Tiên Vương Tái Xuất

Chương 224: Chương 224: Tai hoạ cương thi




“Nể mặt ông?” Lạc Tú cười.

“Ầm.”

Đột nhiên, một luồng khí tức mạnh mẽ phát nổ từ trong người Lạc Tú, trong khoảng cách ba thước, mặt đất bất ngờ sụp đổ.

Rồi một tiếng răng rắc vang lên, chưởng môn Hình Ý Môn bất ngờ quỳ xuống.

Không phải ông ta muốn quỳ mà là luồng khí tức này của Lạc Tú quá mạnh, lúc này cảm giác như bị ngọn núi đè xuống không thể chịu nổi.

Lập tức sắc mặt của chưởng môn Hình Ý Môn trắng bệch, mồ hôi sau lưng đổ ròng ròng.

Ngay cả đám người Quan Tuyết Di cũng hoàn toàn khiếp sợ, thậm chí Chị Dương kia cũng đứng bật dậy nhìn cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Đó chính là nhất đại tông sư đấy!

Giờ lại quỳ gối trước mặt Lạc Tú, không hề có chút tôn nghiêm nào của một tông sư nữa.

Lạc Tú mạnh đến vậy ư?

Quan Tuyết Di không khỏi tự hỏi liệu sư phụ Lâm Hoá Long của cô ta có thể làm được điều này không.

Nhưng ít nhất vào lúc này, cô ta không còn tâm lý khinh thường Lạc Tú nữa.

Mà đã đặt Lạc Tú ngang hàng với sư phụ của cô ta.

Chỉ có Vệ Tử Thanh lắc đầu, trong mắt tỏ rõ vẻ sùng bái và hâm mộ cuồng nhiệt đối với Lạc Tú.

Cái này là cái thá gì chứ?

Nếu họ nhìn thấy bản lĩnh thực sự của Lạc Tú, e rằng mới có thể nhìn thấy thần vương chân chính đến từ trái đất, tiên vương đến từ cửu thiên.

Vốn dĩ ông ta cho rằng mình có thể không phải là đối thủ của Lạc Tú, nhưng khoảng cách cũng không lớn như vậy.

Mãi cho đến giờ phút này, ông ta mới thực sự nhận ra khoảng cách giữa mình và Lạc Tú là khoảng cách mà cả đời này ông ta không thể vượt qua.

“Là lão hủ lỗ mãng rồi.” Chưởng môn Hình Ý Môn quỳ trên mặt đất, chắp tay nói.

Cũng không dám xin Lạc Tú nể mặt ông ta nữa.

“Chặt đi.” Chưởng môn Hình Ý Môn mở miệng nói.

Còn Vương Trác tự biết hôm nay bản thân đã gây ra đại họa rồi.

Vận chuyển nội lực, Vương Trác kêu lên đầy đau đớn khi chặt đứt hai tay và một chân của mình.

“Cút!” Lạc Tú lạnh lùng nói.

Lúc này, chưởng môn Hình Ý Môn như được đại xá, dẫn theo Vương Trác thảm hại rời đi.

“Nhớ kỹ lần sau đừng quay lưng lại với kẻ thù.” Lạc Tú vỗ vai Vệ Tử Thanh.

Vệ Tử Thanh gật đầu nói vâng, hiện tại lời nói của Lạc Tú chính là thánh chỉ với anh ta.

Trò hề này đã kết thúc.

Đám người Huyết Hổ xúm lại vây quanh Vệ Tử Thanh.

“Tử Thanh, chúng tôi thật sự lỗ to rồi. Vốn dĩ có rất nhiều phương pháp thoải mái dễ chịu, thế mà trong khoảng thời gian này chúng tôi đã liều mạng huấn luyện như điên vậy.” Trương Phỉ oán giận nói.

“Sau này ai còn dám nghi ngờ giáo quan Lạc thì hãy tự mình cút đi.” Huyết Hổ cũng mở miệng nói, hiện tại anh ta cũng rất hối hận.

Cứ ngoan ngoãn nghe theo lời của Lạc Tú là tốt rồi.

Ngược lại Tô Lăng Sở lại cảm thấy lúng túng.

Trong phòng làm việc, Tô Lăng Sở đang khẩn cầu.

“Chị Dương, bà xem trong chuyện này không ai muốn cả, đúng chứ?”

“Hơn nữa chuyện này vẫn cần đến sự giúp đỡ của bà.” Tô Lăng Sở cười đầy đau khổ.

Chuyến tuần tra này chỉ là tiện đường mà thôi.

Mục đích thực sự của ông ta là đưa Chị Dương đi tìm Lâm Hoá Long ra tay giúp đỡ.

Nhưng chuyện vừa rồi đã đắc tội Chị Dương nên bà ta không muốn đi nữa.

Chị Dương và Lâm Hoá Long từng có giao tình, nghe nói Lâm Hoá Long đã từng nợ Chị Dương một ân huệ nên Tô Lăng Sở mới nảy ra ý này.

Lần này, đã xảy ra vấn đề lớn ở Hoa Trung.

Mặc dù Tô Lăng Sở được coi là một nhân vật cấp cao ở Yên Kinh nhưng lại chẳng có giao tình gì với Lâm Hoá Long.

Hơn nữa, Lâm Hoá Long rất kiêu ngạo và không dễ giao tiếp.

Nhưng chuyện lần này thực sự chỉ có thể nhờ Lâm Hoá Long giúp đỡ.

“Lão Tô, ông xem tên giáo quan Lạc kia chẳng phải rất có năng lực sao?”

“Hừm, chuyện này còn tìm Lâm đại ca làm gì, cứ cho tên giáo quan Lạc kia làm là được rồi.” Chị Dương châm chọc nói.

Chuyện vừa rồi đã khiến bà ta bẽ mặt, giờ phải gây khó dễ cho Tô Lăng Sở chứ.

“Ôi, Chị Dương, chuyện này chúng ta đã thoả thuận trước rồi mà.” Tô Lăng Sở lại nhìn Quan Tuyết Di.

Mặc dù Quan Tuyết Di là đồ đệ của Lâm Hoá Long nhưng cô ta cũng không dám đến mời ông ta ra tay.

Hơn nữa, nơi đó ở Hoa Trung cũng không thuộc quyền quản lý của Lâm Hoá Long, mà ông ta cũng đang bận canh giữ biên cương, nếu Chị Dương không ra mặt thì căn bản không thể mời người ta được.

Những điều trên có nghĩa là Tô Lăng Sở có thể tự mình giải quyết vấn đề này.

Nhưng vấn đề đó quá khó, Tô Lăng Sở hoàn toàn không thể giải quyết được.

Đúng lúc này, Lạc Tú cũng tới đây.

“Giáo quan Lạc cũng đến rồi, chuyện này ông cứ để giáo quan Lạc làm đi.” Chị Dương hừ giọng.

“Chuyện gì vậy?” Lạc Tú vốn là một người thông minh, đương nhiên nhìn thấy Tô Lăng Sở đang cầu xin Chị Dương.

“Ôi, Lạc gia, chuyện này… chuyện này…” Tô Lăng Sở muốn nói nhưng lại thôi.

“Tôi thấy ông rất chú ý đến giáo quan Lạc mà, kêu cậu ta dẫn theo Huyết Sát đi làm đi.” Chị Dương lại cười gằn.

Thật ra Lạc Tú cũng chẳng ưa gì chị Dương này, hơn nữa nói thế nào thì Tô Lăng Sở cũng coi như người một nhà, luôn suy nghĩ cho anh nên đương nhiên Lạc Tú cũng không muốn ông ta phải nhìn sắc mặt của người khác.

“Được rồi, Tô tướng quân, có chuyện gì cứ nói đi, tôi sẽ giúp ông làm.” Lạc Tú bèn lên tiếng, dù sao trong trận đấu võ ban nãy Tô Lăng Sở đã luôn bảo vệ Lạc Tú, sợ anh sẽ mất mặt.

Cho nên nhất định Lạc Tú cũng sẽ bảo vệ Tô Lăng Sở.

“Được, ông xem chẳng phải cậu ta đã lên tiếng rồi đó sao?”

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lạc Tú nhíu mày.

“Ôi, bên Tương Tây đã gặp chuyện không hay rồi, tất cả những người trong một ngôi làng đều trở thành cương thi.” Cuối cùng Tô Lăng Sở cũng nói ra loại chuyện cơ mật này.

“Nghe nói bên kia là một con thi vương, toàn thân đầy máu.”

“Chút chuyện cỏn con ấy à?” Lạc Tú nhướng mày.

“Chuyện cỏn con?”

“Ha ha, cậu thanh niên, giọng điệu của cậu cũng lớn quá rồi đó.” Chị Dương hừ giọng.

“Cậu cũng biết ngay cả khi Quân Đao đã ra tay mà còn bị thương tích đầy mình đấy.”

Lạc Tú biết Quân Đao chính là nhóm đã giành được vị trí quán quân trong cuộc thi đấu võ trong đại quân khu.

Đây là bộ đội đặc chủng do Lâm Hoá Long huấn luyện.

Trong cuộc thi này, đối thủ lớn nhất của Huyết Sát chính là Quân Đao.

Bởi vì Quân Đao đã thất bại, chắc chắn Huyết Sát đi cũng sẽ không thành công.

Chuyện này dù có mời Lâm Hoá Long cũng sẽ nguy hiểm, dù sao đó cũng là một thi vương, hiện tại có ý định chiếm ngọn núi làm vua một phương.

Sự kiện cương thi từng gây ồn ào huyên náo Xuyên Đô một thời gian, lúc ấy bộ đội đặc chủng đã ra tay.

Tuy nhiên vào thời điểm đó ngay cả quân đội chính quy cũng tham gia, nhiều người đã được cử đi một cách bí mật.

Hơn nữa lúc ấy chỉ là mấy con mèo nhỏ, chỉ có ba bốn con cương thi sống dở chết dở.

Lần này thì khác, lần này là cả một thôn làng cương thi và con thi vương.

Thời gian này Tô Lăng Sở đã phiền muộn rất nhiều về chuyện này, thế mà Lạc Tú lại cười, hình như chính anh đã đánh cho con cương thi vương kia chạy đến Tương Tây để gây rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.