Tiên Vương Tái Xuất

Chương 28: Chương 28: Tranh giành đàn ông




Lời nói đơn giản và ngắn gọn của Lạc Tú đã khiến tất cả những người đang chờ xem kịch hay không kịp trở tay.

Dường như mọi người đang chuẩn bị xem một vụ cướp, ai ai cũng đều chờ người bị cướp phản kháng, sau đó sống chết cũng không chịu móc tiền ra.

Như vậy mới kịch tính.

Nhưng không ngờ đối phương lại nhanh gọn lẹ lấy ngay cái ví ra giao cho kẻ cướp rồi nó: “Nè, cầm lấy đi.”

Như vậy thì sao còn thấy được trò cười của Lạc Tú chứ?

Tình hình có vẻ không đúng rồi.

Trương Thục Phi sững sờ đứng ngây ra đó, vẻ mặt như không thể tin được, cô ta cũng cảm thấy không đúng, không ngờ Lạc Tú lại nói đồng ý một cách dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ theo hiểu biết của Trương Thục Phi, nếu cô ta nói lời chia tay với Lạc Tú thì nhất định Lạc Tú sẽ khóc lóc và hỏi tại sao?

Anh sẽ nắm tay cô ta và cầu xin đừng chia tay.

Sau đó cô ta đứng trên cao nhìn anh với vẻ trịch thượng, giọng điệu lạnh lùng và cao ngạo, đạp anh mấy đạp rồi nói rằng đối phương không xứng với mình.

Hơn nữa tại sao cô ta lại chọn chia tay với Lạc Tú trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Là bởi vì muốn nói với mọi người rằng Lạc Tú anh không xứng với Trương Thục Phi tôi.

Là bởi vì cô ta muốn chứng minh cho mọi người xung quanh thấy Trương Thục Phi có mắt nhìn rất cao, ít nhất như vậy cũng có thể nhặt lại chút thể diện của cô ta, không phải sao?

Hơn nữa, cô ta còn tưởng tượng rằng Lạc Tú sẽ khóc lóc quỳ xuống ôm chân cô ta, sau đó viện nhiều lý do để cầu xin cô ta đừng chia tay. Như vậy Trương Thục Phi càng có dịp khoe khoang trước mặt đồng nghiệp hơn nữa.

Bởi vì khi còn học đại học, cô ta biết rất rõ người đàn ông trước mặt rất yêu cô ta, thật lòng thật dạ với cô ta.

Nhưng bây giờ kịch bản này lại không theo kịch bản của chính cô ta.

Nó hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng, thậm chí là tương phản.

Biểu hiện của Lạc Tú lại giống như là mong muốn sẽ được chia tay.

“Này, họ Lạc kia, nói vậy là có ý gì?” Hồ Mỹ Kim đứng ở bên cạnh phản ứng trước, sau đó trách mắng.

“Ý gì là ý gì?” Lạc Tú có vẻ mất kiên nhẫn.

“Lạc Tú, anh vừa nói cái gì?” Cuối cùng Trương Thục Phi cũng đã phản ứng, cô ta hỏi với vẻ mặt không thể tin được.

Lúc này, cô ta có cảm giác như chính Lạc Tú đã nói chia tay với cô ta, sau đó cô ta mơ màng hỏi lại.

Lạc Tú không được nói câu này à?

“Tôi nói được.” Lạc Tú lạnh lùng đáp.

“Lạc Tú, ban nãy anh nghe không rõ sao? Tôi đã nói là chúng ta chia tay đi.” Trương Thục Phi tiến lên một bước muốn xác nhận lại, bởi vì cô ta nghĩ Lạc Tú không nên phản ứng như thế.

“Tôi đã nghe rõ, tôi cũng nói là được.” Khi Lạc Tú đối mặt với lời nói của Trương Thục Phi, anh rất lạnh lùng, thậm chí là thờ ơ.

Lần này đến lượt Trương Thục Phi có cảm giác bị đâm xuyên tim.

Không thể nào, sao người đàn ông này có thể lạnh lùng như vậy, sao lại có thể thờ ơ như thế, cho dù tôi có vứt bỏ anh thì anh cũng nên cầu xin tôi đừng chia tay mới đúng chứ.

“Họ Lạc kia, chẳng lẽ anh không hề muốn níu kéo ư?” Hồ Mỹ Kim cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên mới chất vấn.

“Anh không hỏi tại sao à?” Dường như Trương Thục Phi vẫn còn chưa hết hy vọng, trong lòng cô ta cho rằng nhất định Lạc Tú sẽ không phản ứng như vậy.

“Tại sao tôi phải hỏi?” Lạc Tú lạnh lùng, như thể đó là một mảnh rác bị Lạc Tú ném vào thùng rác vậy.

Bây giờ thái độ của Lạc Tú chính là cảm giác này, khiến cho Trương Thục Phi lập tức rối rắm, trong mắt Lạc Tú cô ta chỉ giống như rác rưởi thôi ư?

Hận không thể vứt bỏ ngay lập tức ư?

“Lạc Tú, tôi thật sự quá thất vọng về anh rồi. Hu hu hu...” Bỗng Trương Thục Phi oà lên khóc, bởi vì hiện tại, rõ ràng là cô ta đã vứt bỏ Lạc Tú, nhưng về mặt cảm giác, cô ta lại cảm thấy rõ ràng là Lạc Tú đã đá cô ta.

Loại cảm giác khó chịu này ập đến trong nháy mắt khiến Trương Thục Phi không thể không oà lên khóc.

“Thục Phi, đừng khóc, loại cặn bã này không đáng để cô khóc đâu.” Hồ Mỹ Kim bước đến vỗ vỗ vai Trương Thục Phi an ủi, đồng thời liếc nhìn Lạc Tú với vẻ khinh thường.

“Lạc Tú, tình cảm của mấy năm đại học, vậy mà anh, vậy mà anh… tôi thật không ngờ anh lại là loại người này!” Trương Thục Phi lau nước mắt rồi chỉ vào Lạc Tú.

“Ồ? Thật ra tôi cũng rất tò mò, tôi thế nào?” Phản ứng của Lạc Tú khiến Trương Thục Phi vô cùng luống cuống.

“Lúc anh đến nhà tôi, chỉ mang theo mấy bịch trà rẻ tiền, anh có biết chuyện này khiến tôi xấu hổ như thế nào trước mặt ba mẹ không?” Đột nhiên Trương Thục Phi điên cuồng gào thét.

“Anh không có xe, cũng không có nhà, lúc đến công ty lại không biết ăn mặc đẹp khiến các đồng nghiệp chê cười tôi.”

“Các đồng nghiệp xung quanh tôi đều đã mua xe, còn anh thì sao, ngay cả một chiếc xe đạp điện cũng không mua nổi.”

“Lạc Tú, anh hãy tự đặt tay lên ngực mà hỏi bản thân, dựa vào vẻ đẹp của Trương Thục Phi tôi, tại sao tôi phải ở bên cạnh người như anh chứ? Là tôi thương hại anh nên mới ở bên cạnh anh, anh có hiểu không?” Trương Thục Phi chỉ vào Lạc Tú quát lớn.

Những gì cô ta nói đã phơi bày một cách rõ ràng rằng cô ta là một người phụ nữ quyền lực, nhưng bây giờ cô ta lại nói như thể Lạc Tú có lỗi với cô ta vậy.

“Cảm ơn cô đã thương hại tôi, nhưng bây giờ tôi không cần cô thương hại nữa.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ không quan tâm.

“Anh? Người như anh đáng bị ế cả đời. Tôi nói cho anh biết nha Lạc Tú, nếu tôi không thương hại anh thì anh cho là với điều kiện của anh thì có thể tìm được người vừa ý sao?”

“Trương Thục Phi tôi có bao nhiêu người theo đuổi, anh không nhìn lại mình xem có chỗ nào xứng với tôi chứ?” Trương Thục Phi đã khẳng định như thế về Lạc Tú là bởi vì cô ta hiểu rõ Lạc Tú.

Không tiền, không thế, không có hậu thuẫn, nếu đến Tân Châu thì chỉ là một người làm công ăn lương bình thường.

“Tôi rất xin lỗi vì đã làm lỡ mất thì giờ của cô, bây giờ thì đường ai nấy đi.” Lạc Tú vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

Nhưng Lạc Tú càng như vậy thì Trương Thục Phi càng cảm thấy chột dạ, trong lòng càng hoảng sợ.

“Họ Trần kia, anh cũng không tự soi gương trong nước tiểu mà xem mình là cái thá gì hay sao?”

“Một kẻ giống như anh, ăn mặc như một tên ăn mày, chẳng có lai lịch gì, muốn tiền cũng chẳng có tiền, chỉ là một thằng nhà quê xuất thân từ nông thôn, Thục Phi nhà chúng tôi chịu ở bên anh là thương hại anh lắm rồi.”

Lý Tuyết ở bên cạnh cũng mở miệng châm chọc, từ trước đến nay cô ta luôn coi thường Lạc Tú, cho nên lập tức cùng Trương Thục Phi làm nhục anh.

“Đúng vậy, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì mà bày đặt. Nếu không nhờ có Thục Phi thì anh cho rằng anh có thể vào làm ở công ty chúng tôi hay sao? Có khi giờ vẫn còn đang cắm mặt xuống đất ở nông thôn nữa kìa.”

“Đúng vậy, loại người như anh, cả đời này chỉ có thể làm một tên lưu manh mà thôi!” Một đám người hùa theo, giống như lúc này có thể tha hồ được chà đạp Lạc Tú.

“Lạc Tú, anh nghe cho kỹ, bây giờ Trương Thục Phi tôi không cần anh, đời này của anh coi như xong rồi.”

Những lời chỉ trích từ những người xung quanh khiến cuối cùng Trương Thục Phi cũng lấy lại được tự tin, sau đó ngạo nghễ mở miệng nói.

“Cả đời này anh đừng hòng tìm được người phụ nữ nào thích anh nữa.”

“Cũng chưa chắc đâu!” Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng châm chọc vang lên.

Sau đó một khúc nhạc dạo vang lên, những nốt nhạc piano tuyệt đẹp bay xuống từ trên lầu, phá vỡ sự bối rối.

Âm nhạc vui tươi và tràn đầy tình yêu thương.

Sau đó là câu hát: “Em thích thái độ lạnh lùng của anh, đối mặt với những trò đùa nho nhỏ của em, thích tốc độ nói của anh...”

Giọng hát đáng yêu dí dỏm nhưng mang theo tình cảm sâu đậm, đáng lý không khí ở đây vẫn còn ngượng ngùng, nhưng bỗng nhiên không khí thay đổi khi một bài hát nhẹ nhàng và ngọt ngào đến như vậy vang lên.

Ngay lập tức mọi người ngước nhìn, thấy một cô gái đang từ từ đi xuống cầu thang, với mái tóc dài và chiếc váy màu tím, đoan trang thanh lịch mà không mất đi vẻ xinh đẹp.

Ánh đèn sân khấu được sắp đặt trước đang chiếu vào cô gái này, khiến cô ấy trở thành tâm điểm chú ý nhất của khán giả. Cô ấy xinh đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở, tất cả những cô gái ở đây đều giống như mấy con gà mái già so với cô ấy.

Tiếng hát được cất lên từ miệng cô ấy, hiển nhiên, chỉ cần người ta không bị điếc, chỉ cần người ta có thể hiểu được tiếng Trung là có thể nhận ra bài hát này là bài hát tỏ tình.

“Cuộc cạnh tranh theo đuổi anh rất khốc liệt…”

“Muốn dẫn anh đi qua những con đường, không cần phải đi qua quá nhiều nơi, trạm kế tiếp chính là hạnh phúc.”

“Không phải chứ?” Trương Định, Hồ Mỹ Kim và những người khác chợt nghĩ đến một khả năng, với vẻ mặt không thể tin được.

Mọi người đều biết Lam Thục Đoan, trừ khi bạn không lên mạng, không có ai mà không biết đó chính là một ngôi sao lớn thực thụ.

Nhưng lúc này Lam Thục Đoan muốn tỏ tình với ai?

Bởi vì lời bài hát đã quá rõ ràng.

Trương Thục Phi cũng sững sờ, hai mắt gần như sắp rớt ra ngoài, cô ta cũng nghĩ tới một khả năng.

Không, điều đó là không thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.