Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 49…

 

 

Đàm Sâm vốn tưởng rằng bọn họ sẽ đến nhà hàng trong khách sạn giải quyết bữa ăn, không nghĩ tới Trạch Đằng lại thuê một chiếc xe ngắm cảnh hai chỗ rất có phong cách nhiệt đới, chân dài hữa lực đạp một cái, chở hắn thẳng tiến bờ biển.

 

Đàm Sâm vui vẻ nghĩ thằng nhóc này cũng thật biết hưởng thụ nha.

 

Tịch dương chói lọi bao trùm khắp nơi giống như một bức tranh sắc màu minh diễm, Trạch Đằng cũng không kiêng dè gì, cứ như vậy nắm tay Đàm Sâm đi xuống biển, Đàm Sâm vốn định giãy tay ra, nhưng nghĩ lại, dù sao nơi này ai cũng không biết, phóng túng một lần cũng không sao, cứ tùy theo y vậy.

 

Trạch Đằng trầm mặc lôi kéo hắn đi, mãi đến lúc nước biển ngập quá thắt lưng, Đàm Sâm mới rốt cục nhịn không được nói: “Ngươi định dẫn ta đi tự tử sao.”

 

Trạch Đằng quay đầu lại cười cười, “Không thể nào, cho dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi chết đâu.”

 

Y nói xong, nhanh nhẹn cởi T-shirt, chỉ mặc một cái quần bơi ôm vừa người, cơ thể rắn chắc với những đường nét đẹp như điêu khắc ánh lên màu đồng khỏe mạnh dưới nắng chiều, mái tóc dài một phần bập bềnh nổi trong nước, một phần bị gió biển thổi bay lên, Đàm Sâm trong lúc nhất thời nhìn đến ngây dại, lại nói không ra lời.

 

Trạch Đằng chú ý tới ánh mắt người yêu, trơ mặt mo ra hỏi: “Tiểu Sâm, ngươi bị ta mê hoặc rồi phải không?”

 

Đàm Sâm lạnh nhạt thu hồi tầm mắt: “Không, ta chỉ là đang nhìn một tên cuồng ***.”

 

Trạch Đằng điểm nhẹ lên mũi hắn, “Cho dù ta cuồng *** thì ngươi cũng yêu ta! Thừa nhận đi!”

 

Đàm Sâm đang muốn kháng nghị loại hành động như đối xử với tiểu hài tử của y, lại bỗng dưng bị Trạch Đằng ôm chặt lấy thắt lưng, ngay tức khắc chìm vào trong nước biển!

 

Thế giới dường như bỗng chốc an tĩnh, Đàm Sâm kinh hoàng nhắm chặt hai mắt và nín thở, thầm nghĩ tên này đùa giỡn cũng có chút quá trớn rồi, nếu bị sặc nước thì quả không phải là thể nghiệm thoái mái gì.

 

Qua vài giây, hắn bỗng nhiên cảm thấy được có gì đó rất không thích hợp.

 

Đột ngột mở mắt ra, Đàm Sâm phát hiện bản thân được vây trong một quả cầu ánh sáng, là một không gian hoàn toàn ngăn cách với nước biển.

 

Loại thể nghiệm này thập phần mới lạ, Đàm Sâm nhìn về phía Trạch Đằng, đối phương tự giác giải thích: “Ta chỉ là muốn mang ngươi xuống dưới biển tham quan, thuận tiện bắt bữa tối của chúng ta luôn -”

 

Có xà yêu Trạch Đằng này ở bên người, Đàm Sâm không còn tí ti sợ hãi, một chút kinh hách vừa nãy cũng tan thành mây khói, vì thế liền cùng Trạch Đằng nắm lấy tay nhau bơi về phía chỗ sâu.

 

Pháp lực Trạch Đằng ngưng tụ thành màn ánh sáng bảo hộ hai người trong đó, thỉnh thoảng có mấy con cá bơi ngang tò mò dùng miệng đớp đớp mấy cái, phát hiện cắn không thủng, thì lại hậm hực bợi đi, làm cho bọn họ cười ha ha.

 

Dưới nước tuy rằng chơi rất vui, nhưng lo lắng bụng Đàm Sâm còn trống rỗng, Trạch Đằng liền tốc chiến tốc thắng mà chụp bắt một con cá lớn béo mập, dẫn người yêu trở lại bờ.

 

Trên bờ biển đang có mấy người đốt lửa trại, cả nam lẫn nữ đều tụ lại cùng một chỗ vừa nói vừa cười, Trạch Đằng nhìn thấy đám người đó vừa mới rời đi, liền nhanh tay nhanh chân chiếm lấy vị trí người ta lưu lại.

 

Trạch Đằng ra tay nhanh chóng dùng khí nhận* (khí: không khí, nhận: dao – lưỡi dao không khí ạ?!) mổ bụng cá dọn sạch nội tạng, Đàm Sâm ngồi bên cạnh thưởng thức màn biểu diễn của y, bỗng nhiên nói: “Con cá này cũng quá lớn, chúng ta ăn không hết, không bằng kêu Trạch Vũ đến ăn chung đi?”

 

“Không được không được, hiện tại chúng ta đang hẹn hò mà, cho dù nó là em ruột của ta cũng không được phép quấy rầy!”

 

Đàm Sâm bật cười nói: “Hẹn hò? Ta thấy ngươi rất chăm chỉ học tập lời nói của mấy tiểu cô nương đó.”

 

Hắn vừa mới chế nhạo xong, đã thấy Trạch Đằng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, đôi mắt cũng trợn lớn vô cùng!

 

Đàm Sâm kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?”

 

“Này……..!” Trạch Đằng vừa mừng vừa sợ mà dùng hai ngón tay kẹp ra một viên gì đó tròn tròn, sau khi lau sạch vết dơ bao phủ bên trên, lộ ra một viên bảo châu kì dị hoa quang lưu chuyển!

 

Đàm Sâm cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, không xác định hỏi: “Đây là……… trân châu?” Không đúng a, trân châu không phải sinh trưởng ở bên trong trai ngọc sao?

 

Trạch Đằng bất ngờ không báo trước mà hôn một cái: “Tiểu Sâm! Thật tốt quá!”

 

Đàm Sâm ù ù cạc cạc, Trạch Đằng lại nói: “Lúc ta mới gặp ngươi không phải đã nói sao, vốn ta muốn tặng ngươi một hạt châu trừ tà khư bệnh, kết quả trên đường lại đánh mất……”

 

“Đây là cái hạt châu kia?”

 

“Đúng vậy! Ha ha, quả là chính xác như câu nói…….. Minh minh chi trung tự hữu thiên ý*!”

*Từ nơi u tối đã có thiên ý – Câu này chính là chỉ việc gì cũng đều có thiên ý trước cả rồi. (Cám ơn bạn Ngạo giải thích câu này giúp mình nhé ^^)

 

Ngu ngốc xà hiếm khi dùng được một câu có vẻ nho nhã, dương dương tự đắc nâng cằm, Đàm Sâm cũng thấy được việc này thật là rất kỳ diệu, quả thực giống như được trời an bài vậy!

 

Trạch Đằng vừa hưng phấn lại vừa kích động mà kéo lấy tay hắn, đem châu ngọc trân trọng đặt vào lòng bàn tay hắn, Đàm Sâm tò mò nhìn kỹ lại, càng xem càng cảm thấy được thứ này quả là thần vật, còn có tác dụng dạ quang, chẳng lẽ là dạ minh châu trong truyền thuyết?

 

“Thứ này tốt lắm, ngươi mang nó bên người, mấy thứ tiểu mao bệnh này nọ sẽ không tìm đến ngươi!”

 

“Yêu………. Thật không tệ, có thể bán được không ít tiền đi?”

 

“……… Anh! Tiền ta sẽ kiếm cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng bán nó đi!”

 

“Ta nói đùa, đừng tưởng thật.” Đàm Sâm đem hạt châu cẩn thận cất vào trong túi quần, kéo dây khóa lại.

 

Có bóng đêm bao phủ, Trạch Đằng giống như tiểu hài tử mà ôm lấy Đàm Sâm lăn qua lăn lại trên cát, Đàm Sâm vừa ngứa vừa thấy lạ, đẩy đầu y ra: “Ngươi là heo à?”

 

Trạch Đằng ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kim quang nhàn nhạt, “Thân ái, ta muốn làm!”

 

“……..” Đàm Sâm hao tâm tổn trí mà thở dài, “Ăn cơm trước, rồi quay về khách sạn, tắm rửa, sau cùng hãy lo tới chuyện đó.”

 

Trạch Đằng ôm hắn lắc tới lắc lui, “Chờ không kịp! Muốn làm bây giờ!”

 

Đàm Sâm một chưởng đánh y ra: “Lão tử còn đang bị đói mà!”

 

“Nga!” Trạch Đằng vội vàng trở mình đứng dậy tiếp tục xử lý con cá lớn, y ngại lửa trại nướng quá chậm, sốt ruột đến vò đầu bứt tóc, cuối cùng dứt khoát phất ra một chưởng trực tiếp dùng pháp thuật gia tăng hỏa lực, ngọn lửa kia phụt lên như đuôi hỏa tiễn……. cho đến khi bên ngoài cá nướng đã có một tầng cháy sém, nhìn qua đen thui làm cho người ta mất hết cả khẩu vị.

 

Đàm Sâm im lặng tiếp nhận vật thể màu than đen không xác định, nhìn nhìn vẻ mặt bao hàm chờ mong của Trạch Đằng, vẫn là quyết định tạm thời ăn vài miếng rồi nói sau………

 

 

Thịt cá không nêm gia vị ăn vào thật sự là không dám khen tặng, may là Đàm Sâm cũng không quá chú trọng, ăn một phần tư liền tỏ vẻ no rồi.

 

Hắn đứng lên vỗ vỗ cát trên quần, nói: “Trở về thôi.”

 

Trạch Đằng ngồi tại chỗ không chút nhúc nhích: “Không về đâu.”

 

Trên trán Đàm Sâm nổi gân xanh —— vừa rồi là tên hỗn đản nào trưng ra cái mặt dục cầu bất mãn?! Hắn cũng đã phối hợp như vậy rồi y còn dám cãi lại?!

 

Trạch Đằng thấy hắn có xu thế phát hỏa, vội vàng kéo lấy cổ chân Đàm Sâm, khẩn cầu nói: “Ngay ở ngoài này…….. được không?”

 

Đàm Sâm ngơ ra một chút chờ hắn phản ứng lại thì mặt đã đỏ ửng ba phần —— ngu ngốc này cư nhiên nghĩ muốn……… dã chiến?!

 

“Không có cửa đâu! Buông tay!”

 

Những chuyện khác Trạch Đằng đều nghe theo Đàm Sâm, duy độc chuyện tình cảm thì bản thân luôn rất kiên trì, trước kia y cũng xuất phát từ tò mò muốn thử nghiệm nhiều kiểu, Đàm Sâm mới đầu cũng không đồng ý, kết quả cuối cùng không dưới một lần bị y ôn hỏa chử thanh oa* mà tóm lại, còn vui vẻ đến tận hứng ấy chứ! (lửa nóng nấu ếch o_O?!!!)

 

“Cũng tối thế này rồi, không ai nhìn thấy đâu, ngươi đáp ứng ta đi…….” Y không khỏi phân trần cắn cắn vành tai Đàm Sâm, sau đó nhanh chóng chuẩn xác mà lấy tay che lấy miệng Đàm Sâm.

 

Đàm Sâm tâm như nổi trống, ở nhà Trạch Đằng muốn nháo như thế nào cũng được, nhưng ở ngoài bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện, này quả thực là quá mức kích thích, hắn nghĩ rằng hắn không thể chấp nhận được.

 

Trạch Đằng nhận thấy Đàm Sâm khẩn trương, đầu lưỡi ác ý dạo qua một vòng quanh vành tai hắn.

 

Đàm Sâm cả người đều quả quyết, “Ba” một cái vỗ lên sườn mặt Trạch Đằng, “Ta nói nghiêm túc đó, không thể ở bên ngoài ……….”

 

Trạch Đằng thuận thế ngậm lấy tay hắn, cười nói: “Đừng sợ.” Nói xong, một tay ôm hắn bế lên, nhảy vài bước liền biến mất vào trong bụi cây rậm rạp.

 

Bọn họ không phải là đôi tình nhân duy nhất đánh dã chiến, Đàm Sâm vừa mới tiến vào chợt nghe cách đó không xa truyền đến một trận tiếng rên rỉ hoan du, nhất thời đen mặt.

 

“Trạch Đằng! Ta nói không được ngươi nghe không hiểu sao?!” Hắn hạ giọng cảnh cáo yêu quái đang dần dần bị sắc dục huân tâm, lui dịch về phía sau.

 

Trạch Đằng đáp phi sở vấn*, nói: “Ta yêu ngươi………”

*hỏi một đằng trả lời một nẻo.

 

“Ngươi X! Ngày nào cũng nói ngày nào cũng nói, ba chữ này thật không đáng tiền! Giữ lại mà dỗ dành Lưu Thúy Thúy đi!”

 

Đàm Sâm lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng đột nhiên cả kinh.

 

Trạch Đằng cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt vừa rồi còn ngập trong mê luyến lập tức giống như bị dội nước lạnh, lạnh đến kinh người.

 

Đàm Sâm lập tức hối hận, hắn cũng không phải là thật sự nghi ngờ Trạch Đằng và Judy, dù sao cũng đã tận mắt nhìn thấy, hắn biết chỉ là Judy đơn phương ái mộ Trạch Đằng mà thôi, nhưng mà vừa rồi trong lúc khẩn trương hắn cư nhiên lại khẩu bất trạch ngôn*, nói nên lời gây tổn thương như vậy………

*Nói không lựa lời.

 

Cứ như vậy mà chần chừ một hồi, nhục châu trước ngực Đàm Sâm bị Trạch Đằng cách lớp áo mỏng không nặng không nhẹ mà cắn một ngụm.

 

Hắn không ngờ Trạch Đằng lại như vậy, khớp hàm cắn chặt không dám phát ra âm thanh, cũng vô cùng xấu hổ mà đẩy Trạch Đằng ra.

 

“Tiểu Sâm, không được nói loại lời nói như thế này nữa, bằng không ta liền……..” Trạch Đằng vắt óc suy nghĩ, dường như không biết chính mình nên làm gì bây giờ.

 

Cuối cùng y cũng bỏ cuộc —— nghĩ không ra thì dứt khoát không nghĩ nữa, trực tiếp thượng đi!

 

Đàm Sâm khóc không ra nước mắt, cảm thấy hắn quả thực là đem chính mình đưa vào miệng cọp, thật sự là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay………

 

Trạch Đằng tuy rằng đã nhịn đến cực hạn, vẫn hết sức kiên nhẫn ôn nhu làm cho tinh thần và thân thể Đàm Sâm dần dần thả lỏng hẳn, mới nhẹ nhàng xoa xoa cửa vào không biết bao nhiêu lần đã khiến mình thất hồn lạc phách kia, khàn giọng hỏi: “Có thể đi vào không…….?”

 

Đàm Sâm nhắm mắt lại không nhìn y, xem như ngầm chấp nhận.

 

Trạch Đằng ôm hắn ngồi vắt ngang trên đùi mình, “Bảo bối, ta có chút mệt mỏi.”

 

Đàm Sâm cưỡi lên hung khí bừng bừng phấn chấn của y, vòng eo đong đưa, nhẹ nhàng run rẩy cắn răng nói: “Kia vừa lúc………. Trở về nghỉ ngơi một chút……….. Ân!”

 

Trạch Đằng dùng □ húc húc vào cái mông rắn chắc của hắn, cố ý vô tình ma sát vào khe hở nhẵn bóng, “Không được, bộ dạng ta bây giờ thế này thì trở về như thế nào………” Nói xong niết nhẹ đỉnh ướt át của Đàm Sâm, lập tức bức hắn phải kêu rên một tiếng, “Dù sao ngươi cũng không có biện pháp không phải sao…….”

 

—— Giả vờ! Giả vờ vô tội! Lão tử mà tin ngươi thì sẽ đem chữ Đàm viết ngược lại!”

 

“Ngươi TMD…….” Đàm Sâm thấp giọng mắng một câu, đỡ lấy dục vọng thẳng đứng của y nhắm ngay chính mình, chậm rãi ngồi xuống.

 

Trạch Đằng hưởng thụ nheo lại hai mắt mà khẽ rên một tiếng, gắt gao chế trụ thắt lưng hắn, nhẫn nại  đâm dục vọng vào!

 

Cho dù đã được khuyếch trương cẩn thận, nhưng khi ngồi xuống vẫn là có chút khó chịu, Đàm Sâm nhíu mi từ từ nhắm hai mắt, đôi môi căng mọng bị hôn đến sưng đỏ phiếm thủy quang, khiến cho Trạch Đằng tâm đầu hỏa khởi, liên tục hít sâu mấy cái mới kiềm chế được kích động giày vò hắn.

 

“Hô…….. Ân………” Đàm Sâm cắn môi dưới gian nan lên xuống, Trạch Đằng vòng lấy eo hắn, cảm thụ da thịt trơn mịn kia theo mồ hôi cọ sát với cách tay y, nội tâm trong nháy mắt hạnh phúc đến mức tràn đầy.

 

“Tiểu Sâm …….. chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau được không ………..” Khi động tình đến mức tận cùng, Trạch Đằng đặt hắn lên lớp cát mềm mại, nâng lên chân hắn mà cuồng bạo luật động, cúi đầu say mê hôn trụ hắn.

 

Đàm Sâm căn bản không hiểu rõ “Vĩnh viễn” Trạch Đằng nói ở đây là có ý gì, chỉ hỗn loạn mà thở hào hển, trong hai mắt thất thần chỉ còn phản chiếu khuôn mặt gợi cảm của xà yêu đang đắm chìm trong ***, bản năng nâng lên thắt lưng mỏi nhừ mà phối hợp xâm chiếm của y………

 

Trạch Đằng bỗng dưng dồn sức tiến sâu vào một chỗ, ngừng lại.

 

“……. Đáp ứng ta, ân?”

 

Đàm Sâm gần như bùng nổ, cực độ mỏi mệt lại cực độ hư suyễn dùng ngón tay co rút bắt lấy cánh tay y, “Ngươi nói……… Cái gì……..”

 

Trạch Đằng cúi đầu cười cười: “Ngươi nói được hoặc không được là tốt rồi.” Nói xong lại thúc vào hai cái, khi được toại nguyện nghe người yêu mở miệng cơ hồ thều thào mà thốt ra chữ “được”, y vui sướng mạnh mẽ chuyển động tiến vào, ôm lấy Đàm Sâm cùng nhau đạt tới đỉnh hoan du.

 

*****

 

Ngày hôm sau, Đàm Sâm suy nghĩ lại việc dã chiến tối hôm qua, tổng cảm thấy có gì đó…….. không quá thích hợp.

 

—— Trạch Đằng hình như thừa dịp hắn không có sức phản kháng mà buộc hắn nói gì đó, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không ra.

 

Bất giác sờ sờ hạt châu nho nhỏ trong túi, vẻ mặt Đàm Sâm có chút đăm chiêu.

 

Đang lúc mê muội, chợt nghe một thanh âm vang lên ‘ca đát’, Trạch Đằng ôm một giỏ hoa quả kích động đi tới, thấy Đàm Sâm đã thức dậy, cao hứng đem cái giỏ đặt xuống bàn ở đầu giường, “Bảo bối nhân, mau đến ăn chút gì đi!”

 

Đàm Sâm kinh ngạc cầm lấy nửa quả đu đủ, “Sao lại mừng rỡ như ngốc tử vậy.”

 

“Hắc hắc……..” Trạch Đằng vô cùng ân cần dùng đầu ngón tay chọc một lỗ thủng trên quả dừa, cắm ống hút vào đưa cho hắn, “Tiểu Sâm, qua vài ngày nữa ta rảnh sẽ dẫn ngươi quay về, giúp ngươi tục mệnh.”

 

“Tục mệnh?” Đàm Sâm rõ ràng vì từ này mà bị giật mình, “…….Có ý gì?”

 

Trạch Đằng chớp chớp mắt, “Kéo dài tuổi thọ sau này, ngươi ít nhất có thể sống lâu thêm hai trăm năm nữa, trong thời gian ngươi bất lão bất tử này, chúng ta sẽ càng có nhiều thời gian bên nhau……….”

 

Đàm Sâm biến sắc, ngạc nhiên ngắt lời y: “Ta khi nào nói là muốn kéo dài tuổi thọ chứ?”

 

Trạch Đằng cho rằng hắn muốn đổi ý, hoảng hốt cầm tay hắn, “Ngày hôm qua không phải ngươi đã đáp ứng ta rồi sao?”

 

—— Đàm Sâm mở to hai mắt nhìn, trong đầu đột nhiên có thứ gì đó lóe qua.

 

[Vĩnh viễn cùng ta một chỗ, không xa rời nhau, được không……?]

 

Nguyên lai việc mà hắn đã đáp ứng trong trạng thái hỗn loạn đó cư nhiên là chuyện này?

 

—— Trạch Đằng sao có thể không có trách nhiệm mà đơn phương quyết định chuyện này?

 

Lúc Đàm Sâm nhớ lại, Trạch Đằng lại không chú ý tới vẻ mặt hắn, nắm lấy tay hắn đặt ở bên môi, vừa định hôn xuống, Đàm Sâm liền ‘bá’ một cái thu tay về.

 

“Trạch Đằng, hình như ngươi có chút lầm lẫn, ta cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới chuyện kéo dài tuổi thọ của mình.” Đàm Sâm kiềm chế cơn tức giận trong lòng, tận lực bình thản mở miệng. Hắn nguyên bản tính tình vốn là có hỏa phát hỏa, nhưng hắn hiểu được Trạch Đằng làm như vậy cũng xuất phát từ thương hắn, cho nên cũng không muốn tức giận với người yêu.

 

Quả nhiên, biểu tình vui sướng của Trạch Đằng lập tức đông cứng, “…….Tại sao?”

 

Đàm Sâm đưa tay nhu ấn mi tâm để hóa giải cảm xúc rối loạn trong lòng, “Ngay từ đầu ngươi đã biết nhân loại sống không lâu, chẳng phải sao.”

 

“Ta biết, cho nên ta mới nghĩ biện pháp thay đổi loại tình huống này!” Tâm tình Trạch Đằng có chút kích động, tựa như thứ gì đó muốn có được đã ở ngay trước mắt, lại bị người đoạt đi, “Ta mỗi ngày đều nghĩ nếu cả đời đều có thể bên ngươi thì tốt rồi, chẳng lẽ ngươi cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến sao? Kéo dài tuổi thọ cũng không có hại gì với ngươi, ta biết nhân loại từ xưa đến nay luôn theo đuổi phương pháp trường sinh bất lão, ngươi tại sao ………..”

 

“Không có hại gì?” Đàm Sâm lạnh lùng đem trái dừa bỏ lại vào giỏ, chất lỏng bán trong suốt thoáng chốc đổ ra, “Ngươi rốt cục suy nghĩ thế nào vậy, cư nhiên cho rằng không có hại gì? Ta sống lâu như vậy thì sau này phải làm thế nào? Ngươi có nghĩ tới không?”

 

Trạch Đằng ngập ngừng nói: “Chúng ta có thể tìm một nơi không ai biết đến ……..”

 

“Trạch Đằng, ta là cá nhân, không có biện pháp hoàn toàn thoát ly quan hệ với mọi người, chẳng lẽ ngươi hy vọng ta né tránh người nhà né tránh bằng hữu, cùng ngươi tránh ở rừng sâu núi thẳm cả đời?”

 

Trạch Đằng trước giờ chưa từng nói qua Đàm Sâm, cuống quít giữ chặt hắn, líu lưỡi giải thích: “Ta……… cũng không phải………”

 

“Không cần đề cập đến loại chuyện tình vô nghĩa này nữa, ta cần cuộc sống bình thường, không muốn cả đời phải sống trong hốt hoảng lo sợ, e sợ người khác phát hiện ra mình là quái vật bất lão bất tử!”

 

Đàm Sâm thật sự tức giận.

 

Hắn vẫn nghĩ là Trạch Đằng tôn trọng hắn, ít nhất sẽ không nghĩ đến việc thay đổi cuộc đời hắn, nhưng hắn ngờ được rằng Trạch Đằng cư nhiên muốn hắn “tục mệnh”.

 

Vốn hắn có thể tâm bình khí hòa mà cự tuyệt đề nghị của Trạch Đằng, nhưng mỗi câu của Trạch Đằng đều cho thấy y căn bản chưa từng đứng ở quan điểm của hắn mà suy xét qua, trường sinh bất lão tất nhiên không phải hoàn toàn là chuyện xấu, nhưng hắn cũng có cuộc sống làm “Người” của mình, thêm mười, hai mươi năm nữa thì cũng được, nhưng lại tiếp thêm vài thập niên những người chung quanh đều già đi, rời khỏi nhân thế, chỉ có hắn hoàn toàn xa lạ, vẫn duy trì bộ dáng thanh niên một cách kỳ lạ……..

 

—— Hắn quả thực không thể tưởng tượng nổi loại tình huống này.

 

Bước nhanh trên đại sảnh khách sạn, Đàm Sâm cảm thấy bản thân nên tìm một chỗ yên tĩnh một chút, nếu tiếp tục nán lại bên cạnh Trạch Đằng, hắn không dám cam đoan hắn có thể hay không nhất thời mềm lòng đáp ứng y.

 

Lúc này, di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Đàm Sâm sửng sốt một chút, nhẹ nhàng thở ra rồi nhanh chóng bắt điện thoại: “Tiểu Chu, chuyện gì?”

 

Chu Nam ở bên kia nói gì đó, sắc mặt Đàm Sâm thoáng chốc trở nên nghiêm túc.

 

Hắn suy nghĩ nói: “Hảo, tôi sẽ nhanh chóng trở về.”

 

Trên con đường dát đá trắng gần khách sạn, Trạch Vũ cùng Thịnh Minh Hiên cầm theo bao lớn bao nhỏ đặc sản địa phương đi đến, gặp phải Đàm Sâm đang vội vàng chạy ra, Thịnh Minh Hiên hiếu kỳ hỏi: “Cậu vội vàng đi đâu vậy?”

 

Đàm Sâm nói: “Vừa lúc, Trạch Vũ, công ty ta hiện đang có chút việc gấp, hiện tại phải trở về xử lý, ngươi nói với ca ca ngươi một tiếng, nói y không cần chờ ta, sau khi kết thúc công việc thì trực tiếp về nhà là được.”

 

Trạch Vũ có chút ngoài ý muốn, “Mới đến một ngày đã muốn đi……. Được rồi, ta sẽ nói lại với y, Sâm ca trên đường chú ý an toàn.”

 

“Hảo, các ngươi ở lại chơi vui vẻ.” Đàm Sâm phất phất tay ngồi lên xe taxi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt của hai người.

 

Trạch Vũ liếc mắt nhìn phương hướng hắn rời khỏi, bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái khó hình dung được.

 

Thịnh Minh Hiên nói: “Cậu ấy thật sự vội quá…….. Trạch Vũ? Làm sao vậy?”

 

“…….” Trạch Vũ lắc đầu, “Không có gì.”

 

Ai cũng thật không ngờ, chuyến đi này của Đàm Sâm, nhưng lại thiếu chút nữa thì cùng Trạch Đằng vĩnh biệt.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.