Khách sạn sang trọng nhất ở Tân Châu kỳ thật nằm gần Vịnh Bàn Long.
Trăng sáng trên biển!
Trong khách sạn không chỉ có một bể bơi khổng lồ, mà còn có một trung tâm mua sắm, thậm chí còn có cả một sòng bạc dưới lòng đất.
Đi thang máy vào đại sảnh, nơi đây nguy nga và tráng lệ, đèn chùm pha lê khổng lồ như những vì sao sáng lấp lánh, đá cẩm thạch như ngọc càng làm nổi bật vẻ quý phái và sang trọng nơi đây.
Mà vừa rồi Lạc Tú cũng chú ý, trong bãi đậu xe ngầm hầu như toàn là xe hạng sang mấy ngàn vạn tệ, kém nhất cũng là mấy trăm vạn tệ.
Hơn nữa đây là một nơi mà những kẻ có tiền bình thường cũng không thể tận hưởng, bởi vì ở nơi này không chỉ giàu có, mà còn phải có thế hoặc có quyền.
Vì vậy, những người có thể đến đây về cơ bản có thể được coi là một số ít kẻ quyền quý có máu mặt ở Tân Châu.
Tuy nhiên, vì mối quan hệ đặc biệt giữa khách sạn này và nhà họ Diệp, trên thực tế Diệp Song Song cũng không đến quầy lễ tân đăng ký và lấy thẻ chìa khóa, mà trực tiếp dẫn Lạc Tú đến phòng tổng thống ở tầng 27.
Diệp Song Song dẫn Lạc Tú vào trong phòng, sau khi sắp xếp chỗ ở, nhân tiện mời Lạc Tú đến một cuộc đấu giá cỡ lớn vào ngày mai.
“Thầy, đây là hai thứ ông nội đưa cho thầy.” Diệp Song Song không vội vàng rời đi mà lấy ra hai thứ, một chiếc chìa khóa xe Lamborghini và một phần văn kiện.
“Ông nội nói đây xem như là học phí của tôi, cho nên xin thầy đừng từ chối.” Dường như sợ Lạc Tú sẽ từ chối nên Diệp Song Song giành nói trước.
Chìa khóa xe thì Lạc Tú biết. Nhưng còn phần văn kiện kia, Lạc Tú xem qua thì đó là hợp đồng chuyển nhượng và sửa đổi của công ty.
“Đưa cho tôi một công ty sao?” Lạc Tú bối rối hỏi.
“Công ty của nhà họ Diệp ở Tân Châu rất nhiều. Công ty này không quá lớn nhưng cũng không tệ lắm. Có thể kiếm lãi ròng hơn tám trăm vạn nhân dân tệ mỗi năm.”
Diệp Song Song mỉm cười nói, hơn nữa Diệp Kính Bình cực kỳ coi trọng Lạc Tú, tặng một công ty cũng chỉ để bày tỏ tốt với Lạc Tú.
Tuy nhiên, ban đầu Lạc Tú định từ chối, nhưng sau khi nhìn thấy tên của công ty kia, Lạc Tú đã thay đổi quyết định mà chấp nhận.
Bởi vì Lạc Tú không ngờ rằng công ty đó tình cờ lại là công ty mà Trương Thục Phi làm việc, cũng chính là công ty mà ngày mai mình sẽ đi báo danh.
Kiếp trước ở công ty đó, anh đã nhận hết sự xa lánh và bắt nạt, ngay ngày đầu tiên đến đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người. Đặc biệt là sau khi bị Trương Thục Phi bỏ rơi thì ngày càng trầm trọng hơn, bị đồng nghiệp trào phúng, châm biếm trong tối ngoài sáng. Thậm chí ngay cả nhân viên bảo vệ ở cửa cũng coi thường Lạc Tú, trào phúng châm biếm anh.
Ở kiếp này, Lạc Tú rất mong đợi. Anh trái lại muốn xem, sau khi để công ty đó trở thành của riêng mình, những người đã coi thường và trào phúng anh ở kiếp trước sẽ như thế nào?
Đây mới thật sự là phong thủy luân chuyển.
Nhận lấy công ty, chiếc xe cũng được Lạc Tú nhận lấy.
Trong toàn bộ quá trình, Diệp Song Song cũng tỏ ra tôn trọng, không còn tùy tiện như lúc đi tàu cao tốc nữa.
Đương nhiên, chủ yếu là do những lời nói của Diệp Kính Bình. Một người có thể so sánh với Tông sư, Diệp Song Song cô ta dù có ngông cuồng đến đâu cũng phải thu liễm lại.
Sau khi Diệp Song Song rời đi, Lạc Tú đi đến cửa sổ trong phòng, mở cửa sổ ra để ngắm cảnh đêm.
Sau đó, Lạc Tú xuống lầu mua chút gì đó trước.
Nhưng khi Lạc Tú quay trở về lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì khi anh đi ra ngoài chắc chắn đã khóa cửa phòng cẩn thận rồi, thẻ cửa cầm đi, nhưng bây giờ trong phòng của mình có âm thanh truyền ra, lại còn là tiếng một người phụ nữ khóc nỉ non.
“Đạo diễn Vương, ông đừng như vậy. Tôi cầu xin ông, đạo diễn Vương!”
Nghe thấy âm thanh này, Lạc Tú nhíu mày. Tại sao lại có người ở trong phòng của mình?
Sau đó, Lạc Tú mở cửa ra. Đập vào mắt anh là một người đàn ông trung niên bụng phệ, nhưng lúc này người đàn ông này đã cởi áo ra, để lộ cái bụng béo to bự đầy mỡ, dưới cái đầu trọc lóc là một khuôn mặt tươi cười đáng khinh đeo kính.
Mà ở phía đối diện là một người phụ nữ cực kỳ lộng lẫy, dáng người cực cao, trước lồi sau vểnh không nói, mấu chốt là khuôn mặt kia tuyệt đối là cấp độ họa thủy, đi trên đường tuyệt đối có thể bị nhận là ngôi sao.
Chỉ là cho dù người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng hiện tại đã có chút bối rối và hoảng sợ, trên gương mặt xinh đẹp ửng hồng một mảng, còn đôi mắt trong veo lại chan chứa nước mắt.
Chiếc váy trắng trên người đã bị xé toạc, lộ ra một vùng da trắng ngần.
Nhưng mà điều này càng làm cho người đàn ông trung niên được gọi là đạo diễn Vương kia ngày càng táo tợn hơn, lục quang trong mắt càng ngày càng đậm.
“Hừ, giả bộ, giả bộ ở trước mặt ông. Đã đến bước này rồi mà cô còn giả bộ thuần khiết trước mặt ông đây sao?”
“Cô lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không biết quy tắc ngầm hả? Đêm nay không hầu hạ ông đây thoải mái thì con mẹ nó, chuyện cô muốn đoạt nữ chính số một bộ phim truyền hình này cũng là trò đùa thôi!”
Đạo diễn Vương tỏ vẻ châm chọc, sau đó nắm lấy cánh tay của người phụ nữ, muốn nâng mặt cô ta lên mà hôn.
“Đạo diễn Vương, xin buông tha cho tôi được không? Tôi từ bỏ vai nữ chính số một trong bộ phim truyền hình đó được chưa?” Lam Thục Đoan vừa khóc vừa tránh khỏi khuôn mặt kinh tởm của đạo diễn Vương.
Chỉ là tuy rằng đạo diễn Vương thoạt nhìn mập mạp như con cóc lớn, nhưng trong tay vẫn có sức lực. Đôi tay như kìm thép không chỉ ngăn cản không cho Lam Thục Đoan giãy giụa mà còn cảm giác rất đau.
Hơn nữa, Lam Thục Đoan đã bị đạo diễn Vương này chuốc thuốc, giờ phút này cô ta chóng mặt hoa mắt, nóng bức khắp người, sức lực vùng vẫy ngày càng nhỏ.
“Hừ, tôi làm trong ngành này mấy chục năm rồi, đã ngủ với bao nhiêu ngôi sao, người như cô ông đây đã gặp nhiều lắm. Lúc đầu cũng phản kháng lắm, nhưng khi đã thoải mái thì chắc chắn sẽ là một con đĩ dâm đãng!”
Đạo diễn Vương cười khẩy liên tục, một tay bắt lấy Lam Thục Đoan, sau đó dùng chút sức trực tiếp đẩy Lam Thục Đoan ngã lên ghế sô pha.
“Ông đây nói cho cô biết, nếu đêm nay cô không ngủ cùng tôi thì từ nay về sau cô cũng đừng mong lăn lộn trong giới giải trí nữa. Ông đây chỉ cần tùy ý nói một tiếng là có thể đóng băng cô đó.” Đạo diễn Vương vừa nói vừa cởi quần, chỉ để lại quần lót rồi đến gần Lam Thục Đoan.
Đối mặt với lời đe dọa từ đạo diễn Vương, trong mắt Lam Thục Đoan lóe lên vẻ kiên định, che ngực, run rẩy ngồi ở góc sô pha, nhưng trong miệng vẫn nói.
“Đạo diễn Vương, van xin ông, van xin ông hãy buông tha cho tôi. Cho dù sau này tôi không thể ở trong cái giới này nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần ông buông tha cho tôi thôi.”
“Ông đây nói cho cô biết, đêm nay để cho cô hầu tôi là đã đánh giá cao cô rồi. Cô có biết ở ngoài cửa có bao nhiêu người xếp hàng không?”
“Ơ?”
Lúc này, đạo diễn Vương cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không thích hợp, hình như sau lưng có người xông vào.
Vốn dĩ Vương Phú là một đạo diễn lớn, loại chuyện quy tắc ngầm với ngôi sao nữ có thể nói là đã làm đến mức hạ bút thành văn, nhiều năm qua quả thực đã hại không biết bao nhiêu cô gái.
Nhưng lần này không ngờ rằng lại đụng phải một cô gái có ý chí kiên định như Lam Thục Đoan, dưới ám chỉ mà Lam Thục Đoan vẫn rất quyết đoán từ chối.
Nhưng cô gái càng từ chối, Vương Phú lại càng không từ bỏ ý định, cuối cùng dứt khoát rủ Lam Thục Đoan ra ngoài ăn cơm với lý do là thảo luận về kịch bản, sau đó chuốc thuốc kéo Lam Thục Đoan vào phòng.
Nhưng loại chuyện này chung quy vẫn là chuyện không thể để người khác biết, cho nên khi nhận thấy có người đi vào, Vương Phú vẫn có hơi chột dạ. Chẳng lẽ người phụ nữ này nhân lúc mình không chú ý mà gọi cảnh sát rồi?
Tuy nhiên khi quay người lại và phát hiện đó chỉ là một thằng nhóc ngoài hai mươi tuổi, Vương Phú mới yên tâm trở lại, sau đó hung tợn nhìn Lạc Tú và mắng.
“Mẹ nó, mày là ai? Không có mắt à? Mẹ nó, ai cho mày vào?” Vẻ mặt Vương Phú vô cùng kiêu ngạo, trong lòng không khỏi nghĩ chỉ là một thằng nhóc, có lẽ là đi nhầm phòng rồi cũng nên.
Nhưng mà Lạc Tú lại lộ ra vẻ mặt có chút nghiền ngẫm, không ngờ mình vừa mới trở về đã gặp phải loại chuyện này, càng không ngờ con kiến trước mặt này lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Lạc Tú không nói nhiều mà ngồi trên một chiếc sô pha khác, sau đó lấy ra một bao thuốc lá vừa mua trong siêu thị, lấy ra một điếu, sau đó ngậm trong miệng rồi châm thuốc.
Tư thế này rõ ràng là không định rời đi rồi.