CHƯƠNG 8…
“Tắm xong rồi? Lại đây ăn cơm đi.” Đàm Sâm cởi xuống tạp dề, đem dĩa sườn xào chua ngọt để lên bàn cơm.
Trạch Đằng thụ sủng nhược kinh ngồi xuống, thật cẩn thận ngửi ngửi.
“Như thế nào? Ta không hạ độc.” Đàm Sâm vui đùa nói.
“Không không, chỉ là ta cảm thấy….. Ngươi đối ta thật tốt, ngoài mẹ ta ra chưa có người nào tốt với ta như vậy…..”
“Làm cơm cho ngươi ăn là đối tốt với ngươi? Ngươi thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.” Đàm Sâm thở dài ngồi xuống, mở TV chọn kênh tin tức.
“Ngươi như vậy làm ta rất vui”, Trạch Đằng gắp lên một miếng sườn, vẻ mặt hạnh phúc cắn một ngụm, “Thơm quá!”
Y nhanh chóng thanh toán xong miếng thịt, ngay cả xương cũng thuận tiện nuốt vào, thấy Đàm Sâm vẫn ngồi chăm chú xem tivi, cũng không động đũa, y vội vàng nói: “Tiểu Sâm, ngươi sao không ăn đi?”
“Ta không đói bụng.”
Trạch Đằng nghĩ nghĩ, hỏi hắn: “Tiểu Sâm, làm thế nào thì ngươi sẽ vui vẻ?….. Hay là ngươi nói cho ta nghe, ta nên làm cái gì cho ngươi vui đây?”
Đàm Sâm sửng sốt, quay đầu lại: “…… Không phải ta đã nói không cần ngươi báo ân sao?”
“Không, không liên quan đến chuyện báo ân, hiện tại là Trạch Đằng đang hỏi ngươi, chứ không phải là con rắn nhỏ được ngươi cứu năm xưa.”
Đối diện con ngươi màu vàng nhạt tràn đầy nghiêm túc, tuy rằng Đàm Sâm không hiểu y đang nói cái gì, nhưng vẫn có thể phát giác trong giọng nói Trạch Đằng ẩn ẩn kiên quyết.
Đàm Sâm đột nhiên phát hiện người này từ lúc hắn về nhà đã có bộ dạng tràn đầy tâm sự, nhịn không được nói: “Rốt cuộc là ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ở trước mặt ta mà còn ấp úng.”
Trạch Đằng im lặng một lúc, đột nhiên bắt lấy tay hắn: “Tiểu Sâm.”
“…….. A?”
Mặt y càng ngày càng gần, cơ hồ sẽ chạm tới chóp mũi Đàm Sâm, “Ta muốn chăm sóc ngươi, được không?”
Khóe miệng Đàm Sâm co rút, “Ngươi muốn làm mẹ ta?”
“Không, ta chỉ là….. Ân….. theo cách nói của các ngươi, hẳn là kêu ‘Bạn lữ’ đi? Trạch Đằng nhớ đến từ ngữ học được trong TV, kết hợp với ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Đàm Sâm, lòng tràn đầy chờ mong giây tiếp theo hắn sẽ gật đầu!
– Kết quả đáp lại y là một cái tát!
“Đầu óc hỏng rồi hả? Ngươi đã quên ngươi là động vật?! Bạn lữ cái đầu ngươi! Đêm nay cấm vào phòng ngủ!”
Đàm Sâm lửa giận ngập trời đứng dậy trở về phòng, “Rầm” một tiếng khóa cửa lại.
Một cái tát này tuy rằng không gây thương tích gì cho mặt Trạch Đằng, nhưng cũng đủ đánh cho y vỡ mộng.
Sao lại thế này? Phương thức tỏ tình của y không đúng sao? Nhưng mà trong TV thời điểm nam nhân nói với nữ nhân câu này, rõ ràng khóe mắt đối phương tràn đầy hạnh phúc, kích động đến rơi lệ rồi thẹn thùng dựa sát vào lòng người kia nói “Ta nguyện ý”, vì sao Tiểu Sâm lại sinh khí? Hóa ra TV đều là gạt người! Y không bao giờ tin vào TV nữa!!
Trạch Đằng một bên nguyền rủa TV một bên sốt ruột gõ cửa: “Tiểu Sâm, ta sai rồi!” — tuy rằng y không biết mình có gì sai, nhưng cứ nhận sai là tốt nhất!
Đàm Sâm lấy trầm mặc đáp lại.
Tuy rằng một cánh cửa nhỏ này cũng không thể ngăn cản xà yêu Trạch Đằng, nhưng y hiểu rằng chưa có sự cho phép thì y tuyệt đối không thể xông vào nơi riêng tư của Tiểu Sâm được, đồng dạng sai lầm y sẽ không phạm lần thứ hai.
“Ngươi nếu không thích nghe, ta về sau sẽ không nói những lời này, nhưng ta thật sự muốn chăm sóc ngươi……..”
–“Leng keng!”
Đúng lúc này, có khách tới.
Trạch Đằng ngẩn ra, đành phải bất đắc dĩ ngừng nói, mang mắt kính đi ra mở cửa.
“Xin chào, ngài là Đàm tiên sinh sao? Đây là kính sát tròng ngài đặt, mời ngài nghiệm thu.” Tiểu đệ giao hàng của cửa hàng kính mắt cười khả ái đứng ở cửa, trong tay cầm một cái hộp nhỏ cùng một lọ dung dịch chuyên dụng.
Trạch Đằng nhịn không được có chút xót xa — Tiểu Sâm vì giúp y thuận lợi sinh sống đã bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, y lại luôn chọc Tiểu Sâm mất hứng, rất không nên…….
“Đúng, là ta.” Trạch Đằng vô cùng cảm động cẩn thận cầm lấy cái hộp xem qua, xoay người muốn đi.
“Ai, tiên sinh, ngài còn chưa trả tiền!” Tiểu đệ sốt ruột gọi y lại.
Trạch Đằng chỉ vào mũi mình: “Tiền trả? Ta không có.”
“……. Đàm tiên sinh, ngài đừng nói giỡn nữa, ta còn phải đến nơi khác giao hàng.” Tiểu đệ gượng cười, sợ mình gặp phải khách hàng ngang ngược, như vậy rất khó xử lý.
“Ngại quá, ta mới là người đặt hàng.” Đàm Sâm đen mặt xuất hiện phía sau Trạch Đằng, đem mấy tờ tiền mặt đưa cho tiểu đệ, “Phiền ngươi rồi.”
Tiểu đệ nhận tiền xong nhanh chóng rời đi.
Đàm Sâm thở dài, đối Trạch Đằng nói: “Biến thân.”
Một luồng bạch quang lóe qua, Trạch Đằng hóa thành con rắn nhỏ, nhu thuận phủ phục dưới chân hắn.
Đàm Sâm vừa lòng gật đầu — bởi vì cảm giác áp bách khi đối mặt Trạch Đằng giảm đi nhiều lắm.
Hắn ngồi trên sofa nhìn xuống sinh vật vô tri bên chân, “Nghe đây, đồ của người khác không thể lấy không, nhất định phải trả thù lao.”
Trạch Đằng thè lưỡi: “Ta hiểu rồi Tiểu Sâm!”
“Ngô…… Nếu là bạn bè đặc biệt thân cận tặng quà cho ngươi, ngươi có thể nhận lấy, bất quá cũng phải chọn thời điểm đáp lễ lại đối phương, không được chiếm tiện nghi của người khác.”
Trạch Đằng nghĩ nghĩ, hỏi: “Tiểu Sâm, ta ăn đồ ngươi mua, có phải cũng cần trả tiền cho ngươi không?”
Đàm Sâm sửng sốt: “Đương nhiên không cần.”
“Như vậy ta có phải đáp lễ cho ngươi không?”
“…… Cũng không.”
“Vì sao?” Trạch Đằng ngẩng đầu, “Bởi vì chúng ta là người đặc biệt thân thiết sao? Cho nên ta có thể chiếm tiện nghi của ngươi?”
Trên mặt Đàm Sâm kéo đến một tầng mây đen, ba chữ “Chiếm tiện nghi” làm hắn nhớ đến chuyện xấu hổ xảy ra buổi sáng.
…….. Lúc ấy quá vội nên chưa kịp nói, hiện tại phải dạy dỗ lại con rắn này, có một số chuyện xấu hổ tuyện đối không được làm.
“Khụ…….” Đàm Sâm thanh thanh cổ họng, “Nghe này, hành vi buổi sáng của ngươi làm ta thực mất hứng, ta có trách nhiệm phải sửa chữa ngôn hành của ngươi và giúp ngươi có những hàng vi đúng đắn.”
Trạch Đằng vô tội hỏi: “Hành vi gì?”
Trên mặt Đàm Sâm như bị bỏng lửa: “Ngu xuẩn! Ngươi nói xem có thể là hành vi gì?!”
Trạch Đằng suy nghĩ một lát, không xác định hỏi: “Ngươi nói là chuyện ta động dục sao?”
Trong đầu Đàm Sâm bốc lên một làn khói nóng hôi hổi — đồ ngu ngốc, cư nhiên đem loại từ ngữ này quang minh chính đại nói ra!
“Về sau không được nhắc lại từ này!”
“Vậy ta phải nói thế nào?”
“……. Ách…….” Đầu lưỡi Đàm Sâm như bị thắt lại vì câu hỏi của y.
– Giải thích động dục như thế nào? Hiện tượng này có cách nói văn minh hơn sao? Trạch Đằng là động vật a? Phát xuân? Từ này không phải cũng cùng động dục tám lạng nửa cân sao? Có cách nói khác không?……
Trạch Đằng thấy biểu tình rối rắm của hắn, hiền lành hiểu ý nói: “Tiểu Sâm, ngươi không cần khổ tâm suy nghĩ như vậy, cùng lắm thì chúng ta về sao không dùng từ đó nữa.”
“……. Ngô” Đàm Sâm hàm hồ nói, “Tóm lại chuyện này không thể làm….. cũng không phải không thể làm, nhưng mà không được làm trước mặt ta, đối với nhân loại mà nói đây là hành vi tư mật, ngươi phải có liêm sỉ và đạo đức cơ bản.”
Kỳ thật cũng không thể nói Trạch Đằng không có đạo đức, ít nhất y hiểu được tri ân báo đáp, so với một số người còn tốt hơn nhiều.
Y chỉ là thiếu thường thức mà thôi.
Trạch Đằng lại hỏi: “Vậy ta phải làm trước mặt ai?”
“Ngươi không thể làm một mình sao? Chờ ngươi về sao có vợ, thì cùng với vợ thể nghiệm a!” Đàm Sâm nhấc Trạch Đằng đặt lên sofa, “Ta muốn nghỉ ngơi, ngươi đêm nay ngủ ở ngoài này đi.”
Trạch Đằng mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu: “Nhưng mà giường của ta ở trong phòng ngươi……”
“Sofa so với cái hộp kia thoải mái hơn, ngươi có gì không hài lòng?” Đàm Sâm nói xong, lại một lần nữa khóa cửa phòng ngủ, biến mất trong tầm mắt Trạch Đằng.
Trạch Đằng nhìn theo hướng hắn, thè thè lưỡi, nhẹ nhàng vẫy đuôi hai cái, đọng lại trong ánh mắt là tràn ngập cô đơn.
Sofa thực là thoải mái…… nhưng mà không có ngươi a.
*******
Một đêm vô sự.
Sau khi Đàm Sâm rời giường vào ngày hôm sau, suýt nữa thì kinh ngạc đến rớt cằm!
–Trạch Đằng quy củ mặc quần áo cùng tạp dề làm bữa sáng trong phòng bếp!
Sao lại thế này? Mặt trời mọc ở phía Tây sao?
Hắn vạn phần nghi hoặc đi đến, xà yêu quay đầu lại cười nhẹ với hắn, trong đôi mắt hẹp dài là con ngươi màu nâu đậm giống như nhân loại, nhìn qua cực có khí chất.
“Tiểu Sâm, đi rửa mặt đi, cơm sắp xong rồi.”
Đàm Sâm run run một chút: “Ngươi là Trạch Đằng sao? Ngươi phát sốt?”
“Không có a?”
“Ngươi…… ngươi nấu cơm? Ngươi đeo kính sát tròng?”
“Ân.” Trạch Đằng chớp chớp mắt, “Có chút không quen…. Bất quá sau một thời gian sẽ ổn.” Y gợi lên khóe miệng cười cười, hai cánh môi cong cong như vầng trăng duyên dáng, “Về phần nấu cơm, Tiểu Sâm ngươi đã nói ta cần phải học tập kỹ năng sống cơ bản, cho nên ta liền thử nấu, ta không thể ỷ lại vào ngươi mãi được.”
“A……. nga.” Đàm Sâm gật gật đầu, mờ mịt đi vào phòng vệ sinh.
Trạch Đằng đột nhiên trở nên vô cùng đứng đắn, hắn có chút không quen.
Mười phút sau, Đàm Sâm ăn bánh nhân thịt Trạch Đằng làm, ngoài ý muốn nói: “…….. Hương vị không tồi.”
“Thật tốt quá” Trạch Đằng cao giọng, “Ta cuối củng cũng có chút hữu dụng đối với ngươi.”
Đàm Sâm nao nao, cúi đầu trầm mặc.
Hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kỳ diệu.
– Có người nỗ lực muốn chiều theo những gì mình thích, cảm giác này….. thật nói không nên lời.
Ăn cơm xong đã đến thời gian đi làm, thời điểm Đàm Sâm thay giày, Trạch Đằng đứng phía sau hắn: “Tiểu Sâm, ta muốn đến xem nơi làm việc của ngươi.”
Nếu là ngày hôm qua, Đàm Sâm nhất định thẳng thừng từ chối, nhưng mà hôm nay Trạch Đằng lại nói muốn học tập cách sống của nhân loại, nếu như để y ở lại nhà một mình…… thì cũng không tốt lắm.
“Có thể đi theo ta, bất quá…..” Đàm Sâm xoay người nhìn y.
Người này bộ dạng thực sự quá bắt mắt, mang vào công ty tất sẽ khiến cho mọi người xôn xao, hơn nữa vạn nhất y không cẩn thận làm lộ, thì cũng khó xử lí…..
“Như vậy đi, ngươi biến thành xà, ta nói với người khác ngươi là vật nuôi của ta.” Đàm Sâm ngiêm túc chỉ vào Trạch Đằng, “Nhớ kỹ, Tuyệt. Đối. Không. Mở. Miệng. Nói. Chuyện”
“Hiểu rồi!” Trạch Đằng hưng phấn hóa thành hình dạng con rắn nhỏ, Đàm Sâm xoay người bốc nó lên, để vào túi áo trước ngực, như thế hai người đi đâu cũng thuận tiện.
“Chú rắn nho nhỏ a ~ phong sinh thủy khởi a ~ ngày ~ ngày tràn ngập yêu thương cùng vui vẻ a ~”
* phong sinh thủy khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Trên đường đi, Trạch Đằng ló đầu ra khỏi túi áo Đàm Sâm, sung sướng ca hát, Đàm Sâm buồn cười: “Này cũng là học từ TV hở?”
“Ân!”
– Thật dễ đoán!
Đàm Sâm tò mò hỏi: “Ngươi còn có thể hát gì nữa?”
Trạch Đằng nghĩ nghĩ, hé miệng hát: “Trên người anh có mùi nước hoa của người khác — làm cho mũi em cay cay–”
“……=.=”
Đến công ty, Đàm Sâm đem Trạch Đằng ra đặt lên bàn làm việc của mình. Chu Nam kinh ngạc nói: “Sếp? Đây là xà sao? Anh nuôi?”
“Ân.”
“Không thể tưởng tượng được vật nuôi của anh là loài này….” Chu Nam có điểm hưng phấn vươn một đầu ngón tay đến gần Trạch Đằng, “Nó sẽ không cắn tôi chứ?”
Trạch Đằng thè lưỡi, nhanh chóng liếm cậu một chút!
“Oa!” Chu Nam rút tay về, “Xà của anh hung dữ quá.”
“Nó không cắn người, bất quá vẫn là không nên tùy tiện đụng vào nó.” Ai biết yêu quái này giận lên sẽ làm khổ gì cậu = =.
Trạch Đằng cao quý lãnh diễm lắc lắc cái đuôi, bò lên vai Đàm Sâm, ngang đầu đắc ý nhìn về phía Chu Nam.
“Ha ha, xà cũng nhận ra chủ nhân a, sếp, trước kia chưa nghe anh nói qua có vật nuôi thế này.”
“Hai ngày trước đi dạo ngang qua cửa hàng vật nuôi, cảm thấy thích nên mua về.”
“Hắc, lại nói nó có điểm giống với xà của Vương tiên sinh, bất quá kích thước nhỏ hơn nhiều, có phải là cùng một giống không?”
Đàm Sâm hàm hồ nói: “Đai khái là vậy….. đúng rồi Tiểu Chu, hôm nay bên Nhã Khiết có tin tức gì không?”
“Có, hôm nay bọn họ gửi tới một văn kiện, tôi đưa cho anh xem.”
Sau khi Chu Nam rời đi, Trạch Đằng rốt cuộc không nín được “Ha” một tiếng, “Tiểu Sâm, ngươi thật là giỏi! Một mình ngươi làm việc ở nơi lớn như vậy!”
“Vô nghĩa, lãnh đạo phải có văn phòng riêng.” Đàm Sâm bắt lấy đầu Trạch Đằng, “Có muốn uống gì không?”
“Muốn ~”
Đàm Sâm cười cười, lấy ra một chai mật.
Đây là cấp dưới cho hắn, vẫn chưa kịp uống, hôm nay cho Trạch Đằng nếm thử vậy.
Chất lỏng màu vàng tinh lượng đổ ra trước mặt Trạch Đằng, nó vươn đầu lưỡi liếm liếm, Đàm Sâm lập tức hỏi: “Thế nào?”
Trạch Đằng buồn rầu nói: “Ân…… nếm không ra vị…..”
Đàm Sâm sợ run một chút, thuận tay lên mạng tìm hiểu, thế mới biết xà nguyên lai không có vị giác.
……Chậc, không có biện pháp.
“Ngươi biến thành người đi, uống xong thì biến trở lại.”
Trạch Đằng như được đại xá, khôi phục hình người, bưng lên ly mật uống một hơi cạn sạch!
“Hảo ngọt a ~” Y thỏa mãn chậc lưỡi, “Tiểu Sâm, ta còn muốn uống!”
Đàm Sâm một bên chú ý động tĩnh bên ngoài, một bên cảnh cáo y: “Nhỏ giọng chút, bị người khác nghe được thì sao bây giờ!”
Vừa nói dứt lời đã nghe tiếng gõ cửa, Đàm Sâm nhất thời giật mình, Trạch Đằng phản ứng cực nhanh biến trở về thành con rắn nhỏ chui xuống dưới bàn, lúc này tảng đá trong lòng mới rơi xuống, hắn thanh thanh cổ họng nói: “Tiến vào.”
Người đến là cô gái Đài Loan tên Tiểu Vân, nàng mềm giọng ngọt ngào hỏi: “Sếp, ngài có khách sao?”
Bàn tay đang đánh chữ của Đàm Sâm dừng lại một chút, “Không có a.”
“Nga…… vừa rồi tôi nghe được có người cùng ngài nói chuyện, chắc là tôi bị ảo giác rồi.”
Đàm Sâm bình tĩnh nói: “Làm sao vậy, có việc sao?”
“Ân…..” Nàng tiến đến gần một chút, đôi giày sandal đỏ tươi sắc ngọt vừa vặn đừng lại trước Trạch Đằng đang trốn dưới bàn, “Sếp, sắp đến sinh nhật của ngài rồi, này, vốn định là tặng quà đúng ngày, nhưng ngày đó là cuối tuần, ta phải cùng mẹ đi thăm bà ngoại….. cho nên….”
Cô gái trẻ trên mặt đã có hai đóa hoa đỏ ửng, trịnh trọng đem một hộp quà được bao gói tinh mỹ đặt lên bàn, “Tôi nghĩ có lẽ tự tay tặng cho ngài thì tốt hơn, sinh nhật vui vẻ!”
Đàm Sâm ngoài ý muốn nhìn về phía nàng, ngay cả Trạch Đằng cũng ngây ngẩn cả người.
– Chính hắn cũng không nhớ sắp đến sinh nhật mình, cô gái này lại….
Đàm Sâm không phải kẻ sắt đá, đương nhiên sẽ có chút cảm động. Hắn mỉm cười đứng lên nói: “Cám ơn, hóa ra cũng có người nhớ sinh nhật tôi.”
“A, tôi nhớ rõ a, tôi còn biết ngày thích ăn rau gì, thích màu gì…. Ngô!” nàng đột nhiên phát hiện mình đã nói lộ ra hết, vội vàng nói cáo biệt, đỏ mặt chạy trốn nhanh như chớp.
Đàm Sâm nhìn theo bóng dáng chạy trối chết của nàng, bỗng nhiên có vài ý nghĩ, cô ấy không lẽ đối mình…..
Nếu vậy thì thật phiền toái, hắn vốn không am hiểu chuyện tình cảm, hơn nữa hắn đối với cô nàng Tiểu Vân kia cũng không có ý tứ gì, nhưng hắn không biết làm thế nào để cự tuyệt mà không làm thương tổn đến lòng tự trọng của cô ấy…..
Đàm Sâm hao tổn tâm trí xoa xoa huyệt thái dương, ngồi xuống kêu: “Trạch Đằng?”
Không có tiếng đáp lại.
Đàm Sâm nhíu mày, nhẹ nhàng đá một cước vào bàn: “Xuất hiện đi, người đã đi rồi.”
Vẫn không có ai đáp lại.
Đàm Sâm nghi hoặc ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn — phía dưới trống rỗng, làm sao còn có bóng dáng Trạch Đằng?