Tiên Vương Tái Xuất

Chương 200: Chương 200: Trợ uy cho Lạc gia




Anh còn dám tới ư?

“Tại sao tôi không dám tới?” Lạc Tú nhíu mày.

“Có lẽ anh vẫn chưa biết mấy người Sở Vân Hào đã được Trương đại sư nhận làm đệ tử đúng không?”

“Anh có biết bọn họ đã kể tội anh trước mặt Trương đại sư không, Trương đại sư tuyên bố chỉ cần anh dám xuất hiện thì sẽ giết anh!” Hạ Hân Hân một hơi nói hết.

“Ông ta tuyên bố sẽ giết tôi ư?” Lạc Tú nhướng mày.

“Tối qua tôi đã nghe thấy.” Hạ Hân Hân khẳng định.

Lạc Tú lắc đầu, khinh thường nói.

“Nếu ông ta biết là tôi, cho ông ta thêm một nghìn lá gan nữa cũng không dám nói giết tôi!”

“Lạc Tú, tôi không hiểu anh lấy đâu ra tự tin để nói ra lời này, anh có biết sư phụ tôi là ai không?” Hạ Hân Hân không vui khi thấy thái độ của Lạc Tú.

“Cô cũng trở thành đệ tử của ông ta à?” Lạc Tú vẫn cười khinh thường.

“Đúng!” Hạ Hân Hân tự hào nói.

Đặc biệt là vào lúc này, Hạ Hân Hân cảm thấy mình đã lấy lại được cảm giác ưu thế trước mặt Lạc Tú.

Trước đó khi Lạc Tú vung tay lấy vài tỷ ra, kiêu ngạo và tôn nghiêm của Hạ Hân Hân đã bị đả kích rất lớn, hơn nữa sau khi Lạc Tú và con gái của nhà họ Giang hợp tác với nhau, tự tôn của Hạ Hân Hân đã bị đạp xuống mặt đất.

Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy niềm tự hào và sự hơn người của mình đã trở lại.

Hiện giờ cô ta không còn là người bình thường nữa, cô ta là đồ đệ của Trương đại sư, cho dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa.

Nhưng đó không phải là thứ mà một người bình thường như Lạc Tú có thể so được.

“Có phải rất cảm giác ưu việt không?” Lạc Tú nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Hân Hân.

“Đúng thì sao?”

“Lạc Tú, tôi thừa nhận rằng trước đây tôi đã đánh giá thấp anh, nhưng vậy thì sao?” Hạ Hân Hân nói một cách tự hào.

“Bây giờ tôi đã là đệ tử của thần tiên, thân phận và địa vị đã cách xa anh, đêm qua có rất nhiều người ở Hải Đông này tôn kính tôi, đây là thứ mà anh sẽ không bao giờ có thể có được!” Hạ Hân Hân lộ vẻ kiêu ngạo.

“Bây giờ đã khác trước! Tôi, Hạ Hân Hân, có thể dẫn dắt nhà họ Hạ đi đến vinh quang!”

“Lạc Tú, nể tình trước kia cũng có quen biết, tôi khuyên anh nên sớm rời khỏi đây, bởi vì người thường như anh vĩnh viễn sẽ không biết sư phụ của tôi lợi hại tới mức nào!” Hạ Hân Hân nhớ lại những gì Trương đại sư đã làm tối hôm qua thì có chút kích động.

“Đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho anh, còn nghe hay không thì tùy anh, chết thì chết, tôi cũng đã làm hết sức mình rồi.” Hạ Hân Hân mỉm cười lộ vẻ cao ngạo.

“Tôi vẫn nói câu đó, cô đã quá xem thường tôi rồi, cho dù là sư phụ của cô, Trương đại sư gì đó kia đứng trước mặt tôi cũng không dám nói chuyện với tôi như thế này.” Lạc Tú vẫn khinh thường như trước.

“Ồ? Hôm nay để xem anh còn có thể rời khỏi đây không, chờ sư phụ tôi đến, xem anh còn có thể kiêu ngạo như vậy không?” Một giọng nói từ xa truyền đến.

Hạ Hân Hân nhìn lại rồi thở dài một tiếng.

Lạc Tú ơi Lạc Tú, tại sao anh lại cứng đầu như vậy?

Trên thế giới này có rất nhiều người siêu việt vượt quá tầm hiểu biết của người thường, bây giờ thì tốt rồi, muốn chạy cũng không chạy được nữa.

Bởi vì phía xa là mấy người Sở Vân Hào.

“Lạc Tú, đúng là thiên đường có lối thì không đi mà nhất định phải xuống địa ngục!” Mấy người Sở Vân hào chế giễu nói.

Một vài người trong số họ trước đó thực sự sợ Lạc Tú, vì về cả thực lực hay thế lực đều không thể so được với Lạc Tú.

Nhưng bây giờ đã khác, bọn họ đã có Trương đại sư chống lưng, dù là hiện tại hay sau này thì Lạc Tú đều không thể so với bọn họ.

“Họ Lạc kia, cho dù anh có mạnh tới đâu thì cũng chỉ là người thường mà thôi, chúng tôi đã có sư phụ là thần tiên, sau này nhất định sẽ mạnh hơn nữa, đứng trên chúng sinh.” Sở Vân Hào ngạo nghễ mở miệng.

Đi theo Trương đại sư tùy tiện học vài thứ cũng có thể trở thành một người giỏi giang được người khác kính trọng.

Bọn họ đã lấy lại được cảm giác hơn người như trước kia.

Lạc Tú khinh thường nhìn đám người này, bọn họ thật sự là một lũ ngốc.

Nhìn thấy Lạc Tú vẫn khinh thường, Dương Thiếu Thiên hừ lạnh một tiếng.

“Lạc Tú, hôm nay anh chết chắc!” Dương Thiếu Thiên đang ngồi trên xe lăn nhìn Lạc Tú với ánh mắt độc địa.

Sư phụ của anh ta đã đồng ý, có thời gian sẽ giúp anh ta chữa trị vết thương.

Nhưng anh ta sẽ không bao giờ quên người đã tạo ra vết thương và nỗi sỉ nhục này cho anh ta.

“Xem ra bài học mà tôi dạy cho các người vẫn chưa đủ!” Sắc mặt Lạc Tú chợt trầm xuống.

Tiến lên một bước, có vẻ anh muốn ra tay.

“Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng hôm nay không tới lượt anh ra oai đâu.” Sở Vân Long ngạo nghễ nói.

Lạc Tú có chút thực lực thì sao?

Chỉ cần Trương đại sư ra tay, hôm nay Lạc Tú nhất định sẽ chết!

“Tốt nhất anh đừng nên ra tay.”

“Ở đây không chỉ có Trương đại sư, mà còn có tông sư Phong Thiên Lôi, nếu anh dám ra tay, hôm nay nhất định sẽ…”

“Mẹ nó ai cho mày can đảm nói chuyện với tao như thế?” Lạc Tú vừa nói vừa di chuyển với tốc độ cực nhanh mà không ai nhìn rõ.

Sau đó Lạc Tú tát vào mặt Sở Vân Long một cái, cả người Sở Vân Long bay về phía sau.

“Họ Lạc kia, mày chờ đấy, chờ sư phụ của tao tới thì mày chết chắc.” Sở Vân Long che mặt nằm trên mặt đất.

Anh ta không tin, khi sư phụ tới sẽ không báo thù cho anh ta.

“Đồ vô dụng, trừ việc mang những lời này ra dọa người thì mày không thể làm gì khác sao?”

“Vẫn câu nói đó, chờ sư phụ mày đến, tao có đánh mày thì ông ta cũng không dám nói nhảm!”

“Lạc Tú, mày lại dám nói như vậy, mày chờ đấy.”

“Bốp!” Sở Vân Hào cũng bị Lạc Tú tát.

Về thực lực, những người này thực sự không phải là đối thủ của Lạc Tú.

Nhưng Lạc Tú vừa ra tay đã hấp dẫn rất nhiều người tới hóng chuyện.

Dù sao thì người Lạc Tú đánh cũng là con nhà giàu có.

Mà hôm nay có rất nhiều người thuộc những nhà như vậy tới đây, đa số người ở đây đều là người của bọn họ.

Lạc Tú đánh người khiến bọn họ tức giận.

Mấy chục người bất ngờ bao vây Lạc Tú.

“Mày được đấy, vốn định chờ sư phụ tao đến nhưng không ngờ mày có một mình mà dám ra oai như vậy!”

“Ai nói Lạc gia chỉ có một mình?”

“So xem ai nhiều người hơn đúng không?”

Bỗng từ xa vọng đến hai giọng nói.

Mọi người đều nhìn về hướng đó, những chiếc xe hơi sang trọng đang chạy tới.

Đoàn xe dài đến nỗi không thể nhìn thấy điểm cuối.

“Sao vậy? Người Hải Đông muốn động tới Lạc gia à?”

“Được, Hồng Bưu tôi thay Lạc gia xử lý các người.”

Một người đàn ông bước xuống xe, đây không phải là Hồng Bưu thì là ai?

Sau đó lại có rất nhiều người tới.

“Ai dám đụng tới sư phụ của tôi!” Diệp Song Song cũng đi xuống, mặt đeo kính râm, dáng vẻ cao ngạo.

“Haha, từ lâu đã muốn đấu với người ở Hải Đông nhưng tiếc là chưa có cơ hội, tuy đã già nhưng không phải muốn động là động được.” Diệp Kính Bình cũng tới, hai tay chắp ở sau lưng.

Nói cách khác, rất nhiều đại lão ở Thông Châu đã đến.

“Đừng tưởng chỉ có các người có người!” Quảng Khôn cũng mang theo người đến.

“Ở Hải Đông không phải chỉ có mình các người đâu.” Vương Vận Vân nhà họ Vương cũng đem theo người tới.

“Nhà họ Sở và nhà họ Dương kia, các người dám động vào bạn trai của bà đây thử xem?” Giang Khả Khả cũng mang theo người tới.

Mới có một lúc mà hàng nghìn người lần lượt đến, còn nhiều hơn những người mà mấy gia tộc lớn ở Hải Đông đưa tới.

“Sao các người lại ở đây?” Lạc Tú nhướng mày.

“Tất nhiên là chúng tôi đến đây để cổ vũ cho Lạc gia rồi.” Hồng Bưu mỉm cười bước tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.