Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 43: Chương 43: .




CHƯƠNG 43…..

 

Hôm nay Đàm Sâm dự định tìm em chồng nói chuyện, đừng xem nhẹ cảm giác buồn bực trong lòng, tâm lý khỏe mạnh là vấn đề quan trọng không thể bỏ qua, em chồng nhìn thế nào cũng không giống như loại người bi quan tự hủy hoại bản thân, nhưng vẫn phải phòng ngừa chu đáo, kịp thời ngăn cản hắn trầm mặc quá mức mà phát nổ.

 

Đàm Sâm dậy thật sớm, đạp Trạch Đằng xuống giường kêu đi nấu cơm, sau đó hắn đi đến gõ cửa phòng em chồng.

 

Gõ nửa ngày, bên trong một chút phản ứng cũng không có, Đàm Sâm buồn bực đẩy cửa ra, thì phát hiện giường đã được thu dọn ngăn nắp, dễ dàng nhìn thấy được một tờ giấy đặt ở kia, ghi: ra ngoài giải khuây, đừng lo lắng.

 

Khóe miệng giật giật, Đàm Sâm hướng Trạch Đằng đang nấu trà diệp đản (trứng luộc nước trà)* trong bếp, hô to: “Đệ đệ ngươi rời nhà ra ngoài!”

 

Trạch Đằng dường như đã sớm đoán được, đỉnh đạc nói: “Đừng quản hắn, sau khi hắn nghĩ thông suốt sẽ trở về.”

 

Đàm Sâm híp lại hai mắt, hai người này, rõ ràng có việc giấu hắn…….. quên đi, không muốn nói thì hắn cũng không cưỡng cầu, với lại hắn cũng chỉ là một tiểu bối nhỏ bé hơn cả ngón cái, chuyện của “Trưởng bối” hắn quả thực là không quản nổi.

 

Buổi sáng sau khi tới công ty, Đàm Sâm nhận được kì tạp chí đăng tin về Trạch Đằng.

 

Hắn vui vẻ lật báo đến trang có bài viết về Trạch Đằng, chỉ thấy tiêu đề màu bạc sáng chói phía trên bức hình lớn, trên hình là ba phần tư sườn mặt hoàn mỹ của Trạch Đằng, ánh sáng nhu hòa phản chiếu trong nhãn tình thâm thúy, ngay cả Đàm Sâm đối với khuôn mặt này của y đã sớm nhìn đến quen thuộc, cũng vẫn như trước không kiềm được mà tim đập liên hồi.

 

Bài phỏng vấn viết rất hài hước thú vị, đề cập đến vấn đề tình cảm của Trạch Đằng cũng chỉ dùng lời ám chỉ y hiện tại đã có người yêu, ngôn từ thản nhiên mà trang nhã, lại phối thêm tấm ảnh Trạch Đằng đang mỉm cười, trông có vẻ vô cùng hạnh phúc.

 

Lúc này một đôi cánh tay bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, Trạch Đằng cười tủm tỉm hỏi: “Tiểu Sâm ngươi xem cái gì vậy? Vui vẻ đến thế kia.”

 

“Xem ngươi đó.” Đàm Sâm nhẹ nhàng đem tạp chí chụp lên mặt y, “Ngươi xem thử đi, người ta đem ngươi viết thành chính nhân quân tử.”

 

“Ta vốn chính là chính nhân quân tử mà!”

 

“Ngươi rõ ràng là oai qua liệt tảo.” (quả dưa chuột bị méo, quả táo bị nứt — hàng không tốt.”

 

“Nói bậy nói bậy, ta sao lại bị méo chứ!”

 

“Ngươi trời sinh chính là bị méo mó, cho dù là xà thì ngươi cũng là một con xà méo mó.”

 

Trạch Đằng thở phì phì nhìn Đàm Sâm nửa ngày, đột nhiên bổ nhào lại hôn chặn miệng hắn lại.

 

Tại thời điểm hai người dây dưa khó rời, bỗng dưng vang lên một trận tiếng gõ cửa.

 

Đàm Sâm vội vàng một cước đá bay Trạch Đằng, chỉnh lại tóc, nói: “Tiến vào.”

 

Chu Nam nhanh chóng đẩy cửa ra, khuôn mặt luôn luôn lạc quan thế nhưng lại lộ ra hoảng loạn hiếm thấy: “Đàm tổng, có chuyện lớn!”

 

Đàm Sâm trong lòng lộp bộp một chút: “Chuyện gì xảy ra?”

 

“Công ty xây dựng Húc Hoàn vốn đã bàn bạc tốt về chuyện kí hợp đồng vào ngày mai với công ty chúng ta, nhưng vừa nãy lại đột nhiên nói muốn hủy hợp tác!” Sắc mặt Chu Nam trắng bệch, bọn họ bắt được cơ hội này không dễ dàng, bên kia cũng đã vui vẻ đáp ứng rồi, tại sao chỉ trong chốc lát đã trở mặt?

 

Đàm Sâm cũng vô cùng ngạc nhiên, những lời bàn luận trên mạng về Trạch Đằng đã giảm bớt không ít, lẽ ra khách hàng sẽ không vì sự kiện Trạch Đằng “Xuất thân ngưu lang” mà hủy bỏ hợp tác, vả lại thời điểm bọn họ đàm phán hợp tác chuyện của Trạch Đằng cũng đã xảy ra rồi, như vậy rốt cục là vì lý do gì chứ?

 

Tuy nói công ty đối phương không phải nhỏ, nhưng Đàm Sâm cũng không phải kẻ mới chân ướt chân ráo bước ra xã hội, sao có thể tùy ý để kẻ khác xem mình như lăng đầu thanh* mà tùy tiện khi dễ chứ. Hắn lập tức gọi điện thoại, cũng không ngờ rằng người phụ trách bên kia căn bản không chịu trực tiếp nối máy với hắn, chỉ phái một tiểu thư ký giọng ngọt đến phát ngấy tiếp điện thoại hắn. Cùng cô nàng ngực bự não teo kia nói chuyện nửa ngày, Đàm Sâm cũng không hiểu được bản thân thế nào lại bị hạ nốc-ao, cuối cùng không thể không tái mặt cúp điện thoại.

 

Trầm ngâm một lúc lâu, Đàm Sâm lại liên hệ một khách hàng có chút giao tình trước đây, lúc này mới từ trong lời nói che che giấu giấu của đối phương mà biết được, đây là có người muốn chỉnh mình.

 

Thái độ đối nhân xử thế của Đàm Sâm tuy không có quá mức nhiệt tình, nhưng mà vẫn rất lễ tiết hơn nữa lại có trách nhiệm, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết đã cùng ai gây thù chuốc oán, cuối cùng bỗng nhiên linh quang khẽ động nghĩ đến một người —— Đặng tổng (mọi người có còn nhớ lão này không? =))))))

 

Người này từng động tâm tư đối với Trạch Đằng, lại bị cởi sạch trần trụi ném ở cửa thang lầu, quả thực là đã làm gã mất hết mặt mũi, chỉ sợ lúc trước Trạch Đằng bị tố làm nam tiếp viên, tám phần cũng là do gã ra tay. Loại người ỷ vào có chút tiền liền duy ngã độc tôn như gã rất khó đối phó, huống chi lần trước quả thật gã bị mất thể diện quá mức, xem ra lần này rốt cục muốn phản kích rồi.

 

“…… Đàm tổng?” Chu Nam kêu lên một tiếng.

 

Đàm Sâm nhíu mày nói: “Không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý.”

 

Chu Nam đi rồi, Trạch Đằng lập tức lo lắng bắt lấy cổ tay hắn: “Tiểu Sâm, làm sao vậy?”

 

“Không có gì, công việc đã bàn bạc ổn thỏa tự dưng lại đổi ý mà thôi, dù sao cũng còn có cơ hội khác.”

 

Chuyện công việc của Đàm Sâm từ trước đến nay Trạch Đằng không chen vào quá mức, Đàm Sâm cũng không cần y hỗ trợ, nhưng người yêu gặp phiền toái y cũng không mong muốn mình làm một vật trưng bày vô dụng bên cạnh.

 

Trạch Đằng còn muốn mở miệng, đã thấy Đàm Sâm hùng hùng hổ hổ bắt đầu gọi điện thoại, y há miệng mấp máy rồi lạ bất đắc dĩ ngậm lại, điều duy nhất bây giờ y có thể làm chính là không đi quấy rầy Đàm Sâm.

 

*****

 

Dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời, Trạch Vũ không mục đích cứ đi dạo trên đường một hồi lâu, từ nhà cao tầng dạo đến hẻm nhỏ âm u, cả buổi sáng nhìn rất nhiều người rất nhiều việc, cuối cùng lại mạc danh kì diệu đi vào cổng bệnh viện tốt nhất của thành phố.

 

Mấy bệnh viện gần chỗ quay phim điều kiện không cao, nên trong thời gian ngắn nhất Chân Khải đã được chuyển đến đây tiếp nhận trị liệu, việc này vốn không công khai ra bên ngoài, nhưng Trạch Vũ là thành viên đoàn phim, đương nhiên ít nhiều cũng biết chút.

 

Trạch Vũ phơi nắng khá lâu, cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, liền lấy tiền lẻ mua một cây kem đứng ăn dưới tàng cây.

 

Sau khi ăn xong, hắn vẫn quyết định nhìn qua tình hình Chân Khải một chút.

 

Nếu người này mạng lớn, như vậy hắn cũng không muốn nghĩ đến chuyện đi báo thù lần nữa, còn nếu như gã chết……. thì cứ coi như là tám năm trước mình không hề cứu gã, ai cũng không nợ ai.

 

Mới tiến về phía trước được vài bước, Trạch Vũ bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói quen tai gọi tên mình.

 

Hắn quay đầu lại, thấy Thịnh Minh Hiên nắm tay San San đi tới bên này, vẻ mặt mang theo bất ngờ cùng với…… kinh hỉ.

 

“Trạch Vũ, cậu đến bệnh viện làm gì? Sinh bệnh sao?” giây tiếp theo vẻ mặt Thịnh Minh Hiên liền trộn lẫn chút lo lắng, Trạch Vũ nghĩ đến lời nói tối hôm qua của Trạch Đằng, nhất thời đáy lòng hiện ra hai chữ: Dối trá.

 

Bình tĩnh mà xem xét hắn cũng không mong muốn dùng từ này đánh giá Thịnh Minh Hiên, dù sao ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Thịnh Minh Hiên cũng không tính là kém, nhưng ngoại trừ “Dối trá”, tựa hồ cũng không còn từ ngữ nào khác thích hợp hơn.

 

“Ta chỉ là đi ngang qua,” biểu tình Trạch Vũ vẫn thẫn thờ như ngày thường, “Không có việc gì thì ta đi trước đây.”

 

San San một phen giữ chặt tay hắn: “Ca ca đừng đi nha, em còn chưa kịp cám ơn mà!”

 

Tâm tư trẻ con là đơn thuần nhất, Trạch Vũ ngay cả không thích Thịnh Minh Hiên, nhưng cũng không nỡ bỏ mặc San San, vì thế ôn hòa thêm vài phần, nói: “Không cần khách khí.”

 

“Mới không phải, em đã muốn lâu rồi!” San San nói xong bỗng buồn bã, “Nhưng mà em nghe nói Chân Khải bị thương, cũng không biết hiện tại thế nào…..”

 

Nhìn thấy bộ dạng tiếc nuối đau lòng của cô nhóc, cảm giác áy náy nhất thời như sợi tơ len lỏi vào trong lòng Trạch Vũ.

 

—— Chân Khải có người hâm mộ và bạn bè của gã, như vậy chẳng phải là hắn cũng đã làm tổn thương đến những người yêu mến Chân Khải rồi sao? Huống chi một Chân Khải bị thương lại liên lụy đến cả đoàn làm phim, hắn thật sự không thể thản nhiên……

 

Trạch vũ có chút chua sót hỏi: “Em, là tới thăm gã sao?”

 

 

San San trợn tròn mắt kinh ngạc, hiển nhiên không biết Chân Khải đang ở bệnh viện này: “Không phải nha, em đến thăm mami.”

 

 

Thịnh Minh Hiên giải thích nói: “Chị dâu tôi gần đây mới nhập viện, đại ca ở lại chăm sóc nàng, cho nên nhờ tôi chăm sóc con gái.”

 

 

Trạch Vũ gật gật đầu, nói với San San: “Hy vọng mẹ em sớm hồi phục.”

 

 

San San dùng sức ôm lấy hắn: “Cám ơn ca ca, mami nhất định sẽ nhanh chóng khỏe lại!”

 

 

Thịnh Minh Hiên ngược lại rất không yên tâm Trạch Vũ, tuy rằng ngoài miệng hắn nói chỉ đi ngang qua, nhưng có ai đi ngang qua bệnh viện còn đặc biệt chạy đến hóng mát dưới gốc cây? Nhìn sắc mặt hắn cũng không tốt, chẳng lẽ thật sự là sinh bệnh?

 

 

“Trạch Vũ, nếu có gì khó chịu thì nhanh đi khám bệnh đi, đi, tôi dẫn cậu vào.”

 

 

Thịnh Minh Hiên nói xong liền đưa tay qua, Trạch Vũ trong lòng cả kinh, nhanh như chớp né tránh y, “Không cần, cảm ơn.”

 

 

Động tác Thịnh Minh Hiên sững lại giữa không trung, dừng vài giây mới thu tay lại, “Thật  có lỗi, tôi lỗ mãng quá.”

 

 

Trạch Vũ không biết phải trả lời y như thế nào, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói lời từ biệt, chợt nghe San San nói: “Ca ca, em mời anh đi ăn cơm nha, em đã chờ mãi đến lúc anh trở về.”

 

 

Trạch Vũ bị bàn tay nhỏ bé ấm áp mềm mại của cô nhóc nắm lấy, cảm giác giống như được ủ trong đống bông mềm mại, hắn trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

 

 

Đi theo Thịnh Minh Hiên và San San vào phòng bệnh, Trạch Vũ nhìn thấy một nam nhân cao gầy đang ngồi bên mép giường bệnh gọt táo, động tác của anh ta có chút vụng về, cắt gọt khó khăn, thần thái lại vô cùng chuyên chú, ngay cả có người đi vào cũng không chú ý.

 

 

“Ca,” Thịnh Minh Hiên cười nói, “Chị dâu còn chưa tỉnh, gọt táo sớm vậy làm chi, để lâu sẽ không tươi.”

 

 

Tướng mạo của nam nhân có năm phần tương tự Thịnh Minh Hiên, cũng là một bộ dáng khôi ngô anh tuấn, chẳng qua bởi vì lớn tuổi mà càng có vẻ chín chắn thành thục hơn. Anh ta cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nhân lúc cô ấy ngủ luyện tập nhiều một chút.”

 

 

Nói xong câu đó, anh ta liếc mắt sang, lúc này mới nhìn thấy Trạch Vũ: “Vị này chính là…….?”

 

 

Thịnh Minh Hiên nói: “Đây là đệ đệ của bạn ta, gần đây làm việc ở đoàn làm phim, poster có chữ ký mà San San rất thích là nhờ cậu ấy xin giúp.”

 

 

Cha của San San đối với Trạch Vũ vô cùng ôn hòa, mời hắn ngồi xuống sofa, lại còn mời hắn chút hoa quả, “Nguyên lai cậu chính là hài tử kia a, tôi có nghe Thịnh Minh Hiên nói về cậu, con gái tôi cũng không có nhiều bạn bè, may mà có cậu làm bạn với nó, này ở bệnh viện cũng không thuận tiện, hôm khác nhất định hảo hảo chiêu đãi cậu.”

 

 

Trạch Vũ nói: “Không có gì, chúng ta cũng chỉ mới quen biết.”

 

 

Ngữ khí Trạch Vũ nói chuyện không giống những người khác, vẫn luôn là xa cách mà hờ hững, không cẩn thận nghe ra trong lời hắn nói cứ như là đang phân rõ quan hệ với San San.

 

 

Thịnh Minh Hiên không khỏi trố mắt, cười cười, cũng không nói gì thêm.

Gặp qua huynh trưởng và chị dâu của Thịnh Minh Hiên, Trạch Vũ liền không muốn tiếp tục nán lại nữa, gia đình người ta ở cùng một chỗ hắn lưu lại cũng không được tự nhiên, liền nói với Thịnh Minh Hiên hắn muốn ra ngoài đi vệ sinh một chút.

 

 

Thịnh Minh Hiên nghĩ nghĩ, đứng dậy nói: “Tôi đi cùng với cậu nhé.”

 

 

“Không cần,” Trạch Vũ quả quyết trả lời, “Ta tự đi được rồi, ngươi có việc gì có thể gọi điện thoại cho ta.”

 

 

Rời khỏi mọi người, Trạch Vũ một mình đi vào buồng vệ sinh, dùng ẩn hình thuật loại bỏ hoàn toàn dấu vết hoạt động của mình, tiếp đó theo khí tức của Chân Khải đi đến trước phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

 

 

Hắn nhìn thấy trên người Chân Khải cắm đầy những ống dẫn kỳ quái, trên mặt còn có một cái chụp hình vuông, nhìn qua tình huống cũng không lạc quan, nhưng dù sao cũng đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.

 

 

Trạch Vũ không khỏi cảm thấy trình độ điều trị hiện tại quả thực tiến bộ rất nhiều, nếu là trước kia mà rơi xuống như vậy, làm sao còn có cơ hội sống sót.

Hắn cứ yên lặng như vậy nhìn vào một lúc, chần chừ do dự, cuối cùng cũng theo chân bác sĩ kiểm tra bệnh trạng đi vào phòng.

 

 

Mấy người mặc áo trắng dài vây quanh Chân Khải thảo luận gì đó, thỉnh thoảng dùng bút viết viết vẽ vẽ lên tập bản, Trạch Vũ đợi cho bọn họ đi hết, lúc này mới tiến đến gần nam nhân trên giường bệnh.

 

 

Trạch Vũ không biết bản thân rốt cục là có ý gì, hắn cho Chân Khải một kích trí mệnh là vì giúp bằng hữu báo thù, nhưng vì sao hiện tại hắn lại cảm thấy hối hận?

 

 

…….. Thôi.

 

 

Cho dù khiến tên này chịu chút đau khổ, nhưng đem nhiều người như vậy bức đến đường cùng cũng không phải chủ ý của hắn.

 

 

Trạch Vũ đưa tay phủ lên trên chân bó thạch cao của Chân Khải, một mảnh ngân quang dần dần lóe ra.

 

 

*****

 

 

Đàm Sâm nghĩ rằng Đặng tổng sẽ không duy trì công kích lâu dài, tổn thất một vụ làm ăn tất nhiên đáng tiếc, dù vậy cũng không đến nỗi trí mạng, nhưng mấy ngày kế tiếp hắn liền phát hiện suy nghĩ của mình đã sai lầm rồi.

 

 

Đến cuối tháng, bọn họ ngoại trừ vụ hợp tác làm ăn với vườn bách thú thì không nắm được bất cứ cơ hội hợp tác nào khác nữa, ngay cả mấy công ty vẫn hợp  tác trước kia gần đây cũng kéo nhau thay đổi nhà quảng cáo, quả thực là tuyết thương thiêm sương (kèm theo tuyết rơi còn có sương phủ, càng ngày càng khó khăn), bỗng chốc doanh thu đã giảm đi phân nửa so với trước.

 

 

Đàm Sâm cùng cấp dưới làm việc bận rộn đến sứt đầu mẻ trán cũng không thể vãn hồi được bao nhiêu tổn thất, sớm biết rằng chỉ là một con người bé nhỏ trong xã hội này, nhưng hắn cũng không ngờ được Đặng tổng thật sự vì một Trạch Đằng mà quyết tâm xóa bỏ công ty hắn…… Không, đả kích mình cũng không phải là mục đích chủ yếu, chỉ sợ là nuốt không được khẩu khí kia đi, dù sao ngoại trừ Trạch Đằng ra cũng không có ai dám đối đãi với gã như vậy.

 

 

Lo âu của Đàm Sâm toàn bộ đều thu vào trong mắt Trạch Đằng, tuy rằng miệng hắn nói chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi, nhưng khi Trạch Đằng lén hỏi thăm một vài nhân viên khác của công ty, lại biết sự tình căn bản không đơn giản như vậy.

 

 

Mãi đến một ngày Đàm Sâm phát hiện y đang âm thầm nghe ngóng tình hình công ty, liền lập tức nói với Trạch Đằng: “Bắt đầu từ ngày mai người đừng đến đây làm việc nữa.”

 

 

“Vì sao?” Trạch Đằng giật mình, “Ta không đến công ty thì phải làm gì đây?”

 

 

“Ở nhà ngốc…… hoặc là cùng với đệ đệ ngươi, làm gì cũng được.” Đàm Sâm thở dài, khó được ôn nhu đi tới ôm lấy y, “Không nên suy nghĩ bậy bạ, với tình huống hiện tại của công ty ngươi có đến cũng chỉ nhàn rỗi, không bằng dẫn Trạch Vũ đi dạo xung quanh một chút, ở đây hắn không có bạn bè, một mình nhất định rất buồn chán.”

 

 

“Lo cho nó không bằng ngươi tự lo cho mình nhiều một chút đi,” ngữ khí Trạch Đằng không hờn giận, “Mỗi ngày đều đi ngủ rất khuya, cơm cũng không hảo hảo ăn, ngã bệnh thì biết làm sao? Dù sao ta cũng phải cùng ngươi, ngươi đừng mong đuổi được ta đi.”

 

 

Đàm Sâm cũng không phải thật tình muốn xa rời y, nói cho cùng hắn còn muốn có nhiều thời gian ở chung với Trạch Đằng nữa kìa, nhưng hiện tại đang là thời buổi khó khăn, Đặng tổng nhằm vào công ty hắn cũng không phải là chuyện bí mật gì, khó bảo đảm không có người nhiều chuyện nói cho Trạch Đằng biết, nếu y biết chân tướng nhất định sẽ rất áy náy, dù sao cũng không thay đổi được, hà cớ gì phải khiến cho y tự nhiên ấm ức?

 

 

Đàm Sâm nhìn chăm chú Trạch Đằng một lúc lâu, ánh mắt chớp động, cuối cùng thùy hạ mi mắt, nói: “Ngày hôm qua ta đã giúp ngươi tìm một công việc mới, ngươi có thể thử đi xem trước.”

 

 

Nếu như Trạch Đằng có công việc, y sẽ không có thời gian quấn quýt lấy hắn nữa, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.

 

 

Quả nhiên lần này Trạch Đằng không còn phản đối nữa, y hiếu kỳ hỏi: “Là loại công việc gì?”

 

 

“Người mẫu cho một buổi trình diễn thời trang, bọn họ vốn đều ký kết với người mẫu của các công ty nổi tiếng, bất quá nhận thấy điều kiện của ngươi không tồi, đáp ứng cho ngươi một cơ hội.”

 

 

Tư thế đi đứng của Trạch Đằng tuyệt đối không hề khó coi, mang theo sự nhanh nhẹn lưu loát của loài thú, tiết tấu chuyển động của tứ chi cũng vô cùng phối hợp, chiều cao gần một thước chín lại càng có vẻ đĩnh bạt nổi bật, nếu được chỉ dẫn thêm, y hẳn là có thể đảm nhiệm —— đây cũng là do Đàm Sâm đã cân nhắc nhiều mặt, vì y lựa chọn công việc thích hợp nhất. Mặc kệ có thành công hay không, thử nghiệm một chút vẫn tốt hơn phủ nhận ngay từ đầu.

 

 

Trạch Đằng suy xét một lúc, cũng đáp ứng.

 

 

“Ta sẽ đi làm việc, cho nên ngươi…… ngươi không cần vất vả quá.” Trạch Đằng hôn hôn vành tai của Đàm Sâm.

 

 

“Biết.” Đàm Sâm hai má ửng đỏ, cảm giác được tay y không thành thật trượt tới trước ngực mình, dừng một chút, nhưng cũng không có đẩy y ra.

 

 

Đây là lần đầu tiên hai người thân mật ở trong văn phòng Đàm Sâm, trước đây Đàm Sâm cũng chỉ cho y hôn nhẹ hoặc ôm một cái đã là cực hạn —— suy cho cùng đây cũng là nơi làm việc, hồ nháo như vậy còn ra gì?

 

 

Hôm nay cũng không biết tại sao lại thế này, Đàm Sâm thế nhưng lại không có ý cự tuyệt y cầu hoan, Trạch Đằng lo sợ bất an hôn lên mắt, mũi, hai má, cằm của hắn, cuối cùng vạn phần trân quý ôm hắn vào trong lòng, tựa như giây tiếp theo hắn sẽ biến mất vậy.

 

 

Đàm Sâm bị ôm lấy ngồi trên đùi Trạch Đằng, hốt nhiên cũng phản ứng lại, bất an đẩy y ra: “Còn chưa có khóa cửa…..!”

 

 

Trạch Đằng hôn trụ miệng của hắn, đem kháng nghị của Đàm Sâm toàn bộ đổ về, mãi đến khi hơi thở Đàm Sâm hỗn loạn y mới dán vào môi hắn mơ hồ nói: “Hiện tại không có ai, đừng sợ.”

 

 

Đàm Sâm nằm ở trên sofa, vòng eo treo lơ lửng (= =), hai chân mở rộng ra.

 

 

Tư thế này không thể nghi ngờ là vô cùng xấu hổ, huống chi giờ phút này Trạch Đằng đang ghé vào giữa hai chân hắn phun ra nuốt vào dục vọng thẳng đứng. Ánh mắt Đàm Sâm mê man nhìn xuống, rồi đột nhiên đối diện với khóe mắt khiêu khích của Trạch Đằng, trong đó hàm chứa ba phần ý cười bảy phần ái muội, đỉnh đầu Đàm Sâm “ầm” một tiếng, chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt có thể đun sôi một hồ nước.

 

 

Không bao lâu, tiếng thở dốc của hắn đột nhiên cất cao, vội vàng bối rối đẩy đầu Trạch Đằng ra, nhưng Trạch Đằng lại quyết tâm không buông miệng, ngược lại mút mạnh một cái, Đàm Sâm nhất thời cắn chặt khớp hàm phát tiết ra.

 

 

Y ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nghe “ực” một tiếng, hầu kết chuyển động, ngay sau đó một ít dịch thể trắng đục chậm rãi tràn ra theo khóe miệng hoàn mỹ.

Đàm Sâm nhất thời một trận đầu vàng mắt hoa, xoay mặt ngượng ngùng không dám nhìn lại.

 

 

Trạch Đằng phát ra hai tiếng cười nhẹ, thanh âm đắm chìm trong *** gợi cảm đến kinh người, giống như sóng âm xô thẳng vào màng tai Đàm Sâm, Đàm Sâm cảm thấy cả người đều chấn động nhè nhẹ.

 

 

“……. Không cần quá mức cuồng nhiệt, “Đàm Sâm đè lại tay y, “Đêm nay ta còn có một cuộc xã giao.”

 

 

Trạch Đằng chôn ở cổ hắn gặm cắn, “Đã biết, ta sẽ chú ý.”

 

 

Chú thích

Trà Diệp Đản (trứng luộc nước trà)

 

 

Lăng Đầu Thanh [愣头青] : một từ thường dùng trong cuộc sống, chỉ người làm việc không có đầu óc, hoặc không biết động não, chưa bao giờ biết phân tích, phán đoán nội dung, tính chất đúng sai phải trái của tình hình mà đã mù quáng hành động, kết quả, bởi vì thủ đoạn hành động mâu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc mà cuối cùng dẫn đến vấn đề nhỏ không đáng là bao biến thành vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Nguyên do truyền thuyết: Lăng Đầu Thanh tên đầy đủ Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, còn gọi là Thổ Long, là quái vật hiếm có ở Đông Bắc trong truyền thuyết, nói rằng nó như con rết có rất nhiều chân, lục sắc, lại vô cùng to lớn, đầu to bằng nắm tay người lớn. Nhìn thấy thứ gì liền bắt đầu công kích, bởi vậy mọi người gọi là Lăng Đầu Thanh….. (còn một đoạn nữa, ta lười dịch quá = =)

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.