Tiên Vương Tái Xuất

Chương 151: Chương 151: Nữ hoàng kinh doanh




Ngồi trên xe, vẻ mặt Hạ Hân Hân rầu rĩ, đó chính là chồng chưa cưới của cô ta sao?

Loại người này thì đừng nói đến chồng chưa cưới, ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.

Mà Trần Hoa Hoa cũng khinh thường Lạc Tú, vừa nãy ở sân bay Lạc Tú thật sự làm cô ta rất mất mặt.

Như vậy mà cũng bị lừa được, khiến cho Trần Hoa Hoa rất xấu hổ, chỉ muốn vờ như không quen biết Lạc Tú.

Còn Lạc Tú đang ngồi chỗ cạnh ghế lái, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Hoa Hoa khẽ thở dài một tiếng, bây giờ đang đi qua một toà nhà rất đồ sộ, đi trên cầu vượt có thể nhìn thấy toà nhà này.

“Đó là toà nhà cao nhất ở Hải Đông.” Nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tú, Hạ Hân Hân tạm bỏ sự khinh thường Lạc Tú sang một bên, giải thích cho anh.

“Đẹp lắm.” Lạc Tú gật gật đầu, dù sao trong mắt anh cái gọi là toà nhà cao nhất cũng không có gì đặc biệt.

Kiếp trước, Lạc Tú cũng có một toà Thiên Cung Vân Đỉnh như vậy ở giới tu tiên.

Thiên Cung Vân Đỉnh trôi lơ lửng trên các tầng mây, bao la như những vì sao, nguy nga và vô cùng tráng lệ.

Toà nhà như vậy trong mắt Lạc Tú cũng chẳng là gì thì nói gì đến một toà nhà tầm thường như vậy chứ?

Nghe thấy Lạc Tú hờ hững nói, Hạ Hân Hân lại trợn tròn mắt tức giận.

Đẹp lắm á?

Sao lại đánh giá thấp như thế, anh thử tìm cho tôi một toà nhà cao hơn đi?

Trần Hoa Hoa ngồi bên cạnh âm thầm lắc đầu.

“Haiz, bao giờ tôi mới có thể làm ăn lớn như vậy nhỉ?” Hạ Hân Hân nhẹ giọng than thở, không để ý đến Lạc Tú nữa.

Mà Lạc Tú nhớ đến lời ba dặn dò nên mở miệng nói:

“Tôi có thể giúp cô làm việc đó.” Lời Lạc Tú nói là sự thật.

Thế nhưng đến tai Trần Hoa Hoa và Hạ Hân Hân lại có vẻ khác.

“Giúp tôi làm ăn á?” Hạ Hân Hân khinh bỉ nói.

“Anh có biết anh đang nói gì không thế?” Trần Hoa Hoa mỉa mai hỏi.

“Tôi nói là tôi có thể giúp cô biến chuyện đó thành sự thật.” Lạc Tú nói lại lần nữa.

Hạ Hân Hân thật sự bó tay rồi, phải biết rằng đó chính là công ti chi nhánh của người được gọi là nữ hoàng kinh doanh trong nước đấy.

Đó chính là tấm gương và là niềm tự hào của tất cả các phụ nữ cả nước.

Có thể xây dựng được một doanh nghiệp lớn như vậy, lại còn là phụ nữ thì giống như là thần thoại.

Nữ hoàng kinh doanh đó chính là thần tượng trong lòng Hạ Hân Hân đấy!

Thấy Lạc Tú không biết gì mà vẫn nói, Hạ Hân Hân càng cảm thấy coi thường Lạc Tú.

Vốn dĩ còn tưởng rằng Lạc Tú chỉ ngốc nghếch thôi, không ngờ lại còn ngạo mạn như thế!

Trên mặt Hạ Hân Hân lại cười nhẹ, nói:

“Cảm ơn anh.”

Lạc Tú cũng thấy sự khinh thường của Hạ Hân Hân, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, dù sao thì phong thái của anh cũng còn đây.

Chẳng mấy chốc xe đã đến bệnh viện tư nhân nằm giữa trung tâm thành phố.

Đến chỗ này, trong lòng Lạc Tú đã lờ mờ đoán ra.

Đi đến khu nằm viện, mở một phòng bệnh ra, bên trong có hai người đang đứng và một người nằm.

Khắp cơ thể người đang nằm cắm đầy kim châm, dựa vào khí tức thì tuy không đến nỗi hấp hối nhưng cũng chẳng khá hơn tí nào.

Một bác sĩ mặc áo khoác trắng đứng bên cạnh, nhìn thẻ tên trước ngực thì có vẻ như đây chính là phó viện trưởng.

Nhưng bây giờ phó viện trưởng lại tỏ ra rất tôn kính lão già ăn mặc chẳng giống bác sĩ chỗ nào.

Mà lão già đó còn đang cầm một cây kim.

“Xin lỗi phó viện trưởng Trần, làm phiền sư phụ Lý rồi ạ.” Hạ Hân Hân mở cửa ra, thấy cảnh đó liền định đóng lại.

Nhưng sư phụ Lý xua xua tay nói:

“Không sau đâu, xong rồi, vào đi.”

Sau khi nghe sư phụ Lý nói vậy, Hạ Hân Hân mới thở phào nhẹ nhõm, rồi dẫn mấy người Lạc Tú vào.

Mà người đang nằm là một người đàn ông trung niên, tất nhiên là Hạ Nguyên Vũ, nhưng lúc này sắc mặt ông ta vàng như nến, da thịt trên mặt trũng sâu xuống, vừa nhìn đã thấy là mắc bệnh nặng.

Đây chính là lí do vì sao hôm nay dù có tức giận đến mấy Hạ Hân Hân vẫn muốn đưa Lạc Tú theo.

Bởi vì ba cô ta bị bệnh, mọi người đều biết có thể không còn nhiều thời gian nữa, cũng không thể chịu kích động được.

Vì vậy Hạ Hân Hân không muốn làm ba tức giận.

Nhưng ngược lại Hạ Hân Hân rất kính trọng vị sư phụ Lý kia.

“Sư phụ Lý vất vả rồi.” Hạ Hân Hân nói lời cảm ơn, thái độ rất nhiệt tình.

“Tiểu Tú đấy à?” Giọng của Hạ Nguyên Vũ đang nằm trên giường hơi khàn, vẫy vẫy tay gọi Lạc Tú.

“Chào chú Hạ.” Lạc Tú mở miệng nói.

“Thằng bé cũng lớn vậy rồi, quả nhiên là cũng tuấn tú lịch sự như ba vậy.” Hạ Nguyên Vũ tươi cười nhìn Lạc Tú.

Mà trong lòng Hạ Hân Hân lại lộp bộp một phát, trợn tròn mắt nhìn.

Tuấn tú lịch sự chỗ nào vậy, ba cô ta không bị viễn thị chứ?

“Bao nhiêu năm rồi, ba cháu bao bọc cháu kĩ như thế, đây là lần đầu tiên chú được gặp cháu đấy.” Hạ Nguyên Vũ cười cười nói.

Mà Lạc Tú lại cau mày nhìn Hạ Nguyên Vũ, sau khi vào đây Lạc Tú mới phát hiện ông Hạ Nguyên Vũ này có gì đó không đúng lắm.

Nếu là người khác thì chắc chắn sẽ không nhìn ra cái gì, nhưng lại bị Lạc Tú bắt gặp.

Đây không phải là bị bệnh, đây là bị người ta hạ cổ độc mới đúng.

Hơn nữa mấy cây kim này lại càng sai, không phải là để chữa cho Hạ Nguyên Vũ mà là để nuôi dưỡng sâu độc trong cơ thể ông ta!

Khoé mắt Lạc Tú không kìm được liếc nhìn vị sư phụ Lý đứng một bên kia, trong lòng chợt hiểu.

Thật ra Lạc Tú đoán không sai, vị sư phụ Lý kia được mời đến để giết người!

Hơn nữa loại cổ độc này rất thần bí.

Sư phụ Lý này lại đúng là được truyền thừa lại cổ thuật chính cống, không nói đến người bình thường, ngay cả công nghệ cao hiện đại bây giờ cũng chưa chắc đã phát hiện ra được loại cổ độc này.

“Chú Hạ, ba cháu nhờ cháu mang cho chú mấy túi trà.” Lạc Tú không nói thẳng ra mà chuyển chủ đề, tiện tay lôi từ trong túi ra mấy túi trà.

“Thứ tốt đấy, chú thích lắm.” Hạ Nguyên Vũ rất thích thứ này, nhớ lúc còn trẻ ông ta và ba Lạc cùng ngồi trong phòng làm việc, một đĩa đậu phộng và hai chén trà xanh là có thể chuyện trò đến tận trưa.

“Nếu chú thích thì để cháu pha cho chú uống.” Thứ Lạc Tú muốn không phải chỉ đơn giản là pha trà cho Hạ Nguyên Vũ uống, mà là muốn ép cổ trong cơ thể Hạ Nguyên Vũ ra ngoài.

Lạc Tú nói xong liền mở lá trà, với tay lấy chén trà.

“Chờ một chút đã, vớ vẩn!” Sư phụ Lý bỗng mở miệng nói.

“Người bệnh vừa mới trị liệu xong, không được uống trà.” Sư phụ Lý quát lớn.

“Ôi, vậy thì thôi đi.” Hạ Nguyên Vũ cũng mở miệng nói.

Hạ Hân Hân trách móc liếc nhìn Lạc Tú.

“Chú Hạ, chú có tin cháu không?” Lạc Tú cười cười, không nói thêm gì.

“Tin, nhưng sao?”

“Được, chú đã nói vậy thì hôm nay cháu bảo vệ chú, hôm nay chú nhất định phải uống tách trà này.” Lạc Tú bỗng nghiêm túc nói.

“Thằng nhóc, đồ càn quấy, anh muốn hại chết ông ấy đúng không?” Sư phụ Lý bỗng tức giận quát mắng Lạc Tú.

“Xin lỗi sư phụ Lý, bạn của cháu không hiểu chuyện, Lạc Tú, anh mau dừng tay lại đi!” Hạ Hân Hân đứng bên cạnh quát lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.