Thôn Bạc nằm bên ngoài thành phố Bạc, được bao quanh bởi non nước, phong cảnh tuyệt đẹp, có cả mây và sương mù giăng kín không trung.
Trong không khí có mùi bùn đất ẩm ướt.
Lạc Tú bắt taxi và tự mình đến đây, cảm nhận một chút, quả thực có thể trực tiếp cảm nhận được một tia linh khí ở đây.
Điều này làm cho Lạc Tú cảm thấy có chút kỳ quái, phải biết rằng hiện giờ ngay cả những nơi như Côn Luân cũng hầu như không có linh lực, còn nơi này tuy rằng có cảnh sắc không tệ, nhưng linh khí này đến từ đâu?
Tuy rằng Vịnh Bàn Long ở Thông Châu cũng có thể linh khí tụ lại, nhưng lần trước Lạc Tú vừa bế quan thì đã cạn kiệt, phải đợi linh khí tụ lại một lần nữa, cũng không biết phải đợi bao lâu.
Nhưng nơi này thì khác, Lạc Tú không nhận thấy bất kỳ Tụ Linh Trận nào, cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Nhưng anh có thể cảm nhận được một tia linh khí như có như không.
Lạc Tú đứng một lúc, ngay sau đó có một chiếc Porsche Panamera lái tới.
Một người phụ nữ cao gầy bước xuống xe, chính là Đường Hân.
Lạc Tú sửng sốt một chút, thói đời đúng là khó lường, mấy thứ như duyên phận và vận mệnh đúng là khó nắm bắt.
Mà Đường Hân cũng sững sờ.
“Là anh?”
“Anh muốn thuê nhà à?” Đường Hân vốn còn đang tươi cười, kết quả sắc mặt tức thì trở nên lạnh lùng.
“Muốn cho thuê thì thuê, không cho thuê thì thôi.” Lạc Tú nói chuyện không chút khách khí.
Đầu óc Đường Hân xoay chuyển, mặc dù nhà tổ không tệ, nhưng có rất ít người muốn sống ở đó. Dù sao, một mình sống trong một ngôi nhà lớn như vậy thì hơi đáng sợ.
Thế nên cô ta vội nói.
“Cho thuê!”
“Vậy thì còn chần chừ gì nữa, chúng ta vào xem nhà đi.” Lạc Tú trực tiếp nói.
Điều này lại khiến Đường Hân có chút không vui.
Ngày thường cô ta được mọi người yêu thích và kính trọng, ngoại trừ đạo diễn, có khi nào có ai dám nói chuyện với cô ta bằng thái độ như vậy?
Nhưng dù sao Lạc Tú cũng là kim chủ, là đại gia, Đường Hân nắm chặt tay, cuối cùng cũng chịu đựng cơn tức giận mà đi cùng Lạc Tú.
Ngôi nhà tổ của gia đình Đường Hân ở hàng thứ ba và thứ năm ngay lối vào thôn.
Tuy nhiên, phần lớn thôn hiện tại đã được xây dựng lại, rất nhiều nhà đã xây biệt thự nhỏ, có số nhà.
Mặc dù lúc trước nhà tổ của Đường Hân chỉ sửa sang lại một chút thôi, nhưng cũng đã có số nhà.
305 thôn Bạc, 304 bên cạnh cũng là một ngôi nhà cổ lâu đời.
Nghe nói bên trong có một ông cụ, lớn tuổi đến đáng sợ, tập Thái Cực Quyền và luyện quyền trên đỉnh núi khi không có việc gì làm, dù sao thì khi Đường Hân có nhận thức thì ông cụ đã ở đây rồi.
Sau bao nhiêu năm, nghe nói ông cụ ấy vẫn còn sống.
Tuy nhiên, lúc này cửa đã đóng chặt, không biết ông cụ đã đi chưa.
Đường Hân lấy chìa khóa ra và mở cửa, bên trong cổ kính, không tệ lắm.
Sân được lát bằng những phiến đá xanh, dưới gốc cây liễu già có một chiếc bàn đá và ghế đá, nhưng giờ đã đầy lá rụng.
Bên trong, tất cả các phòng áp mái và phía bên cánh đều có đủ, cảm giác như một tứ hợp viện.
Lạc Tú cũng không kén chọn, sau khi trả tiền thuê nhà thì lấy chìa khóa.
Mặc dù Đường Hân cảm thấy kỳ quái, Lạc Tú nói sao cũng là người còn trẻ tuổi, sao lại sống ở một nơi như vậy?
Nhưng nghĩ lại, quan tâm làm gì?
Có người thuê là được.
Hơn nữa, Đường Hân chào giá trên trời, nhà này thu chín ngàn một tháng, kết quả là Lạc Tú trả tiền mà chẳng nhíu mày chút nào.
Nhìn thấy Lạc Tú sảng khoái như vậy, Đường Hân lại có chút không đành lòng.
Nhưng trả lại một phần tiền ngay trước mặt thế này cho Lạc Tú dường như cũng không quá thích hợp.
Cuối cùng, Đường Hân hào phóng nói.
“Hôm nào tôi mời anh ăn một bữa. Nói thật, tôi vốn cảm thấy sẽ không có ai thuê, thậm chí còn định bỏ tiền thuê người đến dọn dẹp đấy.” Đường Hân nói thật.
Lạc Tú cũng không quan tâm.
“Có cái gọi là không đánh không quen biết, xem như tôi xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua đi.” Đường Hân nói câu này xem như xin lỗi.
“Ngày mai liên hệ đi.” Lạc Tú gật gật đầu, không từ chối.
Lạc Tú đợi Đường Hân đi khỏi thì vẫy tay, một cơn gió thổi qua khắp nhà, mọi thứ lại sáng sủa như mới.
Sau đó Lạc Tú mới hơi đau đầu mà ngồi khoanh chân.
Ly Hỏa Chi Tinh trong cơ thể quá cuồng bạo, Lạc Tú liếc nhìn Tử Phủ bên trong một chút.
Vào lúc này, trong Tử Phủ giống như được thả mặt trời chiếu vào, cực kỳ nóng bỏng, biển lửa dâng trào.
Nếu không phải có Thái Hoàng Kinh trấn áp, Lạc Tú đã không thể cầm cự từ lâu.
Dù sao, thứ đó không phải là thứ mà anh có thể chạm vào khi mới thức tỉnh tầng thứ hai, ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới của sau thức tỉnh tầng thứ chín thì mới có thể chạm vào.
Nhưng bảo Lạc Tú từ bỏ Ly Hỏa Chi Tinh là chuyện không có khả năng, dù sao phú quý phải cầu trong nguy hiểm.
Vì vậy, cho dù rất nguy hiểm, Lạc Tú cũng muốn mạo hiểm.
Quá trình luyện hóa này không thể nghi ngờ là rất đau đớn, Lạc Tú giống như bị ném vào lò lửa, bị bao trùm trong ngọn lửa.
Ly Hỏa Chi Tinh, thứ này có thể nói là ngọn lửa thần thánh thiêu đốt vạn vật.
Tiên giới hồi đó, trong tay Ly Hỏa Thần quân cầm một Ly Hỏa Thần Lô, mặc dù còn kém xa thập đại tiên khí.
Nhưng đối phương đã sử dụng Ly Hỏa Thần Lô dung luyện một đại giới.
Trực tiếp thiêu chết tất cả sinh linh trong đại giới, thậm chí ngay cả đại giới đó cũng bị thiêu rụi.
Đó chính là đại giới, được Đạo Thần bảo vệ, vậy mà vẫn có thể thiêu rụi, có thể thấy Ly Hỏa này khủng khiếp như thế nào.
Thậm chí còn cao hơn cả Tam Muội Chân Hỏa trong truyền thuyết.
Vừa so sánh như vậy, mặc dù trước đây Lạc Tú hấp thu Ly Hỏa Chi Tinh trông rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hiển nhiên chỉ có Lạc Tú mới biết được nguy hiểm trong đó.
Nếu không phải có Thái Hoàng Kinh, có cho Lạc Tú một trăm lá gan thì anh cũng không dám hấp thu Ly Hỏa Chi Tinh.
Nhưng bây giờ cho dù có Thái Hoàng Kinh trấn áp, Lạc Tú cũng phải luyện hóa. Điều này làm cho Lạc Tú vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên, với tư cách là một tiên tôn, dù là kinh nghiệm tu luyện hay là công pháp, người thường cũng không thể so sánh được với Lạc Tú.
Cuối cùng, một ý tưởng nảy ra, anh lấy ra Kim Cương Lưu Ly Thể để tu luyện.
Bằng cách này, tuy là đồng thời làm hai việc nhưng hiệu quả cũng rất tuyệt vời.
Kim Cương Lưu Ly Thể có thể triệt tiêu một phần lực phần thiên của Ly Hỏa Chi Tinh.
Mà Ly Hỏa Chi Tinh lại có thể tôi luyện những tạp chất mà Lạc Tú sản sinh ra do tu luyện Kim Cương Lưu Ly Thể.
Ghép hai thứ lại với nhau, có thể nói là bổ sung cho nhau, trời đất tác hợp!
Chỉ là bên này Lạc Tú tu luyện, mặc dù im lặng, nhưng vẫn sinh ra một số ảnh hưởng.
Đặc biệt là nhà bên cạnh.
Nhà kế bên lúc này có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang múa quyền. Cô gái trông thanh thuần, kiêu sa, làn da trắng nõn.
Dáng người trước lồi sau vểnh, đôi chân dài thẳng tắp mặc chiếc quần thể thao màu hồng, thân trên cũng là áo thể thao màu hồng, chỉ là bộ đồ thể thao rộng rãi cũng khó có thể che giấu được đỉnh núi thánh nữ kiêu hãnh của phái nữ.
Trong thời tiết này, bên ngoài vẫn có tuyết rơi nhiều nơi, không nên khô nóng như thế mới đúng.
Nhưng không biết tại sao, Dương Như Vũ càng múa quyền càng thấy khô nóng, càng cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, thậm chí còn đổ mồ hôi đầm đìa: “ Tĩnh tâm, dưỡng khí!” Một giọng nói già nua truyền đến, sau lưng Dương Như Vũ xuất hiện một ông cụ.