Chỉ có thầy Chu là ngồi một chỗ sửa bài tập không hé răng nói nửa lời, thậm chí còn làm bộ như không nghe thấy.
“Này thầy Chu, thầy có muốn đi cùng không?” Tôn Huy Nam cúi người hỏi.
“Không cần, tôi rất xấu hổ khi làm bạn với mấy ông!” Thầy Chu trước giờ vẫn luôn là con người thẳng thắn, mở miệng là buông lời châm chọc luôn.
“Thầy Chu này, tôi thật không thể hiểu nổi, dù gì thì thầy cũng làm việc ở Uất Kim Hương này lâu rồi, sao lại chẳng biết nhìn xa trông rộng tí nào thế nhỉ? Tên Lạc Tú đó có gì đáng giá mà thầy phải đứng về phía anh ta?” Tôn Huy Nam châm chọc nói.
“Đầu tiên, tôi không đứng về phía anh ấy, và thứ hai, chủ nhiệm giáo dục Trần, tôi hy vọng anh có thể giống thầy Lạc, thành thật kiên định vì học sinh, vì giáo dục mà bỏ công bỏ sức ra làm chút chuyện, đừng có lúc nào cũng suy nghĩ méo mó như thế.”
“Hơn nữa thì, ít nhất ở thời điểm này, chủ nhiệm giáo dục Trần, anh chưa đủ giỏi bằng thầy Lạc, chưa kể chúng ta là giáo viên với nhau, chúng ta phải chính trực nghiêm minh. Tôi tin ngày mai thầy Lạc chắc chắn sẽ làm tốt cuộc họp phụ huynh ở lớp số ba, các thầy không nên ăn mừng quá sớm thế đâu.” Thầy Chu nói mà không hề nể mặt.
“Thầy Chu, xin thầy hãy chú ý lời nói!” Tôn Huy Nam đứng lên vỗ mạnh bàn nói.
“Thầy với Lạc Tú đúng là cá mè một lứa với nhau, thầy không thử xem thân phận lẫn địa vị cậu ta là thế nào đi, làm gì có cửa mà đòi so với chủ nhiệm giáo dục Trần của chúng ta chứ?”
“Sớm hay muộn gì thầy cũng sẽ hối hận thôi!”
Nhưng đáp lại mấy lời này thầy Chu bình thản đứng dậy cầm đống bài vở rời đi.
Trên thực tế, vừa rồi anh ta nặng lời như vậy cũng là vì không ưa Trần Hữu và Tôn Huy Nam mà thôi, bởi tác phong của Tôn Huy Nam ở trường học này thật sự có vấn đề, cho nên anh ta mới nói như vậy.
Còn về chuyện Lạc Tú có mời được phụ huynh lớp số ba đến được hay không thì thật sự lúc này đây trong lòng thầy Chu cũng chưa dám chắc.
Dù sao thì càng hiểu biết, lại càng biết chắc là sẽ không có khả năng.
Đúng lúc ra cửa lại đụng phải Lạc Tú.
“Thầy Lạc, ngày mai thầy?” Thầy Chu nóng lòng mở miệng hỏi.
“Ngày mai làm sao vậy?” Lạc Tú tỏ vẻ khó hiểu.
“Thầy Lạc, thầy thật sự mời được phụ huynh học sinh lớp số ba đến sao?” Thầy Chu hỏi.
“Ừ.” Lạc Tú gật gật đầu.
“Thầy Lạc, nếu thầy thật sự mời đến được, vậy thì thầy nhất định phải làm được nhé, tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của một số người nào đó đâu.” Thầy Chu vừa bị bắt nạt ở văn phòng nên có chút giận.
Vậy nên anh ta cũng hy vọng ngày mai Lạc Tú thực sự thành công, khiến bọn họ tức ói máu, tát vào mặt Trần Hữu và Tôn Huy Nam một cú thật đau.
Sáng sớm hôm sau, Trần Hữu kêu Tôn Huy Nam ra cổng xem thế nào, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, nên ông ta đi tới chào hỏi bảo vệ, nói bảo vệ nếu có động tĩnh gì phải lập tức báo cho mình ngay.
Về phía Trần Hữu, anh ta vẫn đang ngồi trong văn phòng vắt chéo chân ra oai, thậm chí còn lợi dụng mối quan hệ của ba anh ta để tìm hiểu, biết các lãnh đạo cấp cao ở Thông Châu hôm nay đều có lịch đi tỉnh để báo cáo công việc, nhìn tình hình thì có vẻ sẽ không về được.
Ăn sáng xong bắt đầu đi đến lớp học, điều kỳ quái duy nhất chính là, thầy Chu suýt nữa thì đi nhầm phòng học.
Vì tiết đầu tiên là tiết tiếng anh ở lớp số ba, thầy Chu vẫn dựa theo thói quen thường lệ đi tới lớp số ba.
Lớp số ba thường ngày nổi danh là một lớp hay chém gió, khoác lác, nói chuyện phiếm đánh nhau, căn bản là không bao giờ để ý tới giáo viên, đúng kiểu việc giảng trên bảng là việc của thầy, còn bọn tôi ở dưới chơi là việc của tôi.
Ấn tượng sâu sắc nhất của thầy Chu là mùa đông năm ngoái, anh ta thì vẫn đứng trên bảng giảng bài, còn Lưu Chí Cường lại dẫn người xuống nhà bếp nấu ăn, hoàn toàn không coi một thầy giáo như anh ta ra gì, từ lúc ra trường hành nghề giáo viên tới nay, chuyện đó vẫn luôn là một nỗi sỉ nhục với anh ta.
Nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác, mỗi một học sinh ở lớp số ba đều ăn mặc đồng phục chỉnh tề, đến cả Thi Thi, người mê trang điểm làm đẹp nhất nay cũng để mặt mộc đi học.
Chưa kể, sau khi anh ta bước vào lớp, Hàn Phong lại chủ động đứng lên hô các bạn chào thầy.
Điều này khiến thầy Chu hoài nghi, không biết mình có đi nhầm lớp hay không, sau đó phải chạy tới lớp bên cạnh, đợi đến khi xác nhận chính xác đây là lớp số ba, thầy Chu mới bước vào lần nữa.
Tuy nhiên, điều này lại khiến thầy Chu sợ hãi, vì có câu nói là có khác thường tất sẽ có yêu ma, hôm nay học sinh lớp số ba có biểu hiện quá bất thường.
Trước mặt đều mở quyển sách giáo khoa để chỉn chu ngay ngắn, như thể là đang chờ đợi cái gì đó. Điều này càng khiến thầy Chu khẩn trương hơn, vì anh ta sợ không biết đám học sinh này có phải vừa nghĩ ra trò xấu gì không, có phải là chúng muốn chấn chỉnh người thầy như anh ta.
Nhưng mà, đã hơn mười phút, thầy Chu phát hiện, đây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác mình đang dạy học ở lớp số ba này, mặc dù có thể rất nhiều người đang không hiểu anh ta nói gì dạy gì, nhưng tất cả đều nghiêm túc nghe giảng, hay ít nhất là chúng còn làm bộ nghiêm túc nghe.
Đến cả Lưu Chí Cường hôm nay cũng không nằm ra bàn ngủ.
Thậm chí còn có người ghi chép bài.
Mãi cho đến khi tiết học kết thúc, thầy Chu an toàn rời khỏi lớp số ba, lúc ấy anh ta mới dám thở phào một hơi, tuy nhiên sự nghi ngờ trong lòng anh ta càng tăng cao, rốt cuộc là đám học sinh lớp số ba hôm nay bị sao vậy?
Mà một buổi sáng trôi qua cực kỳ yên tĩnh, mãi cho đến tiết học cuối cùng của buổi chiều cũng chẳng hề có một phụ huynh nào tới.
“Hừ, thầy Lạc này, xem ra hôm nay anh bị cho leo cây rồi nhỉ, anh đừng có nói với tôi là tan học các phụ huynh mới đến đấy nhé.”
Trần Hữu tìm được Lạc Tú thì lập tức buông lời châm chọc, vì hầu như phụ huynh đều đến vào buổi sáng, rất ít ai đến buổi chiều, và giờ tan học thì lại càng không.
“Có liên quan gì tới anh sao?” Lạc Tú thong dong đút hai tay trong túi quần, nói rồi nghênh ngang rời đi.
“Tên họ Lạc kia, anh có biết vì sao Thục Phi chọn tôi mà không chọn anh không hả?” Trần Hữu đột nhiên hướng về phía Lạc Tú quát lớn.
Nhưng chính câu nói đó lại khiến Lạc Tú ngừng bước.
“Thục Phi nói với tôi rằng, cô ấy thích tôi không phải vì nhà tôi có tiền, có vị thế, cô ấy thích một người làm ra làm chơi ra chơi, không khoác lác chỉ biết mạnh mồm, mà đúng lúc, tôi chính là kiểu người như thế.” Trần Hữu nói với vẻ hãnh diện.
Anh ta từng nghe Trương Thục Phi nói rằng, hồi học đại học Lạc Tú rất thích cô ta, giờ người anh thích bị anh ta cướp mất, nên trong lòng Lạc Tú nhất định sẽ thấy rất khó chịu.
Lần này coi như là đòn giết chết anh, hay chính là bóc lại vết sẹo của Lạc Tú.
Hừ, phẫn nộ đi, anh càng phẫn nộ càng chứng tỏ là anh đau, càng để ý, tôi đây càng vui mừng, tôi lại càng thấy vui sướng trong cảm giác giẫm đạp anh!
Cho tới giờ phút này, Trần Hữu vẫn luôn khinh thường Lạc Tú, có điều, người mà anh ta luôn coi thường này lại khiến anh ta thua đau nhiều lần, vậy nên lần này anh ta quyết phải hòa một ván mới chịu.
Nhưng cái làm Trần Hữu kinh ngạc, hoặc là không thể ngờ tới chính là, Lạc Tú không chỉ không tức giận, mà ngược lại còn cười, sau đó thì lạnh lùng nói một câu.
“Anh thật đáng thương!”
Trương Thục Phi lừa dối anh, không nói sự thật cho anh biết, này chẳng phải là đáng thương thì là gì?
Kiếp trước anh cũng thế, cũng là một người đáng thương, nhưng kiếp này, thì không phải nữa rồi!
Lạc Tú nói xong câu đó thì lập tức rời đi.
Điều này ngược lại lại khiến Trần Hữu có cảm giác thất bại.
Thậm chí, anh ta còn cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp lần nữa.
“Họ Lạc kia, anh đắc ý cái gì hả, tôi chờ xem hôm nay anh hoàn thành việc kiểu gì?” Trần Hữu nhìn theo bóng dáng của Lạc Tú quát lớn.
Nhưng ngay sau đó, điện thoại của anh ta vang lên từng hồi chuông.
Điện thoại kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói hoảng loạn của Tôn Huy Nam.
“Không xong rồi, chủ nhiệm Trần, xảy ra chuyện rồi!”
Ngoài cổng trường, một chiếc siêu xe nối tiếp một chiếc siêu xe, có lẽ sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu nó chỉ là một chiếc siêu xe không thôi. Mà vấn đề là, biển số của mấy chiếc siêu xe này không phải hiệu kỳ lân, mà là một biển số xe rất hiếm gặp. Điều này chứng tỏ, mỗi một chiếc xe đều đại diện cho một nhân vật tai to mặt lớn ở Thông Châu này.