồi, luồng sáng đằng sau đã ập tới với tốc độ quá nhanh.
Nó không có thời gian để phản ứng nữa.
Trong chốc lát nó đã bị xẻ làm đôi.
Tình thế đảo ngược.
Xác năm con rồng vương vãi trên sa mạc, như năm ngọn núi lớn.
Cao thủ phương tây ai nấy vừa chứng kiến vừa nuốt nước bọt.
Sự cảm thán trong lòng họ đã đạt tới mức khó mà hình dung.
Lạc Tú cầm kiếm rời đi, đi sâu vào sa mạc.
Mọi người dõi theo bóng lưng anh, quá khủng khiếp.
Vô địch!
Từ đó trở đi, trong thế giới phương tây của trò chơi này bỗng xuất hiện một thần thoại!
Kẻ sát rồng!
Lạc Tú đã về lại hiện thực.
Nhưng bên phía phương tây đã nháo nhào.
Kẻ sát rồng!
“Này, người anh em, cậu chưa thấy phải không, người đó giết cả rồng, đáng sợ lắm, tay không xé xác rồng, sau đó xách một thanh kiếm dài thế này này, sau đó chém năm con rồng thành niên như chém thịt bò ấy!” Có người đã chứng kiến cảnh tượng đó đang tán gẫu với bạn bên cạnh.
“Rồng mạnh tới cỡ nào trước mặt anh ta cũng như một đứa con nít.”
“Trời ơi, cậu không thấy cảnh đó thôi, cứ như cuộc chiến giữa những vị thần, tưởng đâu Odin đến ấy!”
“Sức mạnh của người đó phải vượt cấp thần ấy chứ, xé toạc cánh con rồng đó trong phút chốc cơ mà!” Có người sáng cả mắt, vừa nói vừa miêu tả.
“Tôi không dám tin sao lại có người giết được rồng chứ!”
Nhiều người ở quốc gia phương tây đều tham gia trò chơi đó đang thảo luận chuyện này.
Thậm chí topic trên mạng cũng nhắc tới.
Ít nhiều gì cũng là một truyền thuyết đấy!
Hơn nữa lại còn là một cao thủ phương đông bí ẩn nữa.
Phàm những ai thấy tận mắt mọi thứ đều bị khí thế của Lạc Tú làm ngạc nhiên.
Kẻ sát rồng, phút chốc làm rung động cảphương tây!
Đủ kiểu tam sao thất bản và truyền thuyết, khắp nơi đều có.
Nhưng cho dù là phiên bản nào, truyền thuyết nào thì cũng có một điểm chung, chính là người này mạnh đến vô thực, không được trêu chọc vào.
Đến cả Clark, sát thủ ba cấp, nữ phù thuỷ Morgana đều thừa nhận chuyện này, tuyệt đối không được chọc vào, nếu không chắc chắn sẽ nhận lại đại hoạ!
Lạc Tú đương nhiên không biết những chuyện này.
Lúc này anh đã về thế giới thật, chỉ là trời chưa sáng, cửa phonf anh đã có người gọi.
Lạc Tú mở cửa, Thẩm Nguyệt Lan đang đứng bên ngoài.
Thẩm Nguyệt Lan bày ra sắc mặt nghiêm trọng, nhưng không biết tâm trạng gì, chỉ có thể thấy được có hơi buồn rầu.
“Anh họ Thẩm Tuấn Phong của con chết rồi.” Thẩm Nguyệt Lan mở miệng nói một câu như thế.
Lạc Tú không bất ngờ, chết trong trò chơi đó thì cũng chết bên ngoài thôi, chuyện này Lạc Tú đã biết rồi.
“Con đến tang lễ với mẹ đi.” Thẩm Nguyệt Lan đã mặc một bộ đồ đen.
Mặc kệ nói thế nào Thẩm Nguyệt Lan vẫn là người nhà họ Thẩm, nhà họ xảy ra chuyện thế này Thẩm Nguyệt Lan đằng nào cũng phải đi.
Mà cái chết của Thẩm Tuấn Phong y hệt một quả bom nặng kí, nổ tung nhà họ Thẩm.
Thẩm Tuấn Phong tuy rằng trông giống một thằng biến thái, nhưng thế nào thì đều là người của đời thứ ba nhà họ Thẩm, tuy thường ngày hơi âm hiểm nhưng năng lực và xã giao rất xuất sắc.
Bây giờ chết đột ngột như vậy, đương nhiên gia đình anh ta phải chấn động một phen.
Thẩm Thiên Quân bật khóc tại chỗ.
Đó là cháu trai của ông ta đấy!
Sao lại chết tức tưởi thế này?
Thẩm Thiên Quân và mọi người đương nhiên không biết chuyện gì, nhưng Thẩm Tuấn Trạch và nhiều người lại biết.
Thẩm Tuấn Phong chắc chắn đã chết trong trò chơi kinh dị.
Chỉ là không biết có chuyện gì.
Nhưng nghĩ thì chắc Lạc Tú cũng gặp chuyện, dù gì thì cũng là do Thẩm Tuấn Phong đích thân ra tay.
Thẩm Tuấn Phong lợi dụng trò chơi giết hẳn mấy người có quyền thế với nhà họ Thẩm mà chưa hề có sơ suất.
Nhưng khi Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan xuất hiện ở nghĩa địa.
Thẩm Tuấn Trạch và đồng bọn lập tức mặt biến sắc.
Hơn một trăm người đang đứng đó, toàn bộ đều mặc đồ đen tiễn Thẩm Tuấn Phong.
Thi thể của Thẩm Tuấn Phong đã hoá thành hộp tro cốt được cầm trong tay.
Thẩm Thiên Quân và bố mẹ Thẩm Tuấn Phong đều ngân ngấn nước mắt, trông rất buồn rầu.
Bố mẹ Thẩm Tuấn Phong còn khóc lóc thảm thiết.
Thẩm Nguyệt Lan đứng một bên, thể hiện sự mặc niệm, không hề nói gì cả.
Thẩm Tuấn Trạch và đám người đi tới bên cạnh Lạc Tú.
“Em trai tôi chết thế nào?” Thẩm Tuấn Trạch nhìn Lạc Tú.
“Đoán đi?” Lạc Tú cười khẩy.
“Nói cho tao biết em tao chết thế nào?” Thẩm Tuấn Trạch có hơi bức xúc.
“Hừ, anh hơi đề cao bản thân rồi đấy?” Lạc Tú cười khẩy lần nữa, nhìn Thẩm Tuấn Trạch với vẻ khinh thường.
“Được, tao không cần biết nữa.” Thẩm Tuấn Trạch lạnh lùng nhiên Lạc Tú.
“Nhưng mà tao muốn mày chết chung với em tao.” Thẩm Tuấn Trạch uy hiếp.
“Cứ việc thử, tôi hoan nghênh.” Lạc Tú không hề sợ.
Thẩm Tuấn Trạch nói nghiêm túc, anh ta chắc chắn sẽ bắt Lạc Tú trả giá.
Thẩm Tuấn Phong nếu không phải vào đó giết Lạc Tú thì sao lại chết? Mọi chuyện đều do Lạc Tú, tất cả là tại Lạc Tú hãm hại!n