Lời vừa được nói ra khiến mọi người nhất thời mắt chữ A miệng chữ O.
Lần này lại khiến Lạc Tú có thêm một thân phận hết sức khủng bố.
Người đứng đầu thành phố Thông Châu!
Vừa rồi Sở Vân Hào còn bảo Lạc Tú chỉ là một người bình thường đến từ huyện lị mà thôi.
Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại người ta lại là người đứng đầu Thông Châu rồi.
Mấy nhà hào môn ừ thì không tầm thường đấy, nhưng chọn bừa một cậu ấm nào đó nhà hào môn đi so sánh với người đứng đầu Thông Châu có được không?
Người đứng đầu Thông Châu mang ý nghĩa gì, chắc là mọi người đều hiểu rõ.
“Ha ha, Lạc gia, tôi còn hỏi là sao mấy ngày nay không nghe thấy tin tức gì của anh ở Thông Châu, hóa ra là anh đến Hải Đông rồi.”
“Anh là Tây Khôn - một trong Tứ Đại Thiên Vương của Hải Đông?” Lạc Tú cũng hơi ngạc nhiên.
“Để Lạc gia chê cười rồi, tôi vẫn luôn muốn mở rộng thế lực nên đã đến Thông Châu.” Tây Khôn cười khổ.
“Sao vậy?” Giang Khả Khả bỗng chú ý đến, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn Sở Vân Long và Dương Kim Vũ.
“Đây chính là bạn trai tôi, Lạc Tú, mấy người các anh còn ai thấy anh ấy không bằng Sở Vân Long không?”
“Dương Kim Vũ, bây giờ tôi nói Sở Vân Long là loại giày rách, cô còn ý kiến gì không?”
“Các vị ngồi ở đây, đứng trước mặt người yêu tôi cũng chỉ là rác rưởi!” Giang Khả Khả mặt vẫn còn vương nước mắt, nói to câu này.
Cô ta thấy tủi thân cực kỳ. Bị bạn thân phản bội, bị vị hôn phu tính kế, bị người ta sỉ nhục, phải mang tiếng xấu.
Lúc này, cuối cùng cô cũng có thể vả lại một cái thật vang, cục tức trong bụng cuối cùng cũng được xả ra.
Sau đó Giang Khả Khả cảm kích nhìn Lạc Tú.
Cô ta sẽ không quên tất cả đều là nhờ có Lạc Tú giúp cô ta.
Nếu không kết cục của cô và người nhà họ Giang sẽ cực kỳ thê thảm.
Đúng lúc này, Đường Như Phong cũng đã đến.
Vừa nhìn thấy Lạc Tú, Đường Như Phong đã định xoay người bỏ chạy nhưng đã bị Lạc Tú nhìn thấy.
“Yo, đây chẳng phải là Phong gia sao? Nào, đến đây.” Lạc Tú cười khẩy nói.
Đường Như Phong lập tức có cảm giác như mình vừa tự lao đầu vào chỗ chết, nhưng cậu ta nào dám làm trái lại lời của Lạc Tú chứ.
Cậu ta chỉ đành cúi đầu, ngoan ngoãn đi đến chỗ Lạc Tú.
Thấy Đường Như Phong đã đến, Sở Vân Long lập tức bật cười. Anh ta cảm thấy mặc kệ Lạc Tú có phải tổng giáo quan của học viện quân sự Kinh Nam hay không, có phải là người đứng đầu Thông Châu hay có phải là người mà một trong Tứ Đại Thiên Vương – Tây Khôn rất kính nể hay không, chỉ cần anh vẫn còn ở Hải Đông này, chỉ cần mình vẫn còn là đồ đệ của Từ Ngạo thì anh ta vẫn có tư cách khiêu chiến với Lạc Tú.
Nhưng Sở Vân Long còn chưa mở miệng, Lạc Tú đã hỏi Đường Như Phong.
“Nghe nói đây là người anh em kết nghĩa của cậu, tôi nhắc nhở cậu một câu, anh ta đắc tội tôi rồi.”
“Anh Lạc, là hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Tôi làm gì quen anh ta, làm gì quen anh ta đâu!” Đường đường là Phong gia, một trong Tứ Đại Thiên Vương của Hải Đông, thế mà giờ đây đứng trước mặt Lạc Tú còn sợ sệt hơn thằng cháu trai, cảnh này khiến mọi người nhìn mà sửng sốt.
“Đường Như Phong, cậu nên biết sư phụ tôi là Từ Ngạo, là cao thủ số một Hải Đông Từ Ngạo đấy!” Đến lúc này Sở Vân Long đã lôi cả Từ Ngạo ra.
Sắc mặt của mọi người liền thay đổi, xuýt chút nữa thì quên mất ô dù này.
Từ Ngạo là người sẽ không thèm để ý đến thân phận của đối phương, nếu bạn đắc tội anh ta thật thì bạn có là ông to bà lớn nhà giàu anh ta vẫn dám ra tay với bạn.
Nếu không phải vậy thì tên tuổi của Từ Ngạo cũng không áp trên Tứ Đại Thiên Vương Hải Đông được.
Sở Vân Hào và Sở Vân Long đều cảm thấy đó mới là chỗ dựa lớn nhất của mình. Chỉ cần có Từ Ngạo ở đó thì ở Hải Đông này, Lạc Tú sẽ không đấu lại được hai người bọn họ.
Những người khác nghe danh Từ Ngạo cũng âm thầm gật đầu. Thế lực giới hào môn phức tạp rắc rối, cắm rễ cực sâu, hoàn toàn không thể rung chuyển dễ dàng như vậy được.
Nhưng lúc này Đường Như Phong đột nhiên quay người lại cười khẩy với hai anh em Sở Vân Hào, Sở Vân Long.
“Ha, sư phụ anh Từ Ngạo?”
“Cái lão sư phụ chết toi ấy của anh bị người ta một tát đập chết lâu rồi, còn nhắc đến sư với chả phụ.” Đường Như Phong đột ngột nói to.
Lời vừa dứt, sắc mặt hai anh em Sở Vân Long và Sở Vân Hào lập tức cứng ngắc.
Mọi người cũng hoàn toàn ngây ra.
Cao thủ đứng đầu Hải Đông, là cao thủ đứng đầu hải Đông, người dùng một tay quật chết một con trâu trong truyền thuyết, đao thương bất nhập thế mà lại bị người ta một tát đập chết rồi.
“Sau này mặc kệ người có quan hệ gì với tôi, nhưng lại có dính líu đến anh Lạc đây thì khỏi cần đến tìm Đường Như Phong tôi. Vì tôi mẹ nó không dám động vào người ta, hiểu chửa?” Đường Như Phong nói như gió xong liền đứng sang bên cạnh.
“Được rồi, cút đi. Lần sau mà còn xảy ra chuyện như thế này nữa thì cậu không thoát được đâu.” Lạc Tú lạnh lùng nói.
Đường Như Phong như được đại xá, sợ tè ra quần vội gọi người đi thẳng.
Bố tổ sư nó, về nhà nhất định phải đến chùa miếu gì đó tìm lão hòa thượng tính cho một quẻ mới được, chả hiểu sao dạo này số nhọ thế.
Mấy lần liền đụng phải sát thần Lạc Tú này!
Cuối cùng Đường Như Phong nghĩ, hay là thời gian này mình dứt khoát rời khỏi Hải Đông cho yên tâm, nếu không lần sau thằng cha nào không có mắt lại chọc vào Lạc Tú rồi liên lụy gì đến mình thì chỉ có chết thôi.
Đường Như Phong đi rồi, nhưng người của mấy nhà giàu khác ở Hải Đông vẫn còn đang ngây ra.
Từ Ngạo thật sự bị Lạc Tú một tát đánh chết rồi?
Thế này, nghe mà thấy ảo ma quá?
Nhưng thấy Đường Như Phong sợ Lạc Tú như thế, câu vừa rồi nghe cũng không giống như là nói dối nữa.
“Sư phụ tôi là Từ Ngạo, là cao thủ số một Hải Đông Từ Ngạo đấy!” Giang Khả Khả thấy người gặp nạn còn ác ý chế nhạo, nhại lại câu vừa rồi và dáng vẻ của Sở Vân Hào.
Sắc mặt Sở Vân Long và Sở Vân Hào lập tức khó coi đến cực điểm.
“Các người đừng có mà đắc ý. Nhà họ Sở và nhà họ Dương chúng tôi đã bắt tay với nhau, ba mươi phần trăm cổ phần nhà họ Giang của cô cũng nằm trong tay nhà họ Sở tôi rồi. Để tôi xem xem nhà họ Giang của cô đắc ý được đến bao giờ?” Lúc này người cầm lái nhà họ Sở đứng ra cười khẩy.
Sắc mặt Giang Khả Khả liền thay đổi, mà người đứng đầu nhà họ Giang cũng lập tức biến sắc.
“Sau này nhà họ Giang đã có tôi bảo vệ rồi, ai dám động vào nhà họ Giang sẽ không xong với tôi đâu!” Lạc Tú cũng nói rõ luôn anh không định bỏ qua cho nhà họ Dương và nhà họ Sở.
“Nhà họ Vương tôi cũng ủng hộ anh Lạc.” Lúc này, Vương Vận Vân cũng đứng ra mở lời.
Người đứng đầu nhà họ Giang vẫn còn đang ngây ra, rõ ràng là không nghĩ ra vì sao nhà họ Vương lại đứng ra nhảy vào vũng nước đục này.
“Quan hệ giữa nhà họ Vương chúng tôi với anh Lạc trước nay vẫn rất tốt, đương nhiên là phải đứng về phía anh Lạc rồi.” Vương Vận Vân giải thích.
“Tiếc là nhà họ Vương tôi không có phúc để được gần anh Lạc hơn một bước.” Vương Vận Vân cười nói.
“Đúng đó, anh Lạc. Hay là để tôi làm tiểu tam được không?” Vương Giai Giai cũng cười, đứng ra nói đùa.
Nhưng mọi người đều không xem đây như một câu nói đùa.
Thậm chí câu này vừa thốt ra đã khiến trong lòng Hạ Hân Hân đột nhiên thắt lại một cái.
Ngay cả Vương Giai Giai cũng muốn đứng ra tranh đoạt Lạc Tú, Lạc Tú thiếu gì thiên kim nhà giàu, anh sắp thành miếng bánh ngon rồi.
Lạc Tú sẽ vì chuyện không thể kết hôn với cô mà hối hận sao?
“Được, hai đấu hai. Nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo các vị một câu, Đại sư Trương chắc chắn sẽ không ủng hộ nhà họ Giang và nhà họ Vương.” Người đứng đầu nhà họ Sơ cười khẩy.1
Lời vừa nói ra, người đứng đầu nhà họ Giang và họ Vương đều biến sắc.