Ngay khi Giang Đồng Nhiên vừa thốt ra câu này, Giang Khả Khả nhất thời lại trở nên kích động.
Cảnh tượng trước mắt này thật ra không hiểu lầm thì cũng không có cách nào để nghĩ theo hướng khác.
Dù sao thì cũng đã bắt được quả tang rồi, bất kể nhìn thế nào cũng có vẻ như Lạc Tú đang hút thuốc sau khi xong chuyện, còn con gái người ta sau khi bị phát hiện thì khóc rống lên.
Nhưng Giang Đồng Nhiên nghĩ lại vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, chuyện này dường như không thể trách Lạc Tú.
Rõ là tối hôm qua Lạc Tú đã say rượu, vả lại hơn nửa đêm hình như mình đến gõ cửa nhưng lại bị người ta khóa trái.
Nói thế là mình đã bị người ta nẫng tay trên rồi?
Loại chuyện này vậy mà lại cũng có người nẫng tay trên?
Giờ khắc này, Giang Đồng Nhiên đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.
Dù thế nào thì cô ta cũng sẽ không nghĩ rằng Lạc Tú đã chủ động làm gì người ta. Với sự hiểu biết của cô ta về Lạc Tú, và với thân phận của Lạc Tú, không thể nào làm chuyện như vậy được.
Dù sao thì đó là người đàn ông mà cô ta xem trọng, phẩm hạng không thể kém!
Nhưng nhìn như thế này, dường như xác thực đã xảy ra chuyện gì đó, khả năng lớn nhất chính là mình cực khổ chuốc cho Lạc Tú say, sau đó cho người ta cướp tay trên.
Giang Đồng Nhiên nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt chán nản và buồn bã, sau đó rất hiểu chuyện mà rời đi.
Dù sao nếu cô ta lại tham gia vào nữa thì mọi thứ sẽ càng hỗn loạn hơn.
Về phần những việc khác, ít hôm nữa rồi nói sau.
Còn Giang Khả Khả cuối cùng cũng lên tiếng hỏi lại sau một hồi lâu khóc lóc.
“Giữa chúng ta thật sự không có chuyện gì sao?” Giang Khả Khả vừa nói vừa lau nước mắt.
Lạc Tú lắc đầu.
Mặc dù Giang Khả Khả vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng có thể nói cái gì bây giờ.
Vả lại giờ phút này điện thoại vang lên, là điện thoại của Giang Khả Khả.
Lạc Tú nhặt điện thoại trong đống quần áo ở cửa, ném cho Giang Khả Khả.
Sau khi trả lời điện thoại, Giang Khả Khả cảm thấy trời như sụp đổ.
Vào đêm trước đám cưới, cô Giang hẹn hò với người đàn ông bí mật và bị bắt gian trên giường.
Nhà họ Sở đến yêu cầu nhà họ Giang một lời giải thích.
Nhà họ Giang không chỉ phải từ hôn mà còn cần phải xin lỗi.
Quan trọng hơn là bởi vì nhà họ Sở đã ấn định ngày cưới, vì mặt mũi của nhà họ Sở nên không thể nào hủy bỏ.
Sở Vân Long giáp mặt cầu hôn Dương Kim Vũ, thiên kim của nhà họ Dương. Dương Kim Vũ rưng rưng đồng ý.
Vốn dĩ hôm nay là đám cưới của Giang Khả Khả và Sở Vân Long, nhưng bây giờ nó đã trở thành đám cưới của Dương Kim Vũ và Sở Vân Long rồi.
Cho đến bây giờ, Giang Khả Khả cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện, đây hoàn toàn là một âm mưu.
Dù sao thì Giang Khả Khả cũng là thành viên của phú hào, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng biết một số chuyện nham hiểm, xảo trá.
Chỉ là Giang Khả Khả không ngờ loại chuyện như vậy lại xảy ra với mình.
Cô bạn thân không chỉ phản bội mình mà còn hãm hại mình. Trong khi chồng sắp cưới của cô ta cũng vậy, thêm nữa tiếp theo cô ta phải đối mặt với sự trách móc của ba mẹ. . Truyện Khác
Cả nhà họ Giang đều phải đối mặt với sự sỉ nhục này, kết quả có thể tưởng tượng được.
Trong chốc lát, Giang Khả Khả nảy sinh cảm giác “sống không còn gì luyến tiếc”, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Nhưng may mắn thay, Giang Khả Khả cũng không phải người bình thường. Sau phút tuyệt vọng ngắn ngủi, trong mắt cô ta đã bùng cháy lên sự hận thù!
“Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc, theo tôi đi dự hôn lễ, tôi muốn trả thù Sở Vân Long và Dương Kim Vũ.” Giang Khả Khả đã suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận rồi, nhưng cô ta không nuốt trôi được cục tức này!
Trên thực tế, đổi lại là thời điểm khác, Lạc Tú thật là sẽ không giúp đỡ. Nhưng bây giờ Lạc Tú vô cùng sẵn sàng, thậm chí còn chủ động giúp đỡ Giang Khả Khả.
Bởi vì đối phương có người nhà họ Sở tham gia.
Sau khi hỏi nhau vài câu, họ đã hiểu nhau phần nào.
Tuy nhiên, Giang Khả Khả có chút thất vọng, bởi vì cách trả thù tốt nhất lúc này chính là Lạc Tú là một cậu ấm nhà hào phú có bối cảnh tốt hơn Sở Vân Long.
Như vậy sự trả thù này mới có ý nghĩa.
Cho dù Lạc Tú trông khá là có tiền đồ cũng được.
Nhưng đáng tiếc là vừa rồi khi nói chuyện, cô ta biết được rằng Lạc Tú chỉ là một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường đến từ huyện Vĩnh Tế.
Mang một thân phận như vậy đi đến đó nói không chừng chẳng thể trả thù được gì.
Nhưng hiện tại không có ứng cử viên nào thích hợp hơn, vả lại lúc này Giang Khả Khả chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu, chính là đến đại náo hiện trường hôn lễ!
Dù sao thì cô ta đã phải chịu một mất mát lớn như vậy, bị bạn thân hãm hại, bị chồng sắp cưới phản bội. Chuyện này đã xảy ra với Giang Khả Khả, người luôn được nuông chiều từ bé. Giang Khả Khả sẽ không bỏ qua.
Đại sự kết hôn của nhà họ Giang và nhà họ Sở cũng không tổ chức tùy tiện.
Nó đã được bố trí từ sớm tại khách sạn sang trọng nhất ở Hải Đông, Thiên Nhã Các.
Hơn nữa những người được mời đến dự tiệc khẳng định đều là ông lớn số một số hai ở Hải Đông, những người đến chắc chắn là những người có máu mặt ở Hải Đông!
Ngay cả các phương tiện truyền thông lớn và các phóng viên đã chờ đợi ở đó từ lâu.
Chỉ là sự thay đổi cô dâu đột ngột này khiến mọi người đều trở tay không kịp.
Nhà họ Giang lúc này đang hỗn loạn, hoàn toàn không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Mà nhà họ Sở và nhà họ Dương vì đã lên kế hoạch từ lâu nên mọi việc đang diễn ra một cách có trật tự.
Nhưng ngay trước thềm hôn lễ, cô chủ nhà họ Giang và người đàn ông bí ẩn bị bắt gian ngay trên giường vẫn gây xôn xao dư luận.
Toàn bộ nhà họ Giang trực tiếp bị đẩy đến đỉnh của cơn bão.
Nhưng đám cưới vẫn diễn ra.
Giang Khả Khả và Lạc Tú đã vội vã đến hiện trường hôn lễ.
Dù cô dâu đã được thay đổi nhưng nhiều người vì ngại mặt mũi nên vẫn ở lại nơi tổ chức lễ cưới, chỉ còn lại một số người nhà họ Giang rời đi trước.
Hiện trường hôn lễ diễn ra trên bãi cỏ rộng lớn dưới tầng trệt của Thiên Nhã Các. Bối cảnh được sắp xếp như một đám cưới kiểu phương Tây, vị linh mục đã đợi sẵn ở đó để tuyên thệ rồi.
Mà cô dâu chú rể cũng từ xa đi tới.
“Hân Hân, cậu nói xem Giang Khả Khả này đang chơi trò gì vậy?” Trần Hoa Hoa và Hạ Hân Hân cũng đến, bên cạnh còn có Hạ Thu Diễm. Giờ phút này, ba người bọn họ đang ngồi trong đám đông.
“Hân Hân.” Hạ Thu Diễm thấy Hạ Hân Hân mất tập trung, cố ý vỗ vai Hạ Hân Hân.
“Hả?” Hạ Hân Hân lúc này mới lấy lại tinh thần.
Nhìn khung cảnh đám cưới này, cô ta chợt nghĩ đến một người.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô ta và người ấy cũng sẽ bước vào đám cưới như thế này.
Chỉ là Hạ Hân Hân lại lắc đầu, cho dù là trước đó Lạc Tú đã thể hiện khá xuất sắc rồi thì như thế nào chứ?
Lạc Tú vậy mà lại dám chủ động nói muốn hối hôn.
Anh không thể nào tìm được một người con gái tốt hơn mình.
Dù sao Hạ Hân Hân cô cũng là thiên kim của phú hào nhà họ Hạ. Thiên kim nhà hào phú nào có dễ dàng tìm được như vậy?
Lạc Tú bỏ lỡ cơ hội này, sợ rằng sẽ tiếc nuối cả đời.
“Hân Hân, cậu đừng có nghĩ nữa.” Trần Hoa Hoa nhìn Hạ Hân Hân. Chuyện của Lạc Tú cô ta cũng biết rồi, nhưng cô ta cũng cho rằng dù Lạc Tú có chút ưu tú thì sao chứ?
Thật sự nghĩ rằng thiên kim nhà hào phú dễ kiếm như thế à?
Nếu không trân trọng cơ hội tốt thì chắc chắn sẽ phải hối hận trong tương lai.
“Tớ không nghĩ gì cả.” Hạ Hân Hân mỉm cười.
“Hân Hân, cô út nhắc nhở cháu một câu, nếu cháu vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện đó thì thôi đi. Cô cũng không tin tên họ Lạc kia có thể tìm được người tốt hơn cháu.” Hạ Thu Diễm cười nhạt.
“Được rồi.” Thật ra Hạ Hân Hân rất mâu thuẫn với chính mình.
“Chao ôi, thật sự không được nữa thì cậu gửi tin nhắn cho anh ta đi, cho anh ta một cơ hội nữa, thật là to chuyện.” Trần Hoa Hoa ở bên cạnh sốt ruột nói.
Hạ Hân Hân vừa nghe thấy cũng đúng. Hay là lại gửi cho Lạc Tú một tin nhắn đi?
Dù sao thì, không phải ba mình la hét muốn mình xin lỗi Lạc Tú sao?
Như vậy đúng lúc cũng cho Hạ Nguyên Vũ một lời giải thích.
Hơn nữa Lạc Tú phất tay một cái là có cả tỷ, cho dù không muốn thừa nhận nhưng xác thực đã chứng tỏ sự bất phàm của Lạc Tú.
“Haiz, gửi đi, gửi đi.” Hạ Thu Diễm cũng không có kiên nhẫn. Cô ta vẫn tin chắc rằng đây là tổn thất của Lạc Tú, cả đời này sẽ hối hận.
Hạ Hân Hân nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Lạc Tú, đại ý là mặc dù chuyện hôm qua Lạc Tú đã sai nhưng bản thân Hạ Hân Hân nể mặt Hạ Nguyên Vũ nên có thể cho Lạc Tú thêm một cơ hội.
Chẳng mấy chốc Lạc Tú đã trả lời.
“Úi dào, không cần phải nhìn cũng biết chắc chắn cậu ta cầu còn không được.” Hạ Thu Diễm chế giễu.
Ở một bên, Trần Hoa Hoa cũng lên tiếng.
“Hân Hân, sức quyến rũ của cậu mà còn cần phải nói gì sao?”
“Được rồi, khỏi nhìn anh ta nhắn gì cho cậu nữa.”
“Chúng ta vẫn nên tập trung xem hôn lễ đi, tôi thực sự rất tò mò, rốt cuộc là người như thế nào mà có thể để thiên kim của nhà họ Giang đi hẹn hò trước đêm kết hôn.”