Thẩm Nguyệt Lan vừa rồi cũng đang đánh giá Lạc Tú, bà nhận ra Lạc Tú, bởi vì sáng nay thanh niên này mới bao cả khách sạn.
Hoàng Gia Số 1 này là của bà, buổi sáng hôm nay lúc Lạc Tú tới, vừa hay bà cũng ở đây.
Nghe thấy Lạc Tú bao cả khách sạn vì hai bạn học nữ nên đã cảm khái người này chắc là phú nhị đại, thật sự quá lãng phí.
Nhưng đồng thời bà cũng rất tán thưởng thanh niên Lạc Tú này.
Bởi vì năm đó lúc bà kết hôn, hôn lễ có hơi nhỏ, đây vẫn là điều khiến bà tiếc nuối.
Cho nên bà mới bỗng nhiên gọi Lạc Tú lại.
Nếu không với thân phận của bà, bà căn bản sẽ không thèm để ý tới một tên phú nhị đại như Lạc Tú.
Năm đó bà với người nhà có mâu thuẫn lớn, sau cùng một mình ra ngoài dốc sức làm việc, ngắn ngủn chỉ trong gần hai mươi năm, trực tiếp trở thành nữ hoàng thương giới!
Không phải ở một khu vực, mà là của cả nước!
Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, lại giỏi kinh doanh hơn cả đàn ông, có thể thấy bà có năng lực cỡ nào.
Bà được coi là truyền kỳ của cả một thế hệ!
Cho dù là rất nhiều gia tộc tại Yên Kinh cũng không bằng bà.
Khách sạn Hoàng Gia Số 1 này chính là một trong những sản nghiệp của bà, gần đây bởi vì có vụ làm ăn ở bên cạnh cần xử lý cho nên bà mới ở đây.
“Sao vậy?” Lạc Tú nghe thấy Thẩm Nguyệt Lan gọi mình, có chút khó hiểu quay đầu, sau đó đặc biệt chú ý đến chuỗi Phật châu trên cổ Thẩm Nguyệt Lan.
“Cậu đúng là không tệ, mặc dù có tật xấu tiêu tiền bậy bạ, nhưng tôi vẫn rất tán thưởng cậu.”
“Cảm ơn.” Lạc Tú nhíu mày nói, đây là đang khen anh hay trách anh vậy?
Thế nhưng Lạc Tú cũng không so đo.
“Đúng rồi, cậu tên gì?” Thẩm Nguyệt Lan mở miệng nói.
“Lạc Tú.” Lạc Tú gật đầu, cũng biết đối phương là bà chủ của Hoàng Gia Số 1.
Họ Lạc?
Điều này khiến cho Thẩm Nguyệt Lan có thiện cảm gấp bội với Lạc Tú.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì con mình chắc cũng họ Lạc nhỉ.
Hơn nữa áng chừng thời gian, chắc cũng tầm tuổi thanh niên này.
Chỉ đáng tiếc là bà lại không biết con mình tên gọi là gì?
Lúc ấy vừa sinh con xong đã bị chia cắt, bà và ba đứa nhỏ còn chưa đặt tên cho con.
Đây cũng là một tiếc nuối trong lòng bà.
Rất nhiều đêm khuya tĩnh lặng, bà lại nhớ đến con mình, nhưng lại không cách nào gọi tên con mình.
Nhưng bà có thể khẳng định, lúc ấy bọn họ có chuẩn bị rất nhiều tên, nhưng lại không có tên nào là Lạc Tú này.
Thẩm Nguyệt Lan thu lại suy nghĩ mỉm cười nói.
“Có thể làm đến mức này vì bạn bè, cậu cũng coi như là người có tình nghĩa, đây là danh thiếp của tôi, nếu tương lai có gặp phải khó khăn thì có thể đến tìm tôi, tôi có thể giúp cậu một lần.” Thẩm Nguyệt Lan cười nói.
Với thân phận và địa vị của bà, vốn không nên làm như vậy, nhưng vì Lạc Tú họ Lạc, cộng thêm anh còn bao cả khách sạn giúp bạn học nữ cho nên khiến bà có ấn tượng rất tốt về anh.
Chính vì vậy bà cũng coi Lạc Tú thành một phú nhị đại bình thường.
Lạc Tú nhận danh thiếp, nhưng lại không xem.
Ngược lại đưa mắt nhìn chuỗi Phật châu trên cổ Thẩm Nguyệt Lan.
“Bà đã có lòng tốt, vậy tôi cũng xin tặng bà một câu, xem như một lời khuyên đi.” Lạc Tú lạnh nhạt mở miệng.
“Bà tốt nhất vẫn nên vứt chuỗi Phật châu kia đi.” Lạc Tú khuyên.
Lúc này gương mặt Thẩm Nguyệt Lan bỗng nhiên đen lại.
Chuỗi Phật châu này cực kỳ quan trọng với bà, là một người bạn của bà tặng, hơn nữa còn là chuỗi Phật bà dùng để cầu phúc cho con trai mình.
Bà không thể đi tìm con trai mình, thậm chí là không thể gặp mặt nó.
Cho nên việc duy nhất bà có thể làm chính là, tự mình cầu phúc cho con trai.
Nếu Lạc Tú nói những chuyện khác thì còn được, nhưng những lời này lại khiến cho Thẩm Nguyệt Lan hoàn toàn mất hứng.
Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lan mất hứng, Lạc Tú không nói thêm gì.
Chuỗi Phật châu kia có vấn đề rất lớn, nếu Thẩm Nguyệt Lan cứ mang theo trên người, sợ là chẳng bao lâu nữa sẽ gặp chuyện không may.
Bởi vì theo như Lạc Tú thấy, bên trong chuỗi Phật châu kia, trong mỗi một viên Phật châu đều chứa một tử anh.
Hiển nhiên đó là một tà vật, nhưng lại hấp thu số mệnh và sinh lực của Thẩm Nguyệt Lan.
Hiện tại đã sắp hấp thụ đến bão hòa rồi, cách lúc gặp chuyện không may cũng không còn xa nữa.
Nhưng anh và Thẩm Nguyệt Lan chỉ là bèo nước gặp nhau, với tính tình của anh, sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhắc nhở đối phương là đủ rồi.
Nếu đối phương không nghe, vậy anh cũng không nói thêm gì.
Thẩm Nguyệt Lan hiển nhiên không vui nên trực tiếp phụng phịu rời đi.
Mà Lạc Tú thì nhìn danh thiếp trong tay.
Họ Thẩm?
Đây hiển nhiên là một dòng họ khiến Lạc Tú không vui.
Lạc Tú lạnh lùng tiện tay ném đi, tấm danh thiếp kia trực tiếp làm một đường cong xinh đẹp trong không trung, sau đó bay vào thùng rác.
Lạc Tú quay lại hiện trường hôn lễ.
MC chương trình đã chủ trì hôn lễ gần xong, lúc này cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Không chỉ là hiện tại, buổi tối khách sạn còn có thể cung cấp một vài chương trình biểu diễn.
Dù sao cũng tốn mấy trăm vạn mà, đương nhiên phục vụ vô cùng chu đáo.
Trong bữa tiệc, cô dâu chú rể đi kính rượu, Lạc Tú lấy trà thay rượu, sau đó nói chuyện rất vui vẻ.
Trần Thiến lại bày tỏ lòng biết ơn cùng cảm kích đối với Lạc Tú.
“Cảm ơn cậu, Lạc Tú.” Trần Thiến vừa lau nước mắt, vừa nói lời cảm ơn.
Vào lúc cô ấy bất lực nhất, là Lạc Tú trượng nghĩa ra tay giúp cô ấy, ân tình này, cô ấy sẽ nhớ kỹ cả đời!
Những kẻ gọi là bạn học kia, luôn mồm nói đến tình nghĩa bạn bè, nhưng chẳng có ai thật sự giúp cô ấy như Lạc Tú.
“Nếu đời này không thể báo đáp cậu thì đến kiếp sau tôi cũng sẽ báo đáp cậu.” Trần Thiến đứng bên vừa khóc vừa nói.
“Đừng khóc, làm nhòe lớp trang điểm sẽ rất xấu đấy.”
“Ân nhân, thật đó, chúng tôi thật sự rất cảm kích cậu.” Cha mẹ nhà trai cũng được mời tới, lúc này còn muốn dập đầu với Lạc Tú.
“Ấy, không được, không được.” Lạc Tú vội vàng đỡ hai ông bà dậy.
“Lạc Tú, không ổn rồi, dưới lầu có người gây chuyện, muốn đập xe của cậu!” Bỗng nhiên đằng xa truyền đến một giọng nói lo lắng.
Lạc Tú nhíu mày, đập xe của anh?
Chỉ thấy trên mặt Lưu Văn Vĩ để lộ sự châm chọc và khinh thường.
Mà Chu Tiểu Quân thì cũng cười khẩy nhìn Lạc Tú, đấu với ông sao?
Cậu còn kém xa.
Ông thật muốn nhìn xem, tại cái đất Thanh Thủy này, tại địa bàn của ông mà chẳng lẽ hôm nay lại không xử lý được cậu à?
Lạc Tú cũng không muốn nghĩ nhiều.
Ai muốn đập thì đập.
“Vậy nhanh xuống xem đi.” Trần Thiến có chút kích động mở miệng nói.
Sau đó Lạc Tú còn chưa nói gì nhưng Trần Thiến vì sợ có người đập xe của anh nên vội vàng dẫn theo một đám người chạy xuống.
Điều này khiến cho Lạc Tú không thể không xuống cùng, dù sao không thể để cho người làm cô dâu như Trần Thiến gặp chuyện không may.
Chờ cả đám người xuống dưới lầu, vừa lúc thấy mười mấy tên du côn mang theo đao, côn sắt đứng ở dưới lầu.
“Ai là Lạc Tú, đi ra cho tao!”
“Các người muốn làm gì?” Trần Thiến lớn tiếng quát.
“Bọn tao tìm Lạc Tú, người không liên quan đừng xía mồm vào.” Tên đứng đầu đám du côn mở miệng quát lớn, anh ta cầm một cây dao dài hơn thước, trông đặc biệt dọa người.
“Là tôi.” Lạc Tú chậm rãi đi ra, đầy hứng thú nhìn mấy tên du côn.