Tiên Vương Tái Xuất

Chương 86: Chương 86: Mời đi cho




Lạc Tú đi về phòng.

Anh khoanh chân ngồi xuống, Lạc Tú mở chiếc hòm bằng kim loại của Phi Long đưa cho anh ra, sau đó anh thấy bên trong có một hạt giống trong suốt sáng long lanh.

Đây là một hạt giống hoàn chỉnh không sứt mẻ. Lạc Tú cẩn thận dán lên trán, sau đó bắt đầu dung hợp.

Qua khoảng nửa tiếng, đầu của Lạc Tú bỗng biến mất. May là không có ai thấy, nếu không nhất định sẽ bị hù chết.

Sau đó chính là cơ thể và tứ chi.

Cuối cùng ngay cả quần áo mà Lạc Tú mặc cũng biến mất.

Thậm chí Lạc Tú nâng cánh tay của mình lên cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào cảm giác.

Ẩn thân!

Lạc Tú lặng lẽ đi vào bếp, sau đó phát hiện Lam Thục Đoan đang thái rau.

Lạc Tú đứng trước mặt Lam Thục Đoan đưa tay quơ quơ, phát hiện Lam Thục Đoan dường như không có chút phản ứng nào.

Căn bản là không thấy anh.

Cuối cùng trong đầu Lạc Tú bỗng nổi lên một ý nghĩ, vỗ một cái vào chiếc mông cong đầy đặn của Lam Thục Đoan.1

Lam Thục Đoan cả người như bị điện giật, mông rung mạnh lên, sau đó cô ấy quay người lại, phát hiện không có ai cả.

Tiếp theo là một tiếng thét chói tai, sau đó cô ấy chạy thẳng về phía phòng của Lạc Tú.

“Lạc Tú, có ma, có ma.”

Sau khi động viên một lúc lâu, Lam Thục Đoan mới bình tĩnh trở lại, sau khi ăn cơm xong, Lạc Tú lại thi triển phép ẩn thân của mình đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại và đường phố.

Người qua đường hoàn toàn không nhìn thấy Lạc Tú, căn bản không ai có thể phát hiện.

Lạc Tú khẽ cười, phép ẩn thân này đương nhiên không phải dùng để vỗ mông phụ nữ, hay là đi rình mò,…

Mà là để ám sát!

Có thể giải quyết kẻ địch không một tiếng động.

Đây mới là chỗ dùng thực sự của phép thần thông này.

Điều này cho phép Lạc Tú ở giai đoạn này làm những điều mà trước đây anh không thể làm được.

Đương nhiên phép ẩn thân này nếu đối phương cũng là người tu tiên, có thể sẽ không hữu dụng như thế nữa.

Nhưng bây giờ Lạc Tú có thể lặng lẽ đi giết một số người gây cản trở rồi.

Lạc Tú nghiên cứu phép ẩn thân cả đêm.

Sau khi ăn bữa sáng, Lạc Tú tự mình đến công trường của Vịnh Bàn Long một chuyến, ở đó đã bắt đầu việc trang trí, một số công việc còn dang dở cũng đang được tiếp tục.

Còn về chuyện đại trận tụ linh, Lạc Tú đưa cho Vương Phi một bản vẽ, nhân tiện mua hết những vật liệu mà anh cần.

Thật ra trang trí một cái đại trận không cần bao nhiêu thời gian, nhóm thợ đã nhanh chóng bắt tay vào làm dựa theo yêu cầu của Lạc Tú.

Tiểu khu lúc này vẫn còn là một mảnh hoang vu, cỏ mọc thành bụi.

Lạc Tú dường như nhàn rỗi không có việc gì, anh mang theo một ít hạt giống của các loại hoa và cây gieo xuống.

“Anh Lạc, anh nhàn rỗi quá hả? Sao lại gieo hạt?”

Vương Phi trêu chọc nói, bởi vì trên thực tế, việc phủ xanh tiểu khu thường là trồng cây và hoa có sẵn, nếu bạn trồng các loại cây, bạn sẽ phải đợi bao nhiêu năm nữa chứ?

“Đúng rồi anh Lạc, phòng kinh doanh bất động sản của chúng ta xảy ra vấn đề.” Vương Phi cảm thấy gần đây nhiều chuyện xảy ra, thấy hơi sứt đầu mẻ trán.

“Sao vậy?” Lạc Tú có chút nghi hoặc ngẩng đầu nói.

“Có thể liên quan đến chuyện tối qua, hiện tại giám đốc kinh doanh đòi phải trả thêm lương cho anh ta, nếu không anh ta sẽ dẫn theo toàn bộ nhân viên rời đi.” Vương Phi trả lời.

Tên giám đốc kinh doanh kia có vẻ nghe thấy một vài tin đồn, biết hiện giờ Lạc Tú đang thiếu người, cho nên vào giờ phút quan trọng, anh ta định uy hiếp ông chủ của mình một chút.

“Dẫn đến đây gặp tôi.” Lạc Tú tiếp tục cúi đầu gieo hạt giống xuống.

Rất nhanh một người đàn ông đầu tóc vuốt bóng như mỡ heo đã tới.

Làm giám đốc kinh doanh của dự án này, anh ta đã làm trong ngành này mười mấy năm, và anh ta có thể được coi là người rất giàu kinh nghiệm.

Điều quan trọng nhất là anh ta quan hệ rất rộng, nhưng hiện tại sau khi nghe nói ông chủ của dự án này thay đổi người, anh ta vẫn luôn tìm cơ hội để nâng cao mức lương của mình.

Điều này không có gì đáng trách, nhưng tối qua anh ta nhận được một cuộc điện thoại, biết được Lạc Tú đắc tội mấy ông trùm trong ngành này liền nổi lên suy nghĩ không đứng đắn.

“Chào tổng giám đốc Lạc.”

“Anh muốn tăng lương?” Lạc Tú vừa gieo hạt giống hoa vừa hỏi.

“Tổng giám đốc Lạc, thật ra cũng không phải ý của tôi, mà là ý của những người bên dưới.” Giám đốc kinh doanh đáp.

“Ý của anh là việc tăng lương là ý của những người bên dưới sao?” Lạc Tú lại hỏi lại một câu.

Giám đốc kinh doanh phản ứng lại, sau đó cười ngượng ngùng.

Thế nhưng Lạc Tú cũng không quá để ý mà tiếp tục nói.

“Mỗi tháng cho anh thêm năm vạn, anh thấy thế nào?”

Thực tế, vốn dĩ lương hàng năm của giám đốc kinh doanh là hơn một trăm tám mươi vạn, mà hiện tại chẳng khác nào tăng thêm sáu mươi vạn nữa.

Đối với một giám đốc kinh doanh của phòng kinh doanh bất động sản có lẽ là cũng không cao lắm.

Nhưng phải nhớ một điều, dự án Vịnh Bàn Long còn chưa chào bán.

Đó cũng có nghĩa là hiện tại anh ta không cần làm việc nhưng mỗi tháng đều có thể nhận lương.

“Tổng giám đốc Lạc, anh xem cái này một chút, hiện tại giá cả cũng tăng rất nhanh.” Tuy rằng giám đốc kinh doanh nói vậy, nhưng anh ta đã ăn chắc Lạc Tú rồi.

“Tổng giám đốc Lạc, tôi nói thẳng nhé, lương một năm không được một nghìn vạn, vậy thì tôi sẽ chọn rời đi. Dù sao tôi cũng lăn lộn ở Thông Châu lâu như vậy, vẫn có thể tìm được một chỗ có mức lương như thế.”

Tất nhiên những lời này của giám đốc kinh doanh là nói khoác. Dù sao thì càng làm ông chủ thì càng khôn khéo, một giám đốc kinh doanh của phòng kinh doanh bất động sản đều có thể đòi mức lương một nghìn vạn, ông chủ sẽ phát điên mất.

Nhưng vì anh ta biết hiện giờ trong tay Lạc Tú không có ai, không dám thả anh ta đi.

Cho nên giám đốc kinh doanh rất có tự tin.

“Được, vậy thì tới phòng kế toán tính tiền đi, đi thong thả, không tiễn.” Lạc Tú không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, trực tiếp chốt hạ.

Cái này khiến cho giám đốc kia há hốc mồm.

“Tổng giám đốc Lạc, cái đó không phải không thể thương lượng.” Giám đốc kinh doanh thực sự không muốn rời đi chút nào, vì ở đây bất kể làm hay không đều có thể nhận tiền lương, chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

Rời khỏi đây, với năng lực của anh ta, có thể tìm được một công việc có mức lương năm mươi vạn mỗi năm đã là mừng rồi.

“Không có gì để thương lượng cả, đi đi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.

“Họ Lạc kia, anh có ý gì?” Giám đốc kinh doanh lập tức bật lại.

“Chẳng phải anh nói dưới một nghìn vạn anh không làm nữa sao? Thật ngại quá, cái miếu nhỏ này của tôi không chứa được anh, cũng không mời nổi anh. Tôi đây không làm chậm trễ anh nữa, đi kiếm một nghìn vạn của anh đi.” Lạc Tú chế nhạo, lạnh lùng nói.

Với tính cách của Lạc Tú sao không nhìn ra được cái thủ đoạn nhỏ này của giám đốc kinh doanh chứ.

“Họ Lạc kia, nếu tôi rời đi, tôi cam đoan nơi này đến một người cũng không tìm được.” Giám đốc kinh doanh uy hiếp Lạc Tú.

“Anh Lạc, nếu anh ta đi rồi, chúng ta thực sự thiếu người.” Vương Phi đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở.

Lạc Tú mỉm cười, sau đó cầm lấy di động trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

“Lương một năm hai trăm vạn có đến không?”

“Cái gì, hai trăm, hai trăm vạn?” Trương Tử Quân kinh hãi.

“Tới hay không?” Lạc Tú hỏi lại một lần.

“Đến, lập tức đến.” Trương Tử Quân trả lời.

Ngắt điện thoại, Lạc Tú ngẩng đầu nhìn Vương Phi và tên giám đốc kinh doanh.

“Mời đi.”

“Họ Lạc kia, tôi không sợ nói cho anh biết, nếu không có tôi ở đây, tôi xem anh làm sao bán được nhà.”

“Tôi nói cho anh biết, tôi có thể đi, nhưng tôi dám bảo đảm anh sẽ không bán được dù chỉ một viên gạch.” Giám đốc kinh doanh buông lời tàn nhẫn.

“Không phiền anh lo lắng, cút đi!” Lạc Tú hơi mất kiên nhẫn.

“Họ Lạc kia, anh cứ chờ đấy cho tôi.” Tên giám đốc kinh doanh rời đi rồi, trước khi đi còn nói lời đe dọa.

Mặt khác, phía bên trường học thật sự là đang long trời lở đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.