Ngoại trừ nhà họ Giang và nhà họ Vương, hầu như mười gia đình giàu có tại Hải Đông đều quỳ xuống.
Tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích, như thể họ đã giành được nhiều vinh dự vậy.
“Tất cả đứng dậy đi.” Một giọng nói vang lên từ khoảng không, nhưng lại không nhìn thấy bóng người.
Mà cây cầu băng trên khán đài cao nhất trông vô cùng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.
Ngay cả mấy đại lão ở Thông Châu cũng vô cùng hoảng sợ.
Bản lĩnh này giống như là thần thánh, không phải là của con người.
Ngay lập tức, có một bóng người trong khoảng không từ từ đáp xuống cây cầu băng.
Cảnh tượng này thật khiến người ta choáng váng.
Vừa rồi không phải khinh công mà là đang bay thật.
Chuyện này quá ngạc nhiên rồi, vậy mà lại có người biết bay.
Mà các lão đại ở Hải Đông cũng đứng lên.
“Nhìn thấy khoảng cách chưa? Đây là người mà anh luôn coi thường đấy. Ông ấy gần như là một vị thần rồi.” Hạ Hân Hân nói một cách ngạo nghễ.
Nhưng Lạc Tú vẫn lắc đầu khinh thường.
“Lạc Tú, tôi thật sự không biết anh lấy đâu ra dũng khí và sự tự tin đến thế? Đến bây giờ vẫn chưa hối cải sao?”
“Anh đã nhìn thấy người đàn ông đứng trên đỉnh kia chưa?”
“Đó là vị thần mà anh không thể chống lại được!” Hạ Hân Hân lắc đầu.
“Hân Hân, các con câm miệng, bớt nói nhảm đi.” Lúc này Hạ Nguyên Vũ cũng vội vàng chạy tới.
Hạ Nguyên Vũ nhìn Lạc Tú bằng vẻ mặt áy náy.
“Tiểu Tú, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi.” Từ đầu đến cuối Hạ Nguyên Vũ rất thích Lạc Tú.
Nhưng không ngờ mối quan hệ giữa nhà họ Hạ và Lạc Tú lại kết thúc nhanh như thế này.
“Hạ Hân Hân, tôi từng nói có thể ban cho nhà họ Hạ mấy người một đời huy hoàng. Nếu bây giờ cô xin lỗi, tôi có thể nể mặt chú Hạ mà suy nghĩ lại.” Lạc Tú lắc đầu.
Tất nhiên, cơ hội này là vì nể mặt Hạ Nguyên Vũ.
“Lạc Tú, anh đang đùa à?” Hạ Hân Hân cũng cười khinh thường.
“Anh nhìn cho rõ ràng đi, đó là thần, bây giờ tôi là đệ tử của thần.” Hạ Hân Hân ngạo nghễ nói.
“Họ Lạc kia, cậu quá khoác lác rồi, nhà họ Hạ chúng tôi cần cậu tới ban thưởng một đời huy hoàng ư?”
“Cậu hãy nhìn cho rõ đi, giờ Hạ Hân Hân nhà chúng tôi đã là đệ tử của thần rồi, cậu vĩnh viễn không thể trèo tới đâu.” Hạ Thu Diễm đứng lên chế giễu.
“Ôi, cơ hội cuối cùng cũng đã cho mấy người rồi, tôi nghĩ sau này sẽ không có ai nói Lạc Tú tôi vong ân phụ nghĩa nữa.” Lạc Tú lắc đầu.
Lạc Tú là người trọng tình trọng nghĩa, lúc ở tiên giới anh đã từng được người ta cho một mẩu bánh mì, kết quả Lạc Tú đã cho dòng họ đó được vinh quang suốt ba ngàn năm.
Anh đã che chở cho dòng họ đó trở nên lỗi lạc cả một phương.
Mà đối với nhà họ Hạ, Lạc Tú thực sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Vào giây phút cuối, anh vẫn còn cho nhà họ Hạ một cơ hội.
Lúc này, đám người Sở Vân Hào cũng đi tới đứng bên cạnh Lạc Tú mà giễu cợt.
Cho dù là Sở Vân Long hay Sở Vân Hào, ngay từ đầu đã không xem Lạc Tú ra gì.
Nhưng hai anh em họ đều đau lòng phát hiện ra dường như Lạc Tú có mặt khắp mọi nơi.
Họ đi đến đâu thì Lạc Tú sẽ đi tới đấy, sau đó chống đối họ khiến họ bị bẽ mặt vô cùng.
Nhưng lần này, họ tin chắc là sẽ không bị nữa.
Bởi vì sư phụ của họ, Trương đại sư đang ở đây.
Đó là người kiểm soát chân chính của Hải Đông, địa vị siêu nhiên.
Cho dù là ai nhìn thấy cũng phải cúi đầu.
Màn làm lễ vừa rồi kia đã chứng minh tất cả.
Tại Hải Đông, Trương đại sư cho dòng họ nào thịnh vượng thì dòng họ đó không muốn cũng khó.
Nhưng nếu Trương đại sư muốn dòng họ nào suy bại thì chẳng khác nào vô phương cứu chữa.
“Họ Lạc kia, hôm nay hãy chấm dứt tất cả mọi ân oán đi.” Lúc này Dương Thiếu Thiên cũng đến đây.
Anh ta hận Lạc Tú, dù sao thì anh ta cũng đã bị Lạc Tú đánh cho tàn phế rồi.
Nhưng hôm nay, Lạc Tú tuyệt đối không thể sống sót để bước ra ngoài.
Dù sức mạnh mà Lạc Tú đã thể hiện trước đó khiến họ phải ngước nhìn.
“Không ai được phép động vào người đàn ông của tôi.” Lúc này Giang Khả Khả cũng đi tới và nói với Lạc Tú.
“Lạc gia, họ Vương chúng tôi cũng sẽ tồn vong với cậu.” Vương Vận Vân cũng đứng lên.
“Giang Khả Khả, cô sẽ hối hận.” Dương Thiên Vũ cười khẩy.
“Nhìn rõ rồi chứ?”
“Hãy đối mặt với thực tại đi.”
“Đó là thần, đám người phàm mấy người có hiểu không?” Dương Thiên Vũ khinh thường nhìn Giang Khả Khả và Lạc Tú.
“Được rồi, nhà họ Giang, nhà họ Vương, Lạc Vô Cực tôi xin hứa dù sau này có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ cho các người một đời vinh quang.” Lạc Tú mỉm cười.
Những người sẵn sàng ra mặt sát cánh bên anh lúc này quả thật có tình có nghĩa.
Còn những người ở Thông Châu kia thì không cần nói thêm, bọn họ đã tỏ rõ lập trường của mình rồi.
“Đã tới nước này mà cậu vẫn còn khoác lác ư?” Người cầm đầu nhà họ Sở đứng lên cười mỉa mai.
“Còn mấy người, họ Giang, họ Vương, từ hôm nay trở đi mấy người sẽ đối mặt với cơn giận dữ như sấm sét của Trương đại sư!”
“Từ nay mấy người sẽ biến mất ở Hải Đông.”
“Vương Vận Vân ơi Vương Vận Vân, uổng cho cô thông minh một đời, thế mà lại hồ đồ đứng về phe tên nhóc Lạc Tú kia.”
“Mấy người nghĩ sao mà lại cho rằng cậu ta có thể đấu lại Trương đại sư chứ?” Người cầm quyền của nhà họ Dương châm chọc nói.
Mà Vương Vận Vân chỉ cười và lắc đầu.
“Còn ai nữa?”
“Còn có ai ngồi đây bất mãn với Lạc Vô Cực tôi nữa không?”
“Bây giờ có thể đứng lên thể hiện lập trường của mình.” Lạc Tú cười nhạt.
Anh thật sự muốn xem ở Hải Đông có bao nhiêu người bất mãn với anh, không vừa mắt với anh.
“Họ Lạc kia, anh quá kiêu ngạo rồi.” Một tên nhà giàu khác đứng lên chỉ trích Lạc Tú.
“Chúng tôi không quen nhìn anh diễn kịch, anh là cái thá gì chứ?” Một người khác đứng lên nói.
Rồi họ lần lượt đứng lên.
Lạc Tú liếc nhìn những người này.
“Tốt, tốt lắm!” Lạc Tú phất phất tay.
“Họ Dương, họ Sở và Hạ Hân Hân.”
“Mấy người vẫn khinh thường Lạc Vô Cực tôi.”
“Mấy người cứ luôn lấy Trương đại sư ra ép tôi phải không?” Lạc Tú cười, nhưng là nụ cười châm biếm.
“Phải thì sao?”
“Hôm nay anh đã chết đến nơi mà còn ở đây khoa chân múa tay ư?”
“Lạc Tú, tôi không có ý thù địch với anh, nếu có thể, Hạ Hân Hân tôi rất muốn làm bạn với anh.”
“Nhưng anh quá kiêu ngạo, đại họa hôm nay là do sự kiêu ngạo của anh gây ra.” Cuối cùng Hạ Hân Hân quyết định nói ra điều này.
“Bây giờ anh hãy bớt nói nhảm đi, đợi lát nữa tôi sẽ thay anh cầu xin sư phụ giùm cho.” Hạ Hân Hân thực sự không muốn hại chết Lạc Tú.
Cô ta khác với đám người Sở Vân Hào, nếu có thể, cô ta sẵn sàng coi Lạc Tú như một người bạn chứ không phải giết chết Lạc Tú.
“Vào thời khắc cuối cùng, cô cũng coi như biết dừng cương trước bờ vực, cứu nhà họ Hạ khỏi một thảm họa!” Lạc Tú gật đầu.
Những lời sau cuối mà Hạ Hân Hân nói với anh cũng chứng tỏ bản chất của Hạ Hân Hân không xấu.
“Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói những lời cuồng vọng. Theo ý anh thì hôm nay anh vẫn sẽ sống sót để ra ngoài, sau đó tìm chúng tôi tính sổ ư?” Sở Vân Long cười khẩy.
“Mấy người luôn tỏ ra kiêu ngạo mà khinh thường cái này, khinh thường cái kia, sau đó đi nịnh bợ mấy cái gọi là thần. Ở trong mắt tôi, ông ta chỉ là một con chó mà thôi.” Lạc Tú cười khẩy.