Tiếng hét của Lạc Tú đã khiến đám người lão Hoàng hơi sững sờ.
Nhưng chẳng có ai nghe lời Lạc Tú.
“Sao thế?”
“Đội trưởng Lạc sợ rồi à?” Lão Hoàng hiện lên vẻ mặt mỉa mai, mặc dù hoa bỉ ngạn nở rất kỳ lạ, nhưng ông ta chẳng hề sợ hãi.
Bởi vì lần trước ở lối vào thứ nhất và lối vào thứ hai, bọn họ cũng đã nhìn thấy hoa bỉ ngạn, nhưng không nhiều như vậy.
Nhưng đây chỉ là mấy bông hoa bình thường mà thôi, mặc dù kỳ lạ nhưng không có vấn đề gì cả, lúc đó còn có một số người hái mấy bông hoa này nữa.
Rõ ràng lão Hoàng đã phớt lờ Lạc Tú, dứt khoát ngồi xổm xuống, tiện tay hái một bông hoa.
Lúc ông ta đang định lên tiếng, nếu cậu sợ thì đừng đi theo, nhưng Lạc Tú đã giành nói trước.
“Haizzz!” Lạc Tú thở dài.
Đúng là một lũ đồng đội ngu xuẩn.
Lúc Đường Huy đang định mỉa mai Lạc Tú thì đột nhiên mọi người đều nghe thấy tiếng bước chân.
Lộp cộp, lộp cộp.
Xung quanh đều là vách đá và sỏi đá, chẳng hề có chỗ ẩn nấp, nhưng tiếng bước chân lại từ từ đến gần.
Dường như tiếng bước chân rất rời rạc, lộp cộp lộp cộp.
Ngoài bọn họ ra thì chẳng còn ai nữa.
Xung quanh vắng tanh, không nhìn thấy một bóng người.
Ngay cả Lạc Tú cũng không nhìn thấy, dù gì lúc trước vì hạt giống kia, mà đôi mắt của anh đã trở nên mạnh mẽ.
Theo lý mà nói, cho dù là quỷ thì anh cũng có thể nhìn thấy một cách dễ dàng.
Còn lão Hoàng là Thông Thần Giả, theo lý mà nói thì cũng có thể nhìn thấy.
Nhưng không, bọn họ chẳng nhìn thấy gì cả.
Bọn họ chỉ nghe thấy tiếng bước chân, chứ không nhìn thấy người.
Tiếng bước chân này rất đáng sợ, bởi vì nó vang lên từ phía sau Lạc Tú, La Trần liền nhíu mày.
Anh không sợ, mặc kệ đây là ma quỷ gì, ít nhất cũng không thể tổn thương anh.
Anh chỉ tò mò, rốt cuộc đây là thứ gì, mà ngay cả anh cũng không nhìn thấy?
Nhưng tiếng bước chân này đang đi đến gần Lạc Tú từ phía sau, dường như nó không có hứng thú với Lạc Tú, hoặc sợ Lạc Tú, nên nhanh chóng bỏ đi.
Sau đó, nó đi về phía đám người lão Hoàng và Cẩn Du.
Chuyện này hơi đáng sợ.
Dù sao thì thứ vô hình mới là thứ đáng sợ nhất.
Hình như thứ đó rất hứng thú với bọn họ, liên tục đi vòng quanh bọn họ.
Mặc dù lão Hoàng là Thông Thần Giả, nhưng bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì.
Dù gì thứ này cũng không phải là thứ bình thường.
Ai có thể ra khỏi Côn Luân này, đều là nhân vật hung ác.
Lão Hoàng bỗng cảm thấy ớn lạnh ở cổ, nhất thời vung tay, nhưng đã đánh hụt.
Mấy người khác cũng cảm thấy y như thế, ớn lạnh ở cổ, như thể đã bị thứ gì đó chạm vào.
Cẩn Du là người sợ hãi nhất, cả người không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra, mặt mày tái mét.
Cục diện này đã khiến lão Hoàng trở nên hơi lúng túng.
Ban nãy Lạc Tú đã nhắc nhở bọn họ không được nhúc nhích, nhưng ông ta cứ một mực không tin.
Bây giờ thì hay rồi, không biết đã chọc phải thứ quỷ quái gì?
Hơn nữa còn không thể nhìn thấy hay chạm vào, thậm chí bọn họ còn không biết rốt cuộc nó đang ở đâu, mà chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp.
Lạc Tú lắc đầu, sau đó nhìn Cẩn Du.
“Cô hãy dẫn đường đi.”
Có anh ở đây, thứ kia sẽ không dám xuống tay trực tiếp với bọn họ, cho nên Lạc Tú chẳng hề lo lắng.
“Dẫn đường ư?” Lão Hoàng bất mãn nói, dùng dáng vẻ phẫn nộ để che giấu đi nỗi sợ của mình.
“Cô ấy phải dẫn đi đường nào? Bây giờ có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh như vậy thì đi bằng cách nào?”
“Vậy ông có cách nào tốt hơn không?” Lạc Tú nhún vai hỏi.
Câu này là lão Hoàng hỏi.
“Đội trưởng Lạc, anh là đội trưởng, chẳng phải bây giờ anh nên đưa ra một giải pháp hay sao?” Cẩn Du hơi căng thẳng nói.
Nhưng cô ta lại cực kỳ bất mãn đối với Lạc Tú, bây giờ ở bên cạnh có một thứ quỷ quái vô hình như vậy thì ai dám lộn xộn cơ chứ?
Dù sao thì thứ mà mình chưa biết mới là đáng sợ nhất.
“Bây giờ tôi đã là đội trưởng rồi ư?” Lạc Tú cười khẩy.
“Vậy trước đó tôi đã làm gì?”
“Dọc đường đi, mấy người có từng nghe lời tôi không?” Lạc Tú hỏi ngược lại.
Dọc đường đi, mặc kệ là lúc dựng lều ở dưới chân núi, hay lựa chọn tuyến đường, gặp phải Vương Chí sau khi tiến vào núi, thậm chí là hoa bỉ ngạn ban nãy.
Nếu bọn họ chịu nghe lời Lạc Tú trong mấy chuyện này, thì làm gì gây ra nhiều chuyện tồi tệ như vậy?
Mọi chuyện hoàn toàn là do đám người này không chịu nghe lời, tự chuốc lấy.
“Lúc nãy tôi đã bảo mấy người không được nhúc nhích, nhưng mấy người đâu có nghe. Bây giờ chúng ta không thể nhìn thấy nó, ngoài việc tiếp tục bước đi thì chúng ta còn có thể làm gì khác?” Lạc Tú lắc đầu nói.
Cẩn Du tức đến mức ngực phập phồng, không muốn nói chuyện với Lạc Tú nữa.
Lão Hoàng càng khó chịu hơn, Lạc Tú nói vậy chẳng khác nào đang vả vào mặt ông ta lần nữa.
Dù gì ban nãy chính ông ta đã ra tay, hái một bông hoa bỉ ngạn.
Lão Hoàng do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục bước đi, Cẩn Du đi theo phía sau, đám người cố tình bỏ lại Lạc Tú ở phía sau.
“Anh ta chỉ nói suông thôi thì có ích gì?” Cẩn Du thở phì phò nói.
“Sau khi đến đây, anh ta chẳng có tác dụng gì cả, còn muốn làm đội trưởng ư?” Cẩn Du lại ai oán.
“Vừa rồi chiến đấu, anh ta chỉ đứng ở đó xem, cũng không biết chạy đến phụ một tay với chúng ta.” Đường Huy cũng đi bên cạnh lên tiếng.
“Haizzz, bỏ đi, chúng ta đừng nói gì nữa. Lúc nãy xảy ra chuyện, anh ta không ra tay giúp chúng ta, đợi khi nào anh ta xảy ra chuyện,, chúng ta cứ mặc kệ anh ta đi.” Một người khác cũng lên tiếng.
“Tất nhiên rồi, anh có nhìn thấy dáng vẻ khi mới nói chuyện của anh ta không, anh ta thật sự cho rằng mình là đội trưởng ư?”
“Nếu anh ta thật sự là đội trưởng thì lúc nãy không nên đứng ở đó xem náo nhiệt. Từ đầu đến giờ, tôi chẳng hề thấy anh ta có ích lợi gì.”
Nhưng bọn họ lại không nghĩ rằng, nếu bọn họ sớm chịu nghe lời Lạc Tú, nói không chừng bây giờ Nhậm Quân vẫn còn sống yên ổn.
Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không gặp nhiều rắc rối như thế.
Tiếng bước chân lộp cộp vẫn tiếp tục vang lên ở phía sau.
Lạc Tú cũng hơi nghi ngờ, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn bước vào Côn Luân, mà đã thú vị như vậy rồi.
Tất nhiên Lạc Tú có thể nhìn ra vẻ bất mãn của đám người lão Hoàng, nhưng anh lại chẳng thèm bận tâm.
Dù gì đối với anh, đám người này chỉ khác bầy heo ở chỗ biết đứng và đi lại.
Nếu không phải bọn họ biết đường, chắc chắn Lạc Tú sẽ không muốn đi chung với đám người này.
Mọi người nhanh chóng đến lối vào thứ hai.
Thật ra lối vào thứ hai không chỉ có một con đường.
“Đi thôi.” Lão Hoàng thở dài nói.
“Con đường khác có thể tiến vào lối vào thứ ba không?” Lạc Tú lại cau mày hỏi.
Anh vẫn cảm thấy con đường này hơi nguy hiểm.
“Trước đây đã có người từng thử con đường khác rồi, nhưng không thể đi đến lối vào thứ ba.” Lão Hoàng hơi mất kiên nhẫn đáp.
Trên thực tế, các lối vào khác có thể đi đến lối vào thứ ba.
Nhưng lão Hoàng tin tưởng vào phán đoán của mình, bởi vì trước đây ông ta đã từng đi vào đây.
Lúc đó hình như đường đi rất bình an vô sự, tất nhiên ông ta sẽ nhận định con đường này.
Sở dĩ ông ta nói con đường khác không thể đi đến lối vào thứ ba là để tránh rắc rối, càng không muốn giải thích thêm với Lạc Tú.
Vì thế ông ta đã nói dối.
Bởi vì ông ta cảm thấy, từ đầu đến cuối, ông ta mới là đội trưởng thực thụ.
Còn Lạc Tú chỉ là một gánh nặng mà thôi.
Tất nhiên đi như thế nào phải dựa vào ý của ông ta.
Còn ý kiến của Lạc Tú? Điều đó có quan trọng hay không?