Tiên Vương Tái Xuất

Chương 274: Chương 274: Ông xứng để gọi tôi tới sao?




“Đến lúc này cậu còn mạnh miệng ư?” Môn chủ già khinh thường cười nói.

Ông ta đã lăn lộn trong giang hồ suốt nhiều năm, từ nhỏ đã dây dưa với đám côn đồ thuộc tầng lớp đáy xã hội, các loại thủ đoạn vô lại ông ta đều thấy qua, thời đại của bọn họ, chỉ cần giữ được mạng sống họ sẽ không từ bất cứ thủ đoạn gì.

Một người tuổi vẫn còn trẻ măng, sao có thể là đối thủ của một kẻ từng trải như ông ta?

Có điều, ngay lúc này đây, Lạc Tú lại nhìn ông ta bằng ánh mắt thương hại.

Giây tiếp theo, môn chủ già phát hiện một người toàn thân quấn băng kín mít đi tới, vừa đi người này vừa rút quần áo trên người ra.

Thời điểm người này hoàn toàn bước vào bên trong cánh cổng Kim Cương Môn, hai mắt môn chủ già đột nhiên mở to hết cỡ, sau đó, ông ta nhìn Huyết Thi Vương bằng vẻ mặt hoảng sợ.

“Đây là?”

Huyết Thi Vương, môn chủ già sao có thể không biết được?

“Tôi nói muốn diệt môn thì chắc chắn phải diệt môn!”

“Đôi khi, giết người không cần phải tự mình ra tay, đầu óc ông có vấn đề rồi phải không?” Khóe miệng Lạc Tú lộ ra nụ cười châm chọc, ánh mắt trào phúng nhìn về phía môn chủ già của Kim Cương Môn.

Chỉ cần Lạc Tú không đích thân ra tay, cho dù cuối cùng có quay phim chụp ảnh được cái gì thì cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Chưa kể, Huyết Thi Vương hoàn toàn có khả năng làm được việc này, cuối cùng thì giờ phút này, môn chủ già cũng có thể cảm nhận được tà khí tỏa ra trên người Huyết Thi Vương.

Và càng quan trọng hơn là, môn chủ già không biết rõ thân phận thật của Lạc Tú, cho rằng Lạc Tú chỉ là một tông sư bình thường mà thôi.

Chưa nói đến những chuyện khác, nếu để Lạc Tú ra tay giết thì sẽ thế nào?

“Quả thực, đấu với ông tôi vẫn còn non, đúng không hả?” Trên mặt Lạc Tú lộ rõ vẻ châm chọc.

Chớp mắt một cái, môn chủ già lập tức ngây ngẩn cả người, ông ta không ngờ Lạc Tú còn chiêu thức này nữa, hoặc có thể nói chính bản thân ông ta cũng không nghĩ tới trường hợp này.

“Ha ha ha, cậu lại sai rồi.” Môn chủ già đột nhiên cười rộ lên nói.

“Chàng trai trẻ, cậu vẫn chưa xem thử TV đúng không, thử xem đi?” Môn chủ già dường như vẫn còn chiêu trở mình.

“Ồ?” Lạc Tú vô cùng tò mò.

“Cậu đã lấy quá nhiều thời gian của tôi, và sự chuẩn bị của tôi cũng cần một khoảng thời gian xấp xỉ như vậy!”

“Chết đi!”

“Đi chết đi!” Khắc này, môn chủ già đột nhiên điên cuồng hô to một tiếng.

Vừa rồi ông ta vẫn luôn bí mật thu thập năng lượng, vừa kéo dài thời gian dây dưa với Lạc Tú, vừa chuẩn bị đòn phản công, dù gì thì nơi đây cũng là Kim Cương Môn, ông ta có thể mượn trận pháp phản công trước khi bị giết chết.

“Hãy nếm thử sự chuẩn bị cuối cùng của ông già này đi.”

“Vạn thần làm lễ, ngự sử lôi đình!”

“Lôi tới!”

Tiếng hét to của môn chủ vang lên, chớp mắt một cái, sức lực của môn chủ già như bị rút cạn, cơ thể ông ta lập tức trở nên gầy nhom, chỉ còn cái da bọc xương.

Ông ta mượn trận pháp để thi triển chiêu thức ấy, hơn nữa sau khi thi triển xong, ông ta cũng sẽ chết theo.

Dù sao thì loại thủ đoạn này cũng trái với lẽ thường!

Ông ta không chỉ hy sinh tuổi thọ của mình, mà còn hiến tế sinh khí và máu của ông ta, phải thông qua trận pháp mới có thể thực hiện được chiêu thức này.

Vốn dĩ rất nhiều người ở ngoài Ninh Châu đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, khi này, sau khi thấy cột sáng màu vàng biến mất, họ còn tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Nhưng vào khoảnh khắc đó, bầu trời trên núi Cửu Cung mây đen bỗng ngưng tụ lại, những đám mây đen dày nặng đen nhánh như mực.

Những tiếng sầm ầm ầm nối tiếp nhau vang lên liên hồi.

“Ha ha ha, cho dù ông già này có chết thì cũng phải lôi kéo mày cùng chịu tội thay!” Môn chủ già khoái chí nở nụ cười tàn nhẫn.

“Tao thật sự muốn xem thử, dù mày có thủ đoạn tày trời đi chăng nữa thì mày định chống lại lôi đình của trời đất thế nào đây!” Môn chủ già nhìn mây đen ngưng tụ và lôi đình.

“Cho dù mày đạt tới cảnh giới thần, thì hôm nay mày cũng phải chết!” Trên mặt ông ta tràn ngập sự tàn nhẫn.

Không thể không nói, bản lĩnh của môn chủ già Kim Cương Môn này tuy không lớn, nhưng thủ đoạn lại nhiều vô kể.

Đương nhiên, mức độ lớn hơn nữa là trận pháp Kim Cương Môn này, nếu không phải với năng lực của ông ta thì làm sao gọi lôi đình tới được chứ?

Có điều, Lạc Tú lại vô cùng bình tĩnh, một chút lo lắng nhỏ cũng không có.

Thậm chí, anh còn dùng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ ngốc hướng về phía môn chủ già.

Ngay sau đó, Lạc Tú lắc đầu, rồi bỗng nhiên mở miệng nói.

“Mấy trận pháp lớn này đều đã bị tôi phá, ông còn chưa rõ sao?”

“Chỉ bằng ông mà cũng xứng nói hai chữ lôi tới?”

Lạc Tú đột nhiên ngước lên trời cao rống to một tiếng.

“Cút ngay cho tôi!”

Chỉ với một tiếng hét của Lạc Tú đã làm lu mờ lôi đình đang ấp ủ nửa ngày giữa trời cao!

Trong phút chốc, đám mây kia lập tức tiêu tan, đừng nói là mây đen, ngay cả một chút mây mù cũng không có.

Giờ khắc này, những người ở Ninh Châu bị hành cho đến ngốc luôn rồi.

Vốn định chờ xem còn phát sinh thêm chuyện gì nữa, dù sao thì hiện tại núi Cửu Cung kia cũng là một nơi quá không bình thường.

Mây đen như mực ngưng tụ trên bầu trời núi Cửu Cung kia chắc chắn là có chuyện lớn sắp xảy ra, vậy mà chớp mắt một cái là tiêu tán không còn lại gì?

Khắc này, người Ninh Châu hệt như một đám quần chúng ăn dưa, ngây ngốc đứng nhìn mây đen trên núi Cửu Cung đang dần tan đi.

Trời trong xanh vạn dặm, trong xanh như ngọc bích, dưới bầu trời xanh, ánh mặt trời tỏa ra chói mắt.

Môn chủ già ngẩn người, ông ta hết ngẩng đầu nhìn lên không trung, rồi lại quay sang nhìn Lạc Tú.

Vẻ hoảng sợ trên mặt ông ta đã tăng lên tới cực điểm rồi. truyện xuyên nhanh

Ông ta không ngần ngại hiến tế sinh khí và máu của mình, hy sinh tuổi thọ để đổi lại chiêu thức lớn mạnh, cuối cùng còn chưa kịp tung ra thì đã biến mất?

Cứ biến mất không rõ nguyên nhân như vậy?

“Lôi tới?” Khóe miệng Lạc Tú thoáng nở nụ cười châm chọc.

“Trước khi ông chết, tôi sẽ cho ông biết thế nào là lôi tới?” Lời nói vừa tuôn ra khỏi miệng Lạc Tú.

Anh giơ một ngón tay chỉ vào không trung.

“Lôi tới!”

“Ầm ầm.”

Một tia sấm sét dày như một thùng nước đổ xuống ngay tức khắc, thậm chí trước khi chết môn chủ già còn chưa kịp thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, tắt thở với nét mặt kinh ngạc.

Bầu trời quang đãng, sấm sét nổ ra giữa ban ngày!

Tia sấm sét kia giống như một con rồng đang giận dữ, vội vã xuất hiện giữa bầu trời trong xanh, đến nhanh mà rời đi cũng nhanh!

Sấm sét chân chính tới thì cần gì phải ấp ủ chờ đợi lâu làm gì?

Nói đến là đến, mà nói đi là đi!

Có điều, lúc này Lạc Tú vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vì cưỡng chế thi triển chiêu thức này khiến mặt anh hơi ửng hồng.

Võ sư và môn chủ Kim Cương Môn giờ đây đã biến thành một đống tro tàn cháy đen trên đất.

Còn người ở Ninh Châu lúc này đây chỉ biết trợn tròn mắt.

“Cái này chẳng lẽ là để xử yêu quái?” Rất nhiều người nghĩ tới phương hướng này, dù sao thì mấy lời đồn đại về người có thể bị sét đánh, đa số đều là yêu quái.

Mà lúc này ở Kim Cương Môn máu đã chảy thành sông, Huyết Thi Vương tàn nhẫn cực độ, nơi nơi đều là mảnh da người.

“Cho phép mày giữ một cái cho riêng mình.” Lạc Tú nhìn Huyết Thi Vương nói.

Dẫu sao thì Huyết Thi Vương cũng không có da người, cho nên đi đâu cũng bất tiện.

Giang Dật Phi trốn ở một góc đã bị Lạc Tú tìm được.

Không hề nghi ngờ, anh ta đã sớm biết thủ đoạn của Lạc Tú lợi hại, có điều, hiện tại anh ta lại có cảm giác muốn bất chấp tất cả.

Thời điểm Lạc Tú hỏi chuỗi Phật châu do ba Giang Dật Phi lấy được từ một vị cao tăng Mật Tông ở Tây Tạng, Giang Dật Phi lập tức cười khẩy một tiếng.

“Ha ha, mày sẽ không cứu được bà ta, cho dù mày có lai lịch thế nào thì mày cũng không thể động tới vị cao tăng ở Tây Tạng đó!” Giang Dật Phi cười khẩy nói.

Vị cao tăng ở Tây Tạng kia rất được tôn sùng ở Tây Tạng, thế lực vô cùng lớn, là đệ tử duy nhất của Thượng Sư Kim Cương, có thể sánh ngang với Phật sống ở vùng Tây Tạng.

Hiện giờ các vị Phật sống ở khu Tây Tạng đều ẩn mình với thế giới bên ngoài, mà vị Thượng Sư Kim Cương kia chính là thần thánh ở Tây Tạng, một tay che trời, mọi người ai ai cũng quỳ lạy tôn thờ.

Nghe nói là Lâm Hóa Long cũng phải cúi đầu trước người này.

Dù năng lực của Lạc Tú có lớn mạnh đến mức nào cũng không thể đụng đến nhân vật kiểu này.

Nếu Lạc Tú tới Tây Tạng tìm hai thầy trò Thượng Sư kia gây phiền toái, thì chắc chắn anh sẽ một đi không trở lại! Vì suy cho cùng, nhân vật kia không phải chỉ có thủ đoạn tày trời không thôi, mà địa vị người đó ở Tây Tạng cũng quá cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.