“Ba!” Thẩm Nguyệt Lan lại lo lắng nói.
“Đừng gọi tôi là ba, tự chị chọn đi.” Thái độ của Thẩm Thiên Quân rất cứng rắn.
“Không có gì để lựa chọn, Lạc Tú là con của con, vĩnh viễn đều là vậy.” Trong mắt Thẩm Nguyệt Lan hiện lên sự kiên quyết.
“Được rồi, tốt lắm!” Thẩm Thiên Quân hừ lạnh một tiếng.
“Đứa con trai bất tài của chị, tôi trái lại muốn xem...”
“Ông muốn xem cái gì?” Giọng nói của Lạc Tú đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn lại thì thấy Lạc Tú thản nhiên đi tới với điếu thuốc trên tay.
“Cậu còn dám tới sao?” Sắc mặt Thẩm Tuấn Trạch đột nhiên hiện lên vẻ tức giận.
Anh ta muốn lao tới, nhưng lại bị Thẩm Ngọc Thành vươn tay ngăn lại.
“Tiểu Tú.” Thẩm Nguyệt Lan vội vàng đứng chắn trước mặt Lạc Tú, vì sợ những người này sẽ gây bất lợi cho Lạc Tú.
“Mẹ, không sao đâu. Xin lỗi, con trai mẹ đến muộn, để mẹ chịu uất ức rồi.” Lạc Tú vỗ vai Thẩm Nguyệt Lan.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ trút giận giúp mẹ.”
“Ha ha, em gái Nguyệt Lan, cô thấy chưa?” Trương Thúy Bình lại nói lớn.
“Đây là con trai cô?”
“Quả nhiên không coi ai ra gì!”
“Cậu vậy mà còn dám tới nhà họ Thẩm?” Thẩm Thiên Quân có chút tức giận.
“Tại sao không dám tới?” Lạc Tú thản nhiên nói.
“Quả nhiên, không có năng lực, nhưng rất có cá tính!” Thẩm Ngọc Thành nhìn Lạc Tú, ánh mắt lộ ra sự châm chọc.
“Nguyệt Lan, nhìn thấy không?” Trương Thúy Bình lại nói.
“Đây là chênh lệch, bây giờ nó đến rồi.”
“Vậy cô hãy nói cho tôi biết, nó có điểm nào có thể so với đời thứ ba của nhà họ Thẩm?”
“Điểm nào?”
“Xin đừng xúc phạm tôi, được không?” Lạc Tú khẽ cười nói, lắc đầu.
“Đời thứ ba của nhà họ Thẩm so với tôi sao?” Lạc Tú lại cười, giống như là bị chọc cười.
“Đây là một sự sỉ nhục rất lớn đối với tôi!” Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
Lạc Tú vừa thốt ra những lời này, toàn trường đều sốc.
Ngay cả những người đến chúc mừng đại thọ cũng phải choáng váng.
“Người anh em à, lời cậu nói có hơi quá đáng rồi.” Một nhân vật lớn ở Yên Kinh nói.
“Tuy rằng cậu là một đứa trẻ, nói ra lời này thì thật quá ngông cuồng.”
“Lạc Tú, mau xin lỗi nhận sai với nhà người ta đi.” Lý Giai Di đứng dậy nói.
Cô ta không ngờ rằng Lạc Tú không những không rời đi, mà hôm nay còn xuất hiện ở đây.
Đã thế anh lại còn nói những lời như vậy trước mặt toàn thể nhà họ Thẩm, trước mặt rất nhiều nhân vật lớn.
Đây không còn là cuồng vọng, mà là ngu ngốc.
Trương Thúy Bình nhìn Lạc Tú chế giễu như thể đang nhìn một tên ngốc.
Thẩm Thiên Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tú, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Đây là nhà họ Thẩm!
Những người thuộc thế hệ trẻ, tất cả đều là những con người và tài năng thực sự!
Vậy mà thằng nhóc này lại dám nói ra lời như vậy.
Xem ra là đầu óc có vấn đề.
Ngay cả Lý Anh Anh cũng ngây ngẩn cả người, bà ấy cũng không ngờ Lạc Tú lại ngông cuồng như vậy.
Còn Thẩm Nguyệt Lan cũng lo lắng muốn kéo Lạc Tú lại, dù sao đây cũng là nhà họ Thẩm, nếu như Lạc Tú nói như vậy sẽ rất dễ chọc tức nhóm người này. Đến lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Mẹ con họ đang ở đây, nhưng không ai có thể giúp họ.
Vả lại mặc dù bà không muốn người khác nói xấu Lạc Tú, nhưng Lạc Tú quả thực không bằng đời thứ ba của nhà họ Thẩm.
Dù có muốn thừa nhận hay không thì đây là sự thật!
Và có vẻ như Lạc Tú vẫn còn muốn lên tiếng.
Thẩm Nguyệt Lan vội vàng kéo Lạc Tú lại.
“Tiểu Tú, con đừng nói nữa.” Thẩm Nguyệt Lan có chút gấp gáp.
“Ha ha, Nguyệt Lan, đứa con trai này cô!”
“Những lời như vậy mà cũng dám thốt ra khỏi miệng?” Thẩm Ngọc Thành lắc đầu.
“E là chị sinh ra một thằng ngốc rồi cũng nên?” Thẩm Thiên Quân cũng lớn giọng nói.
Nhiều người đến mừng thọ cũng cười khẩy, lắc đầu.
Thằng nhóc này trông khá bình thường, không ngờ lại là người như vậy.
“Mẹ, con đã nói, mẹ yên tâm đi.” Lạc Tú nhìn Thẩm Nguyệt Lan bằng ánh mắt dịu dàng.
Cùng lúc đó, anh đè một hạt châu trong tay lên mi tâm của Thẩm Nguyệt Lan.
Thẩm Nguyệt Lan chỉ cảm thấy đầu óc thoáng chốc đau đớn.
Sau đó trong cơ thể có một cỗ lực lượng cực kỳ ấm áp to lớn chảy xuôi, ấm áp và dễ chịu, vô cùng thoải mái.
Cùng lúc đó, một lũ ký ức tràn về điên cuồng.
“Sếp Thẩm, sếp xác định muốn đi Tương Tây ư?”
Một người đàn ông một cước đá văng phòng họp của Thẩm Nguyệt Lan vào lúc nửa đêm, kéo một cô gái, ném một tấm chi phiếu ra rồi nói.
“Ngày mai tôi muốn bao chỗ này, đi làm ngay.”
Trong hành lang, bà nhìn thấy chàng trai, sau đó thiện ý trò chuyện với đối phương vài câu.
Nhưng cuối cùng tan rã trong không vui, chàng trai nói.
“Nếu bà đã có ý tốt, vậy tôi cũng cho bà một câu, xem như một lời khuyên.”
Trước cửa số 1 nhà họ Hoàng, bà muốn xem trò cười của chàng trai này, đương nhiên nếu thật sự không giải quyết được, bà sẽ ra tay hỗ trợ.
Nhưng chàng trai kia tệ quá rồi, bắt người khác đập nát chiếc xe rồi mới nói với họ rằng chiếc xe đó không phải của mình.
Bên cạnh cổ trấn Phượng Hoàng, chàng trai lợi dụng việc bán thuốc bẫy Giang Dật Phi khiến bà buồn cười.
Còn cả ở nhà hàng Pháp, chàng trai giảng giải cách ăn với ốc ma tiêu chuẩn, phải nói là rất ngon.
Chàng trai nói với bà rằng anh là thiếu niên tông sư.
Bà không tin, còn nói đùa rằng bà là mẹ của thiếu niên tông sư.
Cho đến ngày hôm đó, ở trại Thạch Gia của Vu Vương, bà đã tận mắt nhìn thấy chàng trai, một mình quét sạch tám phương.
Khí phách giẫm nát mọi người dưới chân, sau đó bà mới biết chàng đó kia thật sự là thiếu niên tông sư!
Nhớ rồi, bà đã nhớ tất cả.
Một cách chậm rãi, Lạc Tú ở trước mặt trùng khớp với chàng trai đó.
Thẩm Nguyệt Lan rơi nước mắt như mưa, chỉ trong chốc lát, bà đã nhớ ra tất cả.
Con trai bà.
Con trai của Thẩm Nguyệt Lan bà, là thiếu niên tông sư!
Chính là thiếu niên tông sư danh chấn Hoa Đông!
Cũng chính là thiếu niên tông sư đại sát tứ phương ở Tương Tây!
Lại là sĩ quan huấn luyện của Huyết Sát!
Quan bái cấp thượng tá.
Giờ khắc này, sau khi Thẩm Nguyệt Lan nhớ lại mọi chuyện, bà đột nhiên lau nước mắt, sau đó kiêu ngạo nhìn tất cả mọi người trước mặt.
“Không phải các người nói con trai tôi không có tiền đồ, nói con trai tôi không có thành tựu sao?” Thẩm Nguyệt Lan đột nhiên thay đổi sự sa sút trước đây.
Quả thực, mẹ quý nhờ con!
Ai mà không muốn con trai mình có thể khiến mình tự hào?
Bây giờ Thẩm Nguyệt Lan cuối cùng cũng cảm nhận được rồi.
Bà tự hào về Lạc Tú!
“Ha ha, đời thứ ba của nhà họ Thẩm?” Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Lan lộ ra sự châm chọc.
“Đời thứ ba của nhà họ Thẩm có thể so với con trai tôi à?”
“Con trai tôi, Lạc Tú!” Thẩm Nguyệt Lan dường như lần đầu tiên giới thiệu Lạc Tú với mọi người trong nhà họ Thẩm.
“Thiếu niên tông sư, thiếu niên tông sư tiếng tăm lừng lẫy Hoa Đông!”
“Sĩ quan huấn luyện Huyết Sát, quan bái cấp đại tá!”
“Đây là con trai của tôi, Lạc Tú!” Ngay khi Thẩm Nguyệt Lan nói ra những lời này, bầu không khí u ám trong lồng ngực lập tức được quét sạch. Cả người bà lập tức rạng rỡ, ngay cả khí thế của nữ vương kinh doanh đã mất đi trước đó cũng quay lại.