Lúc Lạc Tú nói những lời này còn kèm theo một nụ cười, nhưng không hiểu vì lý do gì, Hạ Linh Lung lại giật nảy mình, sau đó một dòng sông máu uốn khúc hiện ra trước mắt cô ta.
Dường như những lời này của Lạc Tú đến từ địa ngục Sâm La phủ đầy xương trắng, khiến người ta không khỏi rùng mình!
Còn Trần Hữu thì lại nhìn chằm chằm vào Lạc Tú!
Lại là Lạc Tú, lại là anh!
Bất kể đi đến đâu thì dường như mọi người đều sẽ không vượt qua anh được, giờ phút này ngay cả loại báu vật tuyệt sắc như Hạ Linh Lung cũng nằm trong tay anh rồi.
Nhưng sau đó Trần Hữu lại cười khẩy một tiếng, chưa kể trong ý thức của Trần Hữu, Lạc Tú chỉ là một giáo viên bình thường.
Cho dù Lạc Tú có quan hệ với một số sếp lớn ở Thông Châu thì sao?
Bởi vì bây giờ thứ Lạc Tú cướp đi là người phụ nữ của Sở Vân Hào, con trai cả của nhà họ Sở!
Nhà họ Sở là sự tồn tại thuộc loại một tay che trời trong toàn bộ Hải Đông, đó là một con quái vật lớn mà ngay cả nhà họ Diệp cũng phải nể sợ ba phần!
Còn Sở Vân Hào lại là cháu trai được ông cụ nhà họ Sở yêu thương nhất, là một cậu ấm có tiếng tăm trong toàn tỉnh Hải Đông!
Trước đây, Trần Hữu còn muốn nhờ Sở Vân Hào xử lý Lạc Tú thay mình. Nhưng bây giờ thì hay rồi, chính Lạc Tú đã tự mình đắc tội Sở Vân Hào.
Địa vị của nhà họ Sở ở Hải Đông cũng tương tự như địa vị của nhà họ Diệp ở Thông Châu. Chọc tới một đại gia tộc như vậy, Trần Hữu muốn xem rốt cuộc Lạc Tú chết như thế nào.
Còn Sở Vân Hào nắm chặt tay, nhìn hai người đang rúc vào nhau, sát khí trong mắt hiện lên rõ ràng.
Sở Vân Hào anh ta là ai chứ?
Thứ gì anh ta muốn cho tới bây giờ đều chưa từng có chuyện không chiếm được. Trước đó anh ta đã coi trọng một ngôi sao nước ngoài, cuối cùng ông nội anh ta cũng mang đến cho anh ta, vậy mà nay chịu thiệt ở chỗ Hạ Linh Lung.
Lúc này, Trần Hữu lặng lẽ nói thầm bên tai Sở Vân Hào vài câu, nhất thời sắc mặt của Sở Vân Hào liền lộ ra vẻ trêu tức.
Mấy câu nói ngắn gọn của Trần Hữu đã nói toàn bộ gốc gác của Lạc Tú cho Sở Vân Hào rồi.
Sau khi Sở Vân Hào biết được chi tiết của Lạc Tú, nghiễm nhiên cho rằng Lạc Tú chỉ là một con kiến, kém hơn rất nhiều so với anh ta.
Một con kiến như vậy, anh ta tùy ý động đậy đầu ngón tay là có thể bóp chết đối phương!
Hơn nữa, người tinh tường vừa nhìn đã biết đây chính là người mà Hạ Linh Lung cố tình tìm đến chặn họng súng. Nếu Lạc Tú thực sự tranh giành phụ nữ với anh ta thì quả thật không thực tế chút nào.
Nói cách khác, Sở Vân Hào hoàn toàn không hề để Lạc Tú vào mắt.
“Không biết người anh em này là người của gia tộc nào?” Một thanh niên khác bên cạnh Sở Vân Hào lúc này mới mở miệng hỏi.
Anh ta tên là Vương Tuấn Hi, ba anh ta là một ông trùm tàu nổi tiếng ở Hải Đông, giá trị trong gia đình anh ta hơn một tỷ nhân dân tệ, có thể được coi là một phú hào thực sự.
Điều này cũng làm cho Vương Tuấn Hi ngày thường mắt cao hơn đầu, hoàn toàn coi khinh người thường, dù sao bản thân anh ta đã ngậm thìa vàng từ khi chào đời.
“Nhà họ Lạc huyện Vĩnh Tế.” Lạc Tú kìm nén cỗ sát khí trong lòng, sau đó mở miệng nói.
“Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hóa ra là nhà họ Lạc ở huyện Vĩnh Tế.” Lúc này Vương Tuấn Hi mở miệng nói, nhấn mạnh ba chữ huyện Vĩnh Tế vô cùng nặng!
Bất cứ ai sáng suốt vừa nghe đã biết câu này dùng để châm chọc Lạc Tú.
Điều này khiến Hạ Linh Lung cũng thoáng có chút xấu hổ rồi.
“Xin chào, tôi tên là Vương Tuấn Hi. Ba tôi là ông trùm tàu thuyền của Hải Đông. Trong nhà có hơn tỷ nhân dân tệ, cũng coi như có chút tài sản.” Vương Tuấn Hi đắc ý nói.
“Anh đến đây là để giúp tôi trấn bãi, chém gió chút sẽ chết à?” Hạ Linh Lung ở bên cạnh Lạc Tú nhắc nhở.
“Xin chào, tôi tên là Lạc Tú, trong tay tôi có khối tài sản mấy tỷ tệ!” Lạc Tú lên tiếng.
“Phụt…”
“Thật hân hạnh được gặp, hóa ra là một đại gia có giá trị con người vài tỷ! Thật sự là thất kính, thất kính.” Vương Tuấn Hi cười nói.
Trần Hữu và Sở Vân Hào cũng lắc đầu cười nói, mẹ nó đúng là cực phẩm.
Chu Tuyết Phi đang đi tới từ phía sau nghe thấy cũng trợn tròn mắt, mấy tỷ?
Anh có thể chém như vậy thì sao anh không chém lên tận trời luôn đi?
Ngay cả Hạ Linh Lung cũng bị lời nói của Lạc Tú làm cho choáng váng, mặt cô ta thoáng cái đỏ bừng.
Bảo anh chém gió nhưng anh cũng đừng thổi nát cả da trâu như thế chứ! Trong nhà có mấy tỷ?
Anh đang đùa tôi đấy à?
Thực ra, Lạc Tú thực sự không chém gió gì cả. Một căn phòng bên Vịnh Bàn Long đúng là nhưng có giá trị hàng nghìn vạn.
Cứ tính một ngàn vạn một căn, mấy trăm căn nhà bên đó quả thật là mấy tỷ, còn mấy căn biệt thự đằng sau trị giá một trăm triệu tệ một căn Lạc Tú còn chưa tính nữa đấy.
“Đừng làm cho bầu không khí căng thẳng như vậy, chúng ta đi ăn cơm trước đi.” Lúc này Chu Tuyết Phi đã đi tới hoà giải, nhưng khi nhìn Lạc Tú thì trong mắt vẫn hiện lên chút khinh thường.
Tuy là bạn thân nhất của Hạ Linh Lung, nhưng cô ta không hề có chút hảo cảm nào với Lạc Tú, chẳng lẽ người này không biết tự lượng sức mình sao?
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết Sở Vân Hào và Hạ Linh Lung mới là một cặp trai tài gái sắc.
Lạc Tú quả thực kém quá xa so với Sở Vân Hào.
Hơn nữa anh còn thật dám chém gió trước mặt người ta à?
Trong nhà người ta kia mới thật là mấy tỷ tệ kia kìa.
Hạ Linh Lung liếc nhìn Chu Tuyết Phi đầy cảm kích, sau đó lại trừng mắt nhìn Lạc Tú một cái.
Đám người Sở Vân Hào, Chu Tuyết Phi đi phía trước, trong khi Hạ Linh Lung và Lạc Tú thì đi phía sau.
Đây là một khách sạn được trang hoàng vàng son lộng lẫy, trên tầng hai là một nhà hàng phương Tây.
Sở Vân Hào vốn định tỏ tình với Hạ Linh Lung ở trong này, nhưng bị xáo trộn như vậy thì nhất thời cũng mất hết hứng thú.
Bữa ăn này thật vô vị, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình. Chẳng qua khi Hạ Linh Lung đi vào nhà vệ sinh, Sở Vân Hào rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
“Lạc Tú, phải không? Bây giờ anh đi thì tôi có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!” Sở Vân Hào cười khẩy bưng ly rượu, tự mình uống một ngụm.
Mà Lạc Tú thì lại bình tĩnh ung dung ngồi tại chỗ, giả vờ như không nghe thấy.
“Được, tốt lắm, tôi sẽ khiến anh hối hận khi đến thế giới này!” Sở Vân Hào nhìn thấy Lạc Tú hoàn toàn không quan tâm đến mình thì trực tiếp tàn nhẫn nói.
Sở Vân Hào anh ta không phải là người dễ trêu chọc, một khi trêu chọc đến anh ta, vậy sẽ vạn kiếp bất phục.
Còn Trần Hữu ở một bên nhìn mà cười khẩy liên tục.
So với loại phú hào thực sự như Sở Vân Hào, Lạc Tú thực sự chẳng là cái thá gì.
Một khi Sở Vân Hào muốn xử lý Lạc Tú, thì Lạc Tú sẽ chết một cách ngay cả mảnh vụn cũng không còn!
Lúc này chỉ có Chu Tuyết Phi kéo góc quần áo của Lạc Tú, nhẹ giọng nói.
“Chúng tôi đều có thể thấy rằng anh và Linh Lung không phải là bạn trai bạn gái. Tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi vào lúc này, sau đó nói lời xin lỗi với cậu cả Sở, nếu không thứ chờ đợi anh chính là rắc rối lớn hơn trời đấy!”
“Anh và chúng tôi hoàn toàn không phải người cùng một đẳng cấp, anh còn như vậy thì cho dù là Ngọc hoàng đại đế đến đây cũng không bảo vệ được anh đâu. Trước đó tôi đã từng nhắc nhở anh rồi.”
Nhưng Lạc Tú vẫn giả vờ như không nghe thấy, còn Chu Tuyết Phi thì trừng mắt nhìn Lạc Tú. Nếu người này thật không biết điều, vậy thì để anh tự tìm cái chết là được.
Lúc trước cô ta đã nhắc nhở Lạc Tú rồi, cho dù làm bạn với Hạ Linh Lung, thì trong mắt Chu Tuyết Phi, Lạc Tú cũng không đủ tư cách.
Ngồi ở đây bây giờ chẳng khác gì đang gây thù với Sở Vân Hào cả!
Lúc Hạ Linh Lung trở lại, Sở Vân Hào lúc này mới nói.
“Linh Lung, bạn trai em đúng là giàu có, giá trị con người lại lên đến mấy tỷ. Thảo nào em không thích Sở Vân Hào anh.”
Sở Vân Hào không chỉ thích Hạ Linh Lung, còn vì một số việc của gia tộc nên phải giành được Hạ Linh Lung.
Cho dù Hạ Linh Lung có người đàn ông khác, anh ta cũng phải giành được!
Cho nên lúc này, anh ta vẫn buông lời châm chọc, chỉ có điều đối tượng châm chọc cũng là Lạc Tú.
“Không sao, dù sao cũng tạm được, cũng đủ nuôi sống tôi.”
Lúc này Hạ Linh Lung cố ý nắm cánh tay Lạc Tú nói, làm cho Sở Vân Hào tức thì có chút xấu hổ.
“Khụ khụ, tôi nói này thầy Lạc, chúng ta cũng coi như người quen rồi. Tiền lương một tháng ở trường học anh có thể lấy được tám ngàn hay không cũng thành vấn đề, sao đảo mắt giá trị con người đã lên đến mấy tỷ rồi?” Bấy giờ Trần Hữu lên tiếng với giọng điệu quái gở.
“Có lẽ chúng ta vẫn chưa quen thuộc như vậy mà thôi.” Những lời này của Lạc Tú trực tiếp châm chọc khiến Trần Hữu nói không nên lời nữa.
“Vừa rồi tôi nghe Trần Hữu nói bạn trai em biết chút quyền cước công phu, có muốn chúng ta luận bàn không?”