Tiên Vương Tái Xuất

Chương 101: Chương 101: Trở mặt không nhận người quen




Trương Thục Phi lúc này đang lái xe đến trường trung học phổ thông Uất Kim Hương.

Nhìn dòng xe đang kẹt cứng phía trước, Trương Thục Phi mất kiên nhẫn bấm còi, nhưng nhận lại là một tràn mắng chửi.

Tâm trạng cô ta lúc này mang đầy trách nhiệm lẫn phân vân.

Bởi vì lần này cô ta đi Uất Kim Hương không phải để tìm Trần Hữu, mà đi đón Lạc Tú.

Chuyện cô ta và Lạc Tú chia tay, mọi người trong nhà đã biết, mẹ cô ta thế mà lại rất mực tán thành.

Chỉ là ba cô ta lại lén gọi cho ba Lạc Tú, dù gì họ cũng là bạn học cũ, cũng có vài phần tình nghĩa.

Vốn dĩ cũng chẳng có gì nhưng không ngờ ba của Lạc Tú lại cất công đi từ quê nhà xa xôi đến đây.

Ông đang ngồi trong nhà cô ta, còn cô ta đã bị ba mình yêu cầu đến đón Lạc Tú về nhà.

Có thể thấy được ba Lạc vẫn rất đề cao cô ta, vậy nên mới cố sức phản đối chuyện này.

Nếu không sẽ không chỉ mới nghe tin họ chia tay thôi đã xa xôi đến nhà Trương Thục Phi.

Trương Thục Phi có hối hận không?

Rất hối hận.

Bởi vì nhìn lại từ hôm nay, Lạc Tú nhìn thế nào cũng có vẻ thành công hơn Trần Hữu, có tiền hơn, có tương lai hơn.

Chỉ là quan hệ giữa cô ta và Lạc Tú đã đến bước đường này rồi, với cả cô ta cũng đã đồng ý hẹn hò với Trần Hữu.

Chẳng qua Trương Thục Phi bây giờ cảm thấy có lẽ mình vẫn còn chút cơ hội, dù gì ba Lạc cũng đích thân đến rồi.

Hơn cả Lạc Tú trước giờ đều rất nghe lời ba mình, nếu ba Lạc đã đứng ra hoà giải thì nói không chừng chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Nhưng phía Trần Hữu lại không dễ dàn xếp, cô ta lại còn từng lên giường với Trần Hữu, đến lúc đó phải giải thích thế nào với Lạc Tú đây?

Vậy nên Trương Thục Phi lúc này vẫn rất rối rắm, nếu có thể thì cô ta không muốn từ bỏ cả hai bên, nhưng cô ta cũng biết đó là chuyện không thể.

Hôm nay cô ta nhất định phải có một quyết định dứt khoát.

Cho đến khi xe sắp đến Uất Kim Hương, Trương Thục Phi cuối cùng vẫn quyết định xong.

Lạc Tú, cách Lạc Tú đối nhân xử thế và cả tính cách của Lạc Tú là thứ mà Trần Hữu không thể so được, vậy mình vẫn chọn Lạc Tú thì hơn.

Dù gì lần này có ba Lạc Tú đứng ra hoà giải, nếu không cho dù mình có hối hận cũng chắc chắn không có lấy một nửa cơ hội mất.

Song, trong Uất Kim Hương lúc này, Trần Hữu đang hơi ngạc nhiên mà nhìn cục trưởng cục giáo dục, thậm chí hơi nghi ngờ có phải mình đang nhìn nhầm không.

“Sao thế? Không phải anh muốn kiện cáo ai à? Bây giờ tôi ở đây rồi, anh có thể nói rồi đó.” Cục trưởng tuy đã già nhưng gương mặt vẫn rất nghiêm nghị.

Đúng vậy thật, ba Trần Hữu có chút quan hệ, nhưng không đại diện cho việc ai cũng khuất phục dưới anh ta.

Cục trưởng cục giáo dục từ trước tới giờ luôn là một người vô cùng chính trực, đặc biệt là công việc liên quan đến giáo dục thế này, ông ta càng coi trọng đức tính và phẩm hạnh của một con người hơn hết.

“Cục trưởng, tôi bị đuổi việc thật rồi ư?” Trần Hữu không dám tin mà hỏi lại.

“Đúng vậy.” Cục trưởng lạnh lùng gật đầu.

“Tại sao chứ?” Trần Hữu gào lớn lên.

“Tôi thua Lạc Tú ở đâu? Tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, du học nước ngoài, trình độ và sự giáo dục tôi đã được nhận đều là tốt nhất.”

“Anh ta thì sao? Đại học thường, thậm chí còn không có cả bằng nghiệp vụ dạy học nữa!”

“Đến thứ đơn giản nhất là tố chất làm người anh còn không có mà còn muốn làm thầy giáo ư?” Cục trưởng lạnh lùng phê bình.

“Thế thì anh dạy những đứa trẻ này thế nào được?”

“Dạy chúng nó dùng thủ đoạn bỉ ổi để hãm hại đồng nghiệp của mình ư?”

“Hay là dạy chúng ỷ thế hiếp người?”

“Anh còn liêm sỉ mà so sánh với thầy Lạc à?” Cục trưởng tỏ vẻ khinh thường với Trần Hữu.

“Thầy Lạc đứng ngồi nghiêm trang, làm việc rõ ràng, quang minh lỗi lạc, một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như anh cũng có tư cách so sánh với người ta sao?”

“Chuyện này đến đây thôi, hơn nữa, anh không những bị Uất Kim Hương đuổi việc mà tôi cũng sẽ báo lên bộ giáo dục, đưa tên anh vào danh sách đen, sau này không một ngôi trường nào được phép nhận anh!” Cục trưởng cục giáo dục không nể mặt chút nào.

“Được, được lắm, các người đợi đó cho tôi.” Trần Hữu bị sỉ nhục trước mặt mọi người, nhất thời lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Lập tức nhìn sang Lạc Tú một cách hung tợn.

“Họ Lạc kia, anh đừng đắc chí sớm quá.”

“Tôi có quan hệ và nhân mạch, có tiền có thế thì cho dù tôi không làm thầy giáo thì sao? Tôi vẫn có tiền, còn có công ty, còn anh chỉ có mấy đồng lương bèo bọt vài nghìn tệ mỗi tháng.”

“Anh hả hê đến mấy thì bạn gái anh cũng bị tôi cướp mất rồi nhit?”

“Biết tại sao Thục Phi đá anh để ngã vào vòng tay tôi chưa?”

“Bởi vì anh nghèo!”

Trần Hữu gần như vì muốn lấy lại sĩ diện mà bây giờ lôi cả chuyện Trương Thục Phi ra muốn sỉ nhục Lạc Tú.

Trùng hợp thay Trương Thục Phi vừa đến, nghe luôn cả câu nói vừa rồi.

Vốn dĩ nếu Lạc Tú và Trần Hữu xuất hiện cùng một chỗ thì Trương Thục Phi sẽ thấy ngượng ngùng mới đúng.

Nhưng ngược lại, cô ta đã chọn Lạc Tú.

Thì lúc này vừa hay vạch rõ ranh giới với Trần Hữu trước mặt Lạc Tú, có thể vãn hồi hình tượng trong lòng Lạc Tú.

Trần Hữu thấy Trương Thục Phi ở đây thì biểu cảm bỗng trở nên rạng rỡ hơn.

Không hành động nào mang tính đả kích hơn việc ôm Trương Thục Phi vào lòng trước mặt Lạc Tú nữa.

Thậm chí có thể kéo theo Trương Thục Phi cùng sỉ nhục Lạc Tú.

“Thục Phi, em đến đúng lúc lắm, mau nói cho tên phế vật này tại sao em chia tay với anh ta, tại sao lại chọn anh đi?” Trần Hữu cười khẩy.

Sau đó đưa tay ra kéo Trương Thục Phi vào lòng.

Nhưng điều làm Trần Hữu hoặc chính xác hơn là tất cả mọi người không ngờ được đó chính là Trương Thục Phi lại giật tay mình ra khỏi tay Trần Hữu.

Sau đó lạnh lùng nói với Trần Hữu: “Anh Trần, xin anh tự trọng!”

Thế này thì hơi ngượng ngùng và tự vả rồi.

Đương nhiên cũng làm người khác thấy lạ.

Đến cả Lạc Tú cũng ngây ra một lát.

“Trương Thục Phi, em có ý gì?” Trần Hữu bối rối một lát rồi kéo lấy Trương Thục Phi.

Nhưng Trương Thục Phi lại lập tức bước lui lại, đồng thời lạnh mặt nói với Trần Hữu.

“Anh Trần, xin anh tự trọng một chút, chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, mong anh đừng quấy rối tôi nữa.”

“Bạn bè bình thường?” Trần Hữu cười khẩy một cái.

“Chúng ta lên giường rồi mà vẫn bạn bè bình thường ư?”

“Lạc Tú, đừng nghe anh ta nói bậy.” Trương Thục Phi ngắt lời Trần Hữu ngay lập tức.

“Lạc Tú, sau khi em suy nghĩ lại được vài ngày thì em hối hận, bây giờ em mới biết ai tốt với em thật lòng, ai là kẻ giả nhân giả nghĩa, em và Trần Hữu chỉ là quan hệ bạn bè, thật sự không có gì.” Trương Thục Phi giải thích.

Bây giờ đến cả Lạc Tú cũng không hiểu Trương Thục Phi đang diễn tuồng nào nữa.

Nhưng với Trần Hữu mà nói thì quá ư mất mặt.

Vừa rồi còn lớn lối nói mình giật bạn gái người ta, bây giờ người ta xuất hiện thanh minh rõ ràng, hoàn toàn không để ý gì tới mình.

Thế này thì mất mặt đến cùng cực rồi ấy chứ.

“Trương Thục Phi, đồ đê tiện nhà cô!” Trần Hữu bị sỉ nhục trước mặt mọi người vốn đã đang ở bên bờ vực nổi điên.

Lúc này có hơi không nhịn nổi nữa.

“Trần Hữu, anh đừng ảo tưởng thêm gì với tôi nữa, tôi chỉ thích Lạc Tú, cũng chỉ yêu Lạc Tú thôi, tôi và anh chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.