CHƯƠNG 33…
Sáng sớm ngày hôm sau, khi nắng ban mai còn mờ nhạt, Đàm Sâm đã bị một trận mùi hương thức ăn câu dẫn tới mở mắt.
Hắn mơ mơ màng màng đem đầu chuyển hướng phòng bếp, còn suy nghĩ hôm nay Trạch Đằng sao lại chịu khó như vậy, kết quả sau khi thấy rõ ràng người nọ là ai, trong đầu Đàm Sâm ‘oong’ một tiếng, nháy mắt thanh tỉnh!
Chỉ thấy một cậu thiếu niên nhỏ gầy mặc áo sơ-mi rộng thùng thình không cân xứng với cơ thể, mái tóc đen huyền mềm mại thả dài sau gáy, hai chân thon dài tinh tế đứng ở phòng bếp không biết đang loay hoay làm gì —— không phải chính là em chồng nhà hắn sao?!
Thân thể gầy gò của thiếu niên làm hắn có chút hoảng thần, Đàm Sâm không phải dùng ánh mắt của người đồng tính luyến ái nhìn hắn, chỉ là cảm thấy rằng Trạch Vũ như vậy thực đúng là cảnh đẹp ý vui mà thôi.
……Bất quá ngu ngốc xà tỉnh lại sau đó sẽ không nghĩ vậy.
Trạch Đằng vừa thấy hai mắt vợ mình đều dính trên người Trạch Vũ, lại nhìn đến cách ăn mặc không biết xấu hổ kia của Trạch Vũ, lập tức xù lông: “Ngươi sao lại không mặc quần!”
Màng tai Đàm Sâm thiếu chút nữa bị chấn nát, tức giận quát: “Ngươi quên thời điểm ngươi vừa tới, mỗi ngày chạy qua chạy lại đều lõa thể, trần như nhộng!”
Đầu lưỡi Trạch Đằng như bị thắt gút: “Hắn, hắn cũng lõa a, vì cái gì người không giáo huấn hắn vậy thân ái à…….”
Đàm Sâm lại liếc mắt đánh giá Nhị đệ, yên lặng nghĩ: nửa che nửa hở so với xuân quang toàn lộ (toàn bộ ‘cảnh xuân’ đều lộ ra :)) thì dễ nhìn hơn, ngu ngốc này quả thực không hiểu chân lý nghệ thuật…….
Bất quá cho dù nhìn qua rất mê người, cũng không thể để cho em chồng nhà mình bán nude đi tới đi lui được.
Đàm Sâm nghĩ nghĩ, quyết định sang nhà Cận Tùng hàng xóm mượn hai bộ quần áo.
Lúc đó Cận Tùng đang gặm bánh mì cho bữa sáng, thấy Đàm Sâm đến nhà thì hết sức bất ngờ: “Đàm Sâm ca! Gần đây sao lại không thấy anh, công việc rất bận a?”
“Ân,” Đàm Sâm gật gật đầu, “Tôi mới từ vùng khác về, hôm nào mời cậu qua nhà ăn cơm.”
“Hảo! Em nhớ món ca-ri bò anh làm muốn chết…….” Cận Tùng cao hứng lôi kéo Đàm Sâm vào cửa, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy một thiếu niên biểu tình mạc nhiên đứng sau hắn.
“Hey, vị này là?”
Đàm Sâm đổ mồ hồi, “Hắn là đệ đệ của Trạch Đằng, đến đây chơi vài ngày, quên mang theo quần áo thay giặt, cho nên trước muốn mượn cậu hai bộ đồ ngắn tay……..”
“Không thành vấn đề!” Cận Tùng dẫn Trạch Vũ vào phòng ngủ của mình, vỗ vỗ tủ áo rộng năm thước cao ba thước, “Hợp ý bộ nào thì cứ lấy đi đi, coi như tôi tặng cậu làm quà gặp mặt!”
Đàm Sâm nói: “Này không cần, hôm nay ra ngoài tôi sẽ mua cho hắn đồ mới, dùng xong rồi sẽ trả lại cậu.”
Hai mắt Cận Tùng tỏa sáng, thừa dịp Trạch Vũ còn đang chọn quần áo đem Đàm Sâm kéo sang một bên, thần bí hề hề nói: “Anh hiện tại cùng Trạch Đằng ca…….” Nói xong đem hai ngón tay cái đối vào nhau, ái muội loan loan, “Có phải hay không đã như vậy rồi?”
“Ngươi tiểu tử này, nói chuyện cứ úp úp mở mở.”
“Ai, rốt cục có phải hay không? Lần trước y cầm bó hoa đi tìm anh, em vẫn chưa biết diễn biến sau đó thế nào…….”
“Diễn biến sau đó? Cậu đang xem phim truyền hình hả?”
“Phim truyền hình cũng không có được diễn viên đẹp trai như mấy anh!”
Đàm Sâm bị cậu ta đeo cho cái nón hề, buồn cười giơ lên khóe miệng: “Nguyên lai cái chủ ý thối kia là cậu đưa ra, tôi nói Trạch Đằng như thế nào lại ăn mặc giống như ngưu lang vậy.”
“Nói gì vậy? Hóa ra mắt thẩm mỹ của em giống ngưu lang a!” Cận Tùng bỗng nhiên sửng sốt, “Đàm Sâm ca, anh lảng tránh đề tài trọng yếu! Mau nói cho em biết hai người các anh hiện tại……”
Trạch Vũ thay xong quần áo, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cận Tùng: “Cậu……”
Cận Tùng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn chòng chọc, không hiểu sao lại phát run phát rét trong lòng: “Tôi?”
“Cậu dựa gần chị dâu tôi quá, anh bạn nhỏ.”
“……”
Đàm Sâm cười gượng mang Trạch Vũ rời đi, phía sau truyền đến tiếng kêu gào sụp đổ của Cận Tùng: “Đàm Sâm ca! Em còn nghĩ rằng anh ở trên! Em vẫn nghĩ rằng anh ở trên!”
Về đến nhà, ba người bắt đầu dùng bữa sáng Trạch Vũ làm.
Đàm Sâm nhìn món trứng tráng giống như khuôn đúc hắn làm, thập phần kinh ngạc: “Trạch Vũ, ngươi thật là lần đầu tiên nấu cơm?”
“Đúng,” Trạch Vũ cầm lấy cắn một ngụm, “Nếu có yêu cầu gì về hương vị, có thể nói ra.”
Trạch Đằng nghi hoặc nói: “Hương vị này sao lại giống như Tiểu Sâm nấu a…….”
Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Tỉ lệ gia vị và thời gian nấu đều là bắt chước theo Sâm ca.”
Đàm Sâm nảy lên một cái dự cảm bất hảo: “Ngươi làm thế nào biết được?”
Trạch Vũ vô tội nhìn hắn: “Chạm vào ngươi một chút liền biết.”
Đàm Sâm: “……”
Trạch Vũ tự làm sáng tỏ: “Ta chỉ cảm ứng các ngươi buổi sáng thường ăn gì, làm gì, bộ có gì sai sao.”
Đàm Sâm đỡ trán: “……Được rồi, ngươi nếu có hứng thú xuống bếp, đợi ta mua mấy cuốn sách nấu ăn cho ngươi, phương pháp này về sau tận lực hạn chế một chút.”
Trạch Vũ có chút vui vẻ, khóe miệng cong lên hai mi-li-mét: “Cám ơn Sâm ca.”
“Đừng khách khí, còn nữa,” Đàm Sâm nghiêm nghị nhìn Trạch Vũ đang có xu thế càng lúc càng dựa sát vào mình, “Ngươi dựa gần ta quá, anh bạn nhỏ.”
Trạch Đằng vui sướng khi người gặp họa, cười ha hả.
Sau khi ăn xong ba người thu thập chỉnh tề, đi ra ngoài.
Trạch Vũ lần đầu tới thế giới con người, không giống như Trạch Đằng đã tính như người có nửa phần kinh nghiệm, hắn nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, bất quá được cái lúc nào cũng trưng ra bộ mặt than, phản ứng bên ngoài đều bình bình đạm đạm, mang đi ra ngoài quả thực rất an toàn.
Vì muốn giới thiệu về môi trường xung quanh cho em chồng một cách tốt nhất, Đàm Sâm đặc biệt dàn xếp cho Trạch Vũ ngồi ở ghế phó lái, Trạch Đằng bị hắn không chút khách khí đuổi xuống phía sau.
“Khách tùy chủ tiện, biết không? Ngươi vừa đến ta liền không thuận lợi!” Trạch Đằng bất mãn kêu to.
Này vốn là thời cơ tốt nhất mỗi ngày để y sờ đùi Đàm Sâm, Đàm Sâm vì chuyện tâm lái xe thường sẽ không so đo trò mèo của y, nhưng Trạch Vũ thế này, y không thể sờ được!
Đàm Sâm làm sao lại không biết suy tính về điểm này trong lòng y, lập tức cười lạnh nói: “Khách tùy chủ tiện? Hiếm khi ngươi nói được một câu thành ngữ, vậy sao thời điểm ngươi tới nhà ta không tùy theo ta chứ.”
Trạch Vũ thông cảm nhìn đại ca nhà mình: “Ta với ngươi đổi chỗ ngồi đi.”
Trạch Đằng không cam lòng bị hắn so sánh, lập tức ưỡn người ngồi thẳng: “Quên đi, ngươi là tiểu hài tử, ta nhường ngươi!”
Trạch Vũ khẽ cười một tiếng, yêu thương (?) lắc lắc đầu.
“Đây là công ty của ta, anh ngươi hiện tại cũng đang làm việc tại nơi này, lúc nghỉ ngơi giữa trưa ta sẽ nhờ trợ lý của ta dẫn ngươi đi dạo quanh đây.” Đàm Sâm đẩy ra cửa văn phòng, Chu Nam như thường lệ đang sắp xếp văn kiện thuận tiện quét dọn vệ sinh, thấy cấp trên trở về, đồng chí trợ lý lập tức triển khai khuôn mặt tươi cười, kinh hỉ nói: “Đàm tổng, anh rốt cục cũng đến rồi!”
“Như thế nào, khách hàng lần này có vấn đề?” Đàm Sâm tùy tay cầm lấy bao công văn đặt trên bàn, nhẹ nhàng nới lỏng cà-vạt ra một chút, động tác cự kỳ tiêu sái.
“Thật không phải bên khách hàng có vấn đề……” Chu Nam do dự nhìn thoáng qua Trạch Đằng, Đàm Sâm bỗng dưng có cảm giác không ổn, nói: “Không sao, cậu nói đi.”
“Hảo, ngài trước xem cái này đi.”
Chu Nam khôi phục biểu tình nghiêm túc khi làm việc, mở máy tính ra, nhập vào một trang mạng, nhấp vô một tin tức.
Tiêu đề kia giống như một đạo sấm sét, đột nhiên nổ tung trước mắt Đàm Sâm.
“……” Đàm Sâm gắt gao nhíu mày, “Tiểu Chu, đây là chuyện xảy ra khi nào?”
“Vừa mới hôm qua……. bên Nhã Khiết chắc chắn cũng bị ảnh hưởng, nói là muốn tìm ngài nói chuyện, bất quá lúc đó ngài không ở đây, tôi liền hoãn lại thời gian gặp mặt, ngài xem……”
Trạch Đằng đã sớm phát hiện có điều bất thường, muốn đến gần nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra, lại bị Đàm Sâm vươn một tay ra, khó khăn lắm mới ngăn lại được: “Ngươi dẫn Trạch Vũ đi mua quần áo đi, buổi trưa ta sẽ liên lạc với ngươi.”
“Ta không đi! Rốt cục làm sao, ngươi nói cho ta biết a?” Trạch Đằng lo lắng kéo kéo cổ tay không chịu lung lay của hắn.
Trái lại, Trạch Vũ nhìn ra Đàm Sâm khó xử, lôi kéo tay áo đại ca nhà mình: “Đi thôi, đừng làm Sâm ca thêm phiền toái.”
“Ta không phải muốn thêm phiền toái! Chỉ là muốn giúp đỡ…..”
“Không phải việc hệ trọng,” Đàm Sâm quả quyết ngắt lời y, “Ngươi đi ra ngoài trước đi, Trạch Đằng, ta có thể giải quyết.”
Sau khi xà yêu không tình nguyện bị đệ đệ tha đi rồi, Đàm Sâm ấn ấn mi tâm thở dài, trên màn hình máy tính phía sau, rõ ràng đúng là ảnh chụp Trạch Đằng.
—— «Nghi án trước khi trở thành tân sủng nổi tiếng trong giới quảng cáo Trạch Đằng đã từng làm nam tiếp viên.»
Một hàng chữ nóng rát đâm vào mắt khiến cho hắn có chút phát đau, Đàm Sâm hoảng thần ngồi xuống, Chu Nam lập tức quan tâm đưa lên một tách trà lạnh.
Đúng vậy, cái người mặt tây trang, ngả ngớn cởi bỏ hai khuy áo trên ngực đúng là Trạch Đằng.
Y ngồi trên ghế lô ở một câu lạc bộ đêm ánh sáng lờ mờ, bên cạnh là một nữ nhân không rõ diện mạo đang dựa sát vào.
Bức ảnh hình như là dùng điện thoại di động chụp lại, không quá rõ nét, nhưng để phân biệt ra tướng mạo Trạch Đằng cũng không tính là việc khó, dù sao khuôn mặt kia, đầu tóc dài đặc trưng kia sẽ không tìm ra được người thứ hai.
Đàm Sâm còn nhớ rõ tình hình đêm đó Trạch Đằng thất kinh chạy về nhà, y đích xác từng làm qua nam tiếp viên, tuy rằng bản thân y không có nhận thức rõ ràng, đây là sự thật không cần tranh cãi, nhưng mà hắn không nghĩ tới, lại có người chụp được bộ dáng Trạch Đằng khi “công tác”, cư nhiên còn bán cho phóng viên. Mặc dù thời gian rất ngắn, thậm chí còn không đến một đêm, nhưng bây giờ ngay cả ảnh chụp cũng đã tung lên mạng, ai sẽ quan tâm Trạch Đằng có thật sự trong sạch hay không? Mọi người chỉ thấy nam nhân này vì tiền tài mà bán rẻ khuôn mặt và thân thể mà thôi.
Đàm Sâm tức giận đến ngón tay phát run.
Rốt cục là ai đã chụp ảnh này cũng không trọng yếu, hắn hiện tại phải nghĩ biện pháp cùng Nhã Khiết can thiệp…….
“Chu Nam, lập tức liên hệ Thịnh quản lý, nội trong hôm nay hẹn thời gian gặp mặt.”
.
.
.