Tiên Vương Tái Xuất

Chương 337: Chương 337: Trò đùa




Cái tên Lạc Vô Cực lập tức lan tràn ra.

Và một tin tức gây sốc hơn từ Yên Kinh cũng theo sát sau đó.

Ông cụ nhà họ Thẩm đã quyết định bái sư Lạc Vô Cực!

Tin tức này do nhà họ Thẩm cố tình tung ra.

Điều này rõ ràng là để lấy lòng vị tân đệ nhất Thiên Bảng này, và có thể nói là quá liều lĩnh, không màng hậu quả, ngộ nhỡ bị từ chối thì không chỉ bản thân Thẩm Thiên Quân mà cả nhà họ Thẩm sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!

Nhưng bên cạnh đó cũng cho thấy nhà họ Thẩm coi trọng mối quan hệ của họ với vị Lạc Vô Cực này như thế nào.

Theo lời của Thẩm Thiên Quân, làm việc phải nên quyết đoán, không được rụt rè, sau khi mình tung tin tức như thế thì vị cao thủ Lạc Vô Cực biết tin sẽ vô cùng vui vẻ, thậm chí có thể chủ động liên lạc với ông ta.

Lạc Tú không biết nhiều về tin tức này, vào lúc này, một số bàn tiệc đã được bày ra trong một biệt thự sang trọng ở Yên Kinh.

Nếu ai nhìn thấy sẽ kinh hãi khi phát hiện trong căn phòng này toàn là tông sư!

Hầu như tất cả những tông sư không thể tìm thấy vào ngày thường đều tập trung ở đây.

“Nào, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng Tiền bối Lạc trở thành người đứng đầu Thiên Bảng.” Bộ râu xám tro của Lão Kim run rẩy, ông ta vừa cười vừa nói.

“Vãn bối xin kính trước một ly!” Lão Kim đã hơn một trăm tuổi, nhưng cứ mở miệng và tiền bối, khép miệng và vãn bối, không hề có chút ngại ngùng.

Tuy nhiên, không ai trong số những người có mặt đều thấy kỳ lạ cả.

Theo quy luật của giang hồ, Lạc Tú được gọi là tiền bối cũng là một lẽ tất nhiên.

Sức mạnh mà Lạc Tú thể hiện vừa rồi đã chứng minh tất cả.

Lạc Tú lấy trà thay rượu, coi như là đã tiếp nhận.

“Cậu Lạc, tôi tự phạt ba ly nhận lỗi với cậu, tôi xin rút lại những gì đã nói ngày hôm đó, thật sự xin lỗi.” Lê Cửu không còn kiêu ngạo như ngày hôm qua nữa, lúc này thậm chí còn có chút khiêm tốn.

Những gì hôm đó Lạc Tú nói là đúng, người ta đã rất khiêm tốn, không hề kiêu ngạo, là bản thân ông ta không đủ trình độ, không hiểu được người có trình độ như Lạc Tú.

Và từ hôm nay, sau này Lạc Vô Cực sẽ đại diện cho thân phận và địa vị nào, làm sao mà mọi người không biết được chứ?

Lần này Lê Cửu chủ động kéo Lê Mị Tư ngồi bên cạnh Lạc Tú, trước đó ông ta còn cảm thấy Lạc Tú không xứng với Lê Mị Tư, nhưng bây giờ, ông ta không còn tự tin đó nữa, còn hơi lo lắng con gái mình không xứng với Lạc Tú.

Bởi vì sau ngày hôm nay, Lạc Tú đã đứng ở trên đỉnh của Hoa Hạ rồi, nhất mạc võ đạo quốc nội, không ai dám khinh thường Lạc Tú nữa!

Chỉ riêng với thân phận địa vị này thôi cũng đủ làm lu mờ Lê Mị Tư.

Trong bữa tiệc, Lạc Tú đã hỏi về chuyện Guillard.

“Ôi, thật ra đã có một sự thay đổi ở phương Tây. Người ta đồn rằng ở châu Âu, một bá tước đã ngủ yên cả nghìn năm đã xuất thế, và Guillard chính là sứ giả của ông ta.”

“Bá tước thậm chí có thể được truy từ thời của một vị pharaoh nào đó ở Ai Cập, nhưng chúng tôi không biết chi tiết cụ thể.” Lê Cửu thở dài một tiếng.

“Nếu là người thường, nhất định sẽ không tin có bất kỳ loại huyết tộc nào, nhưng nếu chúng ta đã là nhất mạch võ đạo, ít nhiều cũng đã tiếp xúc với mấy thứ này, cho nên chúng ta đương nhiên biết rất rõ đó không còn là truyền thuyết nữa.”

Manh mối này làm cho Lạc Tú hơi kinh ngạc, rốt cuộc thì những người đạo nho chính thống trên địa cầu đã bắt đầu hành động rồi.

Đây chắc chắn là trò chơi lớn tiếp theo!

Bí cảnh đáng sợ và quỷ hút máu ngàn năm tuổi rõ ràng phải là bút tích của đạo nho chính thống này, hơn nữa còn duỗi tay với tận phương tây.

Cũng không biết Giáo hoàng xử lý vấn đề này như thế nào?

Càng không biết những người trên đỉnh Olympus ở Hy Lạp cảm thấy thế nào về vấn đề này?

Hơn nữa, Lạc Tú cũng nhớ rằng Kim Cang thượng sư trước khi chết đã dùng đạo nho chính thống bên Côn Lôn để đe dọa mình.

Cũng không biết bên Côn Lôn khi nào mới xuất thế.

Đương nhiên, Lạc Tú không nói gì với những người trước mặt về chuyện này.

Dù sao thì những người này hoàn toàn không đủ tư cách để thảo luận những vấn đề ấy.

Tô Bửu Điền cũng đã gọi điện để bày tỏ lời chúc mừng.

Giang Khả Khả cũng đã gọi điện, còn làm nũng nói vài ngày nữa muốn đến Yên Kinh để gặp Lạc Tú.

Sau đó, trước khi Lạc Tú dùng bữa xong, Thẩm Nguyệt Lan đã gọi điện và bảo Lạc Tú về sớm.

Khi Lạc Tú về nhà và mở cửa ra, trong căn phòng đã đầy người.

“Nghe nói sẽ có một buổi biểu diễn của Thiên Hậu ở Yên Kinh, bọn mẹ định sẽ giành lấy một vài vé.” Thẩm Nguyệt Lan nói với Lạc Tú.

“Ôi mẹ của con, mẹ cũng là fan ruột sao?” Lạc Tú có chút kinh ngạc, ít nhất trong ấn tượng của anh, Thẩm Nguyệt Lan cũng là nữ hoàng kinh doanh, làm sao có thời gian làm fan ruột chứ?

“Sao thế? Mẹ không có quyền thích thứ gì à?” Thẩm Nguyệt Lan nhướng mày.

“Có, có.” Lạc Tú toát mồ hôi, vội vã xua tay.

Trong phút chốc, Lạc Tú cảm thấy mình và mẹ như đến từ hai thế giới khác nhau.

Anh ở bên kia đánh đánh giết giết, còn mẹ anh ở bên này thì lại làm fan ruột theo đuổi thần tượng.

“Đi thôi.” Thẩm Nguyệt Lan nói, đám người Lý Anh Anh đương nhiên cũng tới.

Hơn nữa vừa mới xuống lầu, Thẩm Tuấn Trạch cũng đến, Lý Anh Anh hơi nhíu mày nhìn Lý Giai Di.

Rõ ràng là Lý Giai Di gọi tới.

Lý Giai Di cũng đã nhìn ra mọi người có vẻ không thích Thẩm Tuấn Trạch lắm, vì thế liền mở miệng giải thích.

“Anh Tuấn Trạch và người chịu trách nhiệm tổ chức buổi biểu diễn có chút quan hệ, đến lúc đó sẽ thuận lợi cho chúng ta giành vé.”

Dù sao đây cũng là buổi biểu diễn nổi tiếng, quả thật là hơi khó giành vé.

Vé online đã bán hết sạch, bây giờ muốn có vé thì phải tìm ngay tại chỗ, ước tính giá sẽ không quá rẻ, có tiền cũng chưa chắc mua được.

Thấy vẫn còn sớm, Thẩm Nguyệt Lan đề nghị mọi người đi ăn trước.

Một nhóm người đã đến một nhà hàng Pháp chính thống.

Đây không phải là nhà hàng Pháp như ở Tương Tây.

Nhà hàng này do một người Pháp thực thụ điều hành, từ đầu bếp đến bồi bàn đều là người Pháp.

Vừa ngồi xuống, Lạc Tú đã nói đùa với Thẩm Nguyệt Lan.

“Mẹ, mẹ có muốn cho nhà bếp nấu một nồi bánh bao hấp không?”

Trò đùa này Lạc Tú đã đùa với Thẩm Nguyệt Lan khi đi ăn ở Tương Tây, lúc đó Lạc Tú cũng hét lên là anh muốn có bánh bao hấp với ốc kiểu Pháp.

Lạc Tú dự định ban đầu là muốn xem Thẩm Nguyệt Lan có thể có một chút ấn tượng hay không.

Trên thực tế, hiệu quả không tồi, Thẩm Nguyệt Lan hơi hốt hoảng nói.

“Tiểu Tú, hình như mẹ nghe câu nói này ở đâu rồi ấy nhỉ?”

Nhưng khi những người khác nghe thấy điều này, rõ ràng là có chút hiểu lầm.

Họ không biết rằng đây là trò đùa của Lạc Tú, trực tiếp coi mấy lời này là thật.

Lý Giai Di lắc đầu, trước đó cô ta đã canh cánh trong lòng chuyện khiêu vũ của Lạc Tú, đoán rằng cuộc sống và sự giáo dục trước kia của Lạc Tú cũng không tệ.

Nhưng vừa nghe thấy câu này, cô ta ngay lập tức cảm thấy mình có thể đã nghĩ sai rồi.

Làm sao lại có người ăn bánh bao hấp trong nhà hàng Pháp chứ?

Cho rằng đây là quán ăn ven đường sao?

Thẩm Tuấn Trạch cũng cười khẩy một tiếng, nhìn Lạc Tú với ánh mắt khinh thường, đến một nhà hàng Pháp để ăn bánh bao hấp ư?

Haha, đúng là chỉ có thằng nhà quê này mới nghĩ ra.

“Ôi, Giai Di, em biết thịt chó thực ra khá ngon, nhưng không thể dọn lên bàn đúng không?” Thẩm Tuấn Trạch mỉa mai. Cười nhạo Lạc Tú là loại quê mùa không đáng được lên mặt bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.