Tiên Vương Tái Xuất

Chương 228: Chương 228: Lão đại xui xẻo bị đánh




Vạn Hồng Uy nhìn thấy đối phương là một thanh niên thì không khỏi vui mừng, anh ta còn tưởng lần này Hoàng Mao đã gặp phải một nhân vật khó nhằn nào đó chứ.

Cho nên anh ta mới đích thân đến đây một chuyến, ai ngờ chỉ là một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch.

“Địa bàn của anh?” Lạc Tú cười.

“Địa bàn của tao, thành phố Thanh Thủy và con đường này là của tao.” Vạn Hồng Uy ngạo nghễ nói.

“Nghe nói mày chỉ cần hai đường quyền là đã hạ gục Hoàng Mao? Như vậy đi, tao sẽ không làm khó mày, mày xin lỗi Hoàng Mao rồi sau đó đi theo tao lăn lộn giang hồ.” Vạn Hồng Uy thấy võ nghệ của Lạc Tú cao cường nên đương nhiên cũng nảy ra ý tưởng này.

“Lăn lộn giang hồ với anh?”

“Anh đã tự đánh giá mình quá cao rồi đấy?” Lạc Tú cười, trên mặt tỏ rõ vẻ giễu cợt.

“Tốt nhất mày đừng có mà rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nơi này trước không có thôn làng, sau không có cửa hàng, nếu tao ra tay thì không ai cứu được mày đâu.”

“Hơn nữa mày cũng đừng ỷ mày biết võ.”

“Bởi vì mày có đánh cũng vô dụng.”

“Bọn tao có súng!” Vạn Hồng Uy cười cười, lấy ra một khẩu súng lục chỉ vào Lạc Tú, hai người phía sau cũng lấy ra hai khẩu súng lục.

“Có súng?” Lạc Tú buồn cười lắc đầu, nếu tính thời gian thì Huyết Sát cũng sắp tới rồi.

“Thế nào?”

“Bây giờ xin lỗi, sau đó đi với tao.” Vạn Hồng Uy hừ giọng.

“Nếu không tao sẽ bắn chết mày.”

“Nhắc nhở anh một câu, tôi cũng có súng.” Lạc Tú cười nói.

“Mày cũng có súng?” Hoàng Mao cười.

“Đừng nói là mày mang theo súng đồ chơi nha?” Lời chế nhạo của Hoàng Mao khiến những người khác cũng phải bật cười.

“Được đó, vậy lấy súng của mày ra xem nào.”

Súng thực sự không phải là thứ dễ kiếm trong xã hội ngày nay.

Là đại ca của thành phố Thanh Thủy, trong tay Vạn Hồng Uy còn không có tới mấy cái, huống chi là những người bình thường khác.

Còn Hoàng Mao thì nhìn Lạc Tú như một tên ngốc.

Trong thời đại ngày nay, người bình thường nào lại có một khẩu súng chứ?

Tên nhóc này không phải là một kẻ ngốc sao?

Còn bày đặt nói mình cũng có súng.

“Đúng là tôi cũng có súng.” Lạc Tú giễu cợt nhìn những người này.

“Đúng là cho mày thể diện mà mày không cần, mày cũng không hỏi xem Vạn Hồng Uy tao là ai à?” Vạn Hồng Uy đe doạ nói.

Một tay anh ta cầm súng đi về phía Lạc Tú.

Trong khu vực này không ai dám khiêu khích bọn chúng, làm sao một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch lại dám thách thức chúng chứ?

Sau này mặt mũi của Vạn Hồng Uy còn biết để đâu?

“Súng đến rồi.” Lạc Tú lại mỉa mai, bỗng nhiên cười gằn.

Quả nhiên ngay sau đó, đột nhiên có một nhóm người chạy tới với tốc độ rất nhanh, những người này đều có súng tiểu liên, phía sau còn có hai người mang theo hai khẩu Gatling, hai người cuối cùng cũng vác đạn tên lửa trên vai.

Nhóm người đột nhiên lao tới ngay lập tức đã khiến Vạn Hồng Uy choáng váng.

Bởi vì những người này đều là bộ đội đặc chủng.

Một họng súng đen ngòm chĩa vào họ, sau đó một chiếc xe bọc thép chạy tới, trên xe còn chuyên chở một khẩu đại bác.

Giống như là một chiếc xe tăng.

Lúc này đám người Vạn Hồng Uy thực sự hoảng sợ.

Chỉ cần không phải người ngốc cũng biết là họ đã chọc tới bộ đội, lại còn là bộ đội đặc chủng nữa.

Súng?

Con mẹ nó, dám đọ với súng của bộ đội à?

Tên lửa vác vai, xe tăng bọc thép và đại bác.

Mà bảo là súng ư?

Huyết Sát nhanh chóng chạy về phía trước và chào Lạc Tú theo nghi thức quân đội, sau đó đứng sang một bên.

Mấy chục người của Huyết Sát được trang bị võ trang đầy đủ, đại bác của xe bọc thép nhắm thẳng vào Vạn Hồng Uy.

Các khẩu súng được lên đạn cạch cạch và chiếc Gatling được lên nòng sẵn.

Chỉ cần Lạc Tú ra lệnh, đàm người Vạn Hồng Uy sẽ nổ tan tành.

Lúc này, sắc mặt Vạn Hồng Uy trong phút chốc đã tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra.

Lần này đúng là xui tận mạng rồi, tự nhiên lại đi cướp của bộ đội đặc chủng, lại còn lấy súng uy hiếp người ta nữa chứ.

“Không phải vừa rồi mày nói sẽ nổ súng sao?” Lạc Tú mỉa mai nhìn Vạn Hồng Uy.

Vạn Hồng Uy nói với một giọng run rẩy, hai chân mềm nhũn đến mức suýt nữa đã ngã lăn quay trên mặt đất.

Lần này xong rồi, trời sập rồi, chọc tới đại hoạ rồi.

“Thưa ngài, xin… xin lỗi.”

Giờ phút này Vạn Hồng Uy hận không thể bóp chết Hoàng Mao.

Mẹ nó, cướp của ai không cướp lại đi cướp bộ đội đặc chủng.

Hỏi thử toàn bộ Hoa Hạ có ai dám ngông cuồng như vậy?

“Anh nói làm thế nào đây?” Lạc Tú cười nhạt.

Vạn Hồng Uy cũng là một người tàn nhẫn, dù gì cũng phải có một lời giải thích hợp lý với người ta, vì thế đã cầm súng bước về phía Hoàng Mao.

Vừa nhìn thấy, Hoàng Mao đã sợ hãi hét lên, bị doạ đến mức sắp vãi đái ra quần.

Hiện tại anh ta đã sợ đến mức ruột gan tím bầm.

Cho dù chọc tới lão đại của mấy nơi khác cũng chẳng sao, nhưng chọc tới lão đại của bộ đội đặc chủng thì con mẹ nó, chắc chắn là rơi đầu rồi.

“Anh Uy, em em em…”

“Bùm.” Một tiếng súng vang lên, giọng nói của Hoàng Mao đột ngột dừng lại!

Vạn Hồng Uy đã bắn vào đầu của Hoàng Mao.

“Thưa ngài, ngài có hài lòng với lời giải thích này không?” Tay của Vạn Hồng Uy đang run lên, rõ ràng là rất sợ hãi.

“Hài lòng ư?” Lạc Tú cười nhạt.

Sau đó, anh vớ lấy một khẩu súng và bắn xuyên qua cánh tay phải của Vạn Hồng Uy chỉ bằng một phát súng.

Tốt xấu gì Vạn Hồng Uy cũng là đại ca ở thành phố Thanh Thủy, nhưng bây giờ anh ta bị bắn xuyên qua cánh tay phải nhưng lại không dám nói một lời độc địa nào.

Ngược lại anh ta còn thấy rất vui vì Lạc Tú đã không nã súng vào đầu mình.

“Xe đẹp lắm, đúng lúc cần phải đổi xe.” Lạc Tú đi về phía chiếc Bugatti.

“Nếu ngài thích thì tặng ngài ạ.” Làm sao Vạn Hồng Uy dám nói gì chứ?

“Không cần, ngày mốt cầm theo lộ phí đến gặp tôi, đến lúc đó tôi sẽ trả xe cho anh.” Lạc Tú đi lên chiếc Bugatti.

Mang theo lộ phí?

Nhưng Vạn Hồng Uy không dám không đưa, cũng không dám không đi.

Sườn núi này vẫn chưa trở mình, dù sao anh ta đã đắc tội với người mà cả đời này anh ta không thể chọc vào.

“À đúng rồi, sau này tôi còn nghe thấy có người thu lộ phí trên con đường này thì tự liệu hồn lấy.” Lạc Tú bỗng mở cửa kính xe và nói.

Vạn Hồng Uy sợ tới mức toát mồ hôi lạnh ròng ròng.

Sau đó, Lạc Tú lái chiếc Bugatti đi.

Khi Lạc Tú đến thành phố Thanh Thuỷ, Vu Sa Sa lập tức gọi điện đến.

“Lạc Tú, cậu không sao chứ?”

“Tên tài xế vừa rồi rất đáng giận, sống chết không chịu mở cửa cho tôi.”

“Không sao.” Lạc Tú nói, điều này lại khiến Vu Sa Sa nhìn Lạc Tú bằng con mắt khác.

“Cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu.” Vu Sa Sa nói.

Lạc Tú suy nghĩ rồi nói cho Vu Sa Sa biết anh đang ở đâu.

Ngay sau đó Vu Sa Sa đã đến.

Lạc Tú đã đặt phòng xong rồi.

Đương nhiên, anh cũng đã giúp Vu Sa Sa đặt phòng luôn rồi.

Tuy nhiên sau khi Vu Sa Sa đến, cô ta cứ ở lỳ trong phòng của Lạc Tú không chịu đi, rõ ràng là Vu Sa Sa không muốn đi, cho đến khi Lạc Tú thể hiện rõ sự sốt ruột của mình thì cô ta mới chịu đi.

Mà sáng sớm hôm sau, Vu Sa Sa đã chạy đến gõ cửa phòng Lạc Tú.

“Tối nay, lớp trưởng sẽ mời chúng ta dùng bữa trước, ngày mai là hôn lễ của cô ấy. À đúng rồi, lát nữa Lưu Văn Vĩ sẽ đến đón chúng ta.” Vu Sa Sa nói, hơn nữa hôm nay cô ta trang điểm cực kỳ xinh đẹp.

Chiếc áo khoét cổ sâu khiến khe ngực kia càng thêm hấp dẫn.

Quả nhiên buổi chiều dưới lầu có một chiếc xe, đó là một chiếc Land Rover hàng đầu, muốn có được phải cần bốn trăm vạn.

Điều này làm cho đôi mắt của Vu Sa Sa sáng rực lên.

Mà đối phương cũng không xuống xe, chỉ hạ cửa kính xe xuống để lộ ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

“Ôi, hoa khôi Vu, càng ngày càng đẹp đó nha.” Thật ra Lưu Văn Vĩ nhìn thấy cả hai người Lạc Tú và Vu Sa Sa nhưng anh ta lại phớt lờ Lạc Tú, chỉ chào hỏi Vu Sa Sa trước. Mặc dù lớp trưởng đã sắp xếp cho anh ta đến đón cả hai nhưng rõ ràng anh ta dự định sẽ không đón Lạc Tú.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.