Tiên Vương Tái Xuất

Chương 160: Chương 160: Ra oai phủ đầu




Các lãnh đạo cấp cao của công ty lại chủ động chờ trong phòng họp, bầu không khí có vẻ nghiêm túc, không ai lên tiếng.

Chờ Lạc Tú và Hạ Hân Hân bước vào, nhất thời vang lên một tràng vỗ tay như sấm.

“Anh Lạc mới tới, Lạc Tú, sau này sẽ là trợ lý của tôi. Mọi người đều biết cả rồi, tôi sẽ không giới thiệu thêm nữa.” Hạ Hân Hân dùng một câu nói thông báo chuyện này, hoàn toàn không đề cập đến chuyện chồng chưa cưới.

Tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.

“Ha ha, anh Lạc quả nhiên tuấn tú lịch sự.”

“Anh Lạc diện mạo bất phàm nha.”

Một công ty lớn như vậy, luôn có những người xu nịnh.

Chỉ có Trưởng bộ phận tiêu thụ đột nhiên đứng lên, nói bằng giọng điệu bất mãn lạnh lùng.

“Chủ tịch Hạ, tôi nghe nói hợp đồng ngày hôm qua, cô đã để khách hàng ở đó đợi ba tiếng đồng hồ?” Chung Thánh Kiệt đột nhiên nghiêm mặt đứng lên nói.

“Hơn nữa tôi còn nghe nói cô chỉ là vì việc riêng. Là đi đón anh Lạc của chúng ta hả?”

Trưởng bộ phận tiêu thụ là một người đàn ông trạc ba mươi, ngoại hình khôi ngô tuấn tú, dáng vẻ đĩnh đạc, tên là Chung Thánh Kiệt. Nói đúng ra thì Chung Thánh Kiệt này có chút thân thích họ hàng với nhà họ Hạ.

Tuy nhiên, Hạ Hân Hân cũng không thích Chung Thánh Kiệt này cho lắm, thậm chí có thể nói là rất ghét.

Chung Thánh Kiệt không chỉ kiêu ngạo mà còn thường xuyên quấy rối các nữ nhân viên ở nhiều bộ phận khác nhau, còn có quan hệ với rất nhiều nữ nhân viên chưa lập gia đình và kể cả đã có gia đình.

Một lần, một nữ nhân viên bụng to đến công ty gây rối khiến Hạ Hân Hân cũng đau đầu.

Vả lại anh ta còn thường xuyên lợi dụng chức quyền để dụ dỗ các nhân viên nữ. Có thể nói anh ta là một tay playboy từ đầu đến đuôi.

Điều khiến Hạ Hân Hân không thích, hoặc có thể nói là chán ghét nhất, chính là Chung Thánh Kiệt này luôn mơ tưởng về cô ta, thường nhân cơ hội công việc để ám chỉ Hạ Hân Hân một cách cố ý hay vô ý.

Vốn dĩ theo tính khí của Hạ Hân Hân, lẽ ra nên sớm đuổi anh ta đi từ lâu rồi, nhưng năng lực kinh doanh và khả năng làm việc của Chung Thánh Kiệt khá tốt, đi đến đâu cũng được hoan nghênh.

Thậm chí ngay cả các mối quan hệ xã giao cũng không hề đơn giản, nếu tùy tiện sa thải Chung Thánh Kiệt e là sẽ mang lại tổn thất lớn cho toàn bộ công ty.

Vì vậy, tên Chung Thánh Kiệt này vẫn ở lại công ty.

Nhưng lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều có thể nghe ra, đó không phải là nhằm vào Hạ Hân Hân, mà là nhằm vào Lạc Tú.

Dù sao thì chuyện Chung Thánh Kiệt có ý với Hạ Hân Hân là chuyện mà mọi người trong công ty đều biết.

Mà tất cả mọi người trong công ty đều bày ra vẻ mặt xem kịch nhìn Lạc Tú, chờ xem Lạc Tú sẽ giải quyết ra sao.

Lạc Tú vừa đến là đối phương đã cho Lạc Tú một đòn phủ đầu!

Nhưng Lạc Tú lại giả vờ như không nghe thấy những lời này, tìm một chiếc ghế dựa thoải mái để ngồi, sau đó bắt chéo chân, như thể không liên quan gì đến anh.

Điều này khiến không ít người thầm nhíu mày, xem ra chồng chưa cưới của chủ tịch không có năng lực gì.

“Việc này là lỗi của tôi, nhưng nguyên nhân là do anh Lạc đến muộn. Tôi ở đây xin lỗi các nhân viên trong bộ phận tiêu thụ. Mọi người vất vả mới kéo được hợp đồng nhưng lại bị chúng tôi phá hư rồi.”

“Đương nhiên, là đương sự, mời anh Lạc cũng cho bộ phận tiêu thụ một lời xin lỗi.” Hạ Hân Hân trực tiếp đá quả bóng về phía Lạc Tú. Không phải anh không mở miệng sao?

Tốt lắm, tôi xem xem hiện tại anh làm gì bây giờ?

Vả lại Hạ Hân Hân cảm thấy rằng chuyện này vốn nên trách Lạc Tú.

Lần này, tất cả mọi người đều bày ra biểu cảm “vui sướng khi người khác gặp họa” mà nhìn Lạc Tú.

Rõ ràng, không chỉ bộ phận tiêu thụ ra oai phủ đầu với Lạc Tú, mà ngay cả chủ tịch cũng ra oai phủ đầu với Lạc Tú.

Còn Chung Thánh Kiệt thì lại nhìn Lạc Tú một cách lạnh lùng, trong mắt có một tia mỉa mai.

Anh ta muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn nhân mạch có nhân mạch, lại luôn làm việc cho cái công ty này, đối với Hạ Hân Hân cũng coi như không tệ.

Theo kế hoạch của anh ta, nếu cuối cùng thành công chiếm được Hạ Hân Hân, thì toàn bộ công ty hay nhà họ Hạ đều có thể thuộc về anh ta. Loại xưng hô “phượng hoàng nam” này, anh ta chẳng những không bài xích mà còn rất thích.

Nhưng không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim - Lạc Tú từ trên trời rơi xuống.

Làm sao anh ta có thể chịu được điều này?

Đó là lý do tại sao Lạc Tú vừa đến thì anh ta đã ra oai phủ đầu, và đây sẽ chỉ là khởi đầu!

“Anh Lạc, anh nên xin lỗi rồi.” Hạ Hân Hân lại nhắc nhở.

“Xin lỗi? Xin lỗi cái gì?” Lạc Tú nhíu mày, có chút nghi hoặc nhìn Hạ Hân Hân.

“Anh Lạc, ngày hôm qua tôi tới đón anh nên mới không đi đàm phán hợp đồng mà người của bộ phận tiêu thụ không dễ dàng gì mới kéo được, còn phải chịu tội với khách hàng, anh không nên nói lời xin lỗi với bộ phận tiêu thụ sao?”

“Dù sao, thứ nhất là hợp đồng đó cực kỳ quan trọng đối với công ty chúng ta. Thứ hai, bộ phận tiêu thụ người ta ở bên ngoài kéo hợp đồng rất vất vả, chúng ta như vậy căn bản là không tôn trọng thành quả lao động của họ.” Giọng điệu này của Hạ Hân Hân chẳng hề giống đang nói về bản thân mình, mà ngược lại thoang thoảng mùi nghi vấn Lạc Tú.

Không phải anh muốn trở thành trợ lý của tôi à?

Vậy được, để tôi xem anh rốt cuộc có thể ngồi vững chiếc ghế này không.

“Cô muốn tôi xin lỗi à?” Lạc Tú nhìn thoáng qua Hạ Hân Hân, sau đó lại nhìn thoáng qua Chung Thánh Kiệt. Cả hai người không hẹn mà đồng loạt gật đầu.

Ngay lập tức, rất nhiều người xem đã hiểu ra, e rằng chủ tịch không coi trọng Lạc Tú cho lắm nhỉ?

“Anh Lạc, tôi dẫn các anh em ở bên ngoài cầu xin khắp nơi, phải xem sắc mặt người ta, không dễ dàng gì mới hầu hạ đám người kia được thoải mái mà đồng ý đàm phán hợp đồng với chúng tôi, chỉ vì anh đến muộn thôi mà vỡ lỡ hết. Anh nói lời xin lỗi với chúng tôi không quá đáng chứ?”Chung Thánh Kiệt biểu hiện muốn khiến Lạc Tú đẹp mặt.

“Không quá đáng, không quá đáng chút nào.” Lạc Tú nhướng mày.

“Vậy bây giờ anh xin lỗi bộ phận tiêu thụ của chúng tôi đi.” Chung Thánh Kiệt muốn khiến Lạc Tú bẽ mặt trước mặt toàn thể người trong công ty.

Tất cả mọi người đều chờ xem kịch hay. Hạ Hân Hân cũng lộ ra thần sắc trào phúng. Lúc này cô ta cũng muốn xem Lạc Tú làm trò hề.

Miễn là không phải theo cái cách như đi làm bảo vệ khiến cô ta phải xấu mặt theo thôi, bằng bất kỳ cách nào khác cũng được, Hạ Hân Hân đều rất vui sướng.

“Ầm!” Lạc Tú đột nhiên vỗ bàn một cái.

“Đúng là không quá đáng. Ngay cả một cái hợp đồng mà bộ phận tiêu thụ của các anh cũng không lấy được.”

“Chuyện cỏn con như vậy mà cũng không làm được.” Lạc Tú trực tiếp lên tiếng mắng.

Lần này khiến mọi người có hơi trở tay không kịp rồi.

Ngay cả Hạ Hân Hân và Chung Thánh Kiệt cũng choáng váng.

“Người nào người nấy cầm tiền của công ty mà không làm gì được cho công ty. Chỉ là một bản hợp đồng mà thôi, vậy mà lại còn cần chủ tịch Hạ phải đích thân đến đó. Công ty nuôi các người để làm cảnh sao?” Lạc Tú vốn đã ôm bụng lửa giận, lúc này chọc tới anh quả thực chính là muốn chết.

“Anh Lạc, anh nói lời này có hơi quá đáng rồi.” Có người cất giọng bất mãn.

“Quá đáng ư?” Lạc Tú cười khẩy một tiếng, làm sao anh không nhìn ra những người này, bao gồm Hạ Hân Hân, đều muốn làm anh khó xử cho được.

Tốt, vậy hãy xem cuối cùng ai là người khó xử hơn!

“Tôi trái lại muốn hỏi, trách nhiệm công việc của bộ phận tiêu thụ của các người vốn dĩ là nhận đơn đặt hàng. Đó là chuyện thuộc công việc của các người, thế mà đến chỗ các người lại cứ như là mình xuất sắc lắm vậy. Có khả năng thì làm, không làm thì lập tức cút cho tôi!” Lạc Tú lại chế nhạo. Ngay lập tức, toàn bộ phòng họp trở nên trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.