Tiến đứng trước lớp nó chần chừ , tiến vào 1 cách chậm rãi, nói:
- Hôm nay mình tới xin lỗi về vụ ý tưởng lần này.
Đạt thấy thế nói:
- ý chú là sao , tại sao lại đến nhận tội. đang diễn kịch à
- không vì sự đả kích của thầy chủ nhiệm nên hôm nay tôi quyết định đến đây để nói rõ.Vụ lần này là do mình làm nhưng ý tưởng đó là do có người đưa bản thảo cho tôi bảo là :“ nghe thông tin lớp cậu chưa có ý tưởng mà chuẩn bị tới ngày tổ chức cuộc thi rồi , bản thảo này chắc chắn được giải nhất, nếu muốn có thì đưa 500k đây bản thảo này sẽ thuộc về cậu“. Sự thật vốn là thế nên tôi vì danh dự lớp mình nên đã đồng ý Nhưng không ngờ bạn đó lật lọng, nên giờ tôi cũng chả thắm thiết gì nữa nên đến đây để nói sự thật này, tôi sẽ lên phòng hiệu trưởng xin nhận phạt vì đã đạo ý tưởng.
Tuấn hỏi:
- cậu có thể nói cho tôi biết ai là người đưa cho cậu không?
- à ừ thì là 1 cô bé da ngăm đen, lùn, nhan sắc tầm thường chả có điểm nhấn mà tiếng cô bé đó không phải dân địa phương ở đây, ơ kìa cô bé ngồi bàn đầu thì phải, thôi tôi xin phép lên phòng hiệu trưởng.
Cả lớp ;
- ồ ..ồ tao biết ngay mà con nhỏ đó, nghèo mới làm mấy cái chuyện mất mặt đó, để xem lần này nó chối cãi bằng cách nào
tuấn đứng bất động, đạt cũng vậy . Rồi hắn cười lớn, đi đến chỗ nó :
- không còn lời nào chối cãi nữa hả cô em? rồi hắn móc ví ra 3 tờ 500k mới tinh rồi dúi vào tay nó nói , cô cần cái này chứ gì tôi cho cô gấp 3 đó nhé, tôi đã nhìn nhầm người rồi, lẽ ra cô nên nghỉ học đi ,làm chuyện mất mặt đó mà còn vác cái mặt đi học thì thật là quá xấu hổ, và giờ thì tôi chán ghét nhìn mặt cô rồi, nhìn vào thấy buồn nôn, đúng là nghèo về cả tinh thần và vật chất, thật tội nghiệp.
Nó nói những lời thật tâm mà bấy nay nó luôn giấu kính trừ chuyện đó.
- anh nói đủ chưa? tôi nói thì mọi người tin tôi sao? nực cười ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường chế giễu tôi, xem thường cái nghèo của tôi, mọi người có gì hơn tôi sao? về tiền bạc, vật chất , hay về trí thông minh. Nhiều lúc tôi cũng đã hỏi rằng tại sao tôi không được như mấy người? ghen tị vì sáng nào mấy người cũng có ba mẹ chở đi học trưa thì đón về , có điều kiện gia đình tốt . Nhưng tôi không bao giờ làm cái việc thất đức ấy , bà tôi đã dạy là :“ đói cho sạch, rách cho thơm” không bao giờ lợi dụng việc công để tích góp riêng cho mình , tôi cũng là con người mà mấy người đối xử thôi vậy có quá đáng lắm không? cũng chỉ vì không chung tầng lớp ư? Tôi cũng đã mệt mỏi khi học cái lớp này quá rồi có lẽ tôi thấy mình không thích hợp nơi đây. Mai tôi sẽ xin cô chuyển lớp còn 3 tờ 500k của anh thì cầm lấy mà dùng, tuy nghèo thật nhưng không cần sự bố thí bẩn thiểu của anh, còn vụ kia mấy người cứ nghĩ thế nào thì nghĩ.
Cô bước vội ra khỏi lớp để kịp lau đi những giọt nước mắt ấy, gió thổi làm mái tóc ngân bay bay, dường như nó đang vỗ về cô thì phải, nó cũng đồng cảm với cô chăng?. Cũng thời điểm đó có 1 người đã ngây người khi nhìn nó chạy đi cũng những giọt lệ lăn dài trên má, hắn bối rối, lúng túng vì chính hành động của mình, mình thật sự đã thích cô bé này sao? không thể nào chắc chỉ là sự thương cảm chăng, lời nói khi nãy cậu thật sự hơi quá lời, cầm 3 tờ 500k trên tay nhìn lên bầu trời cao xanh lồng lộng kia. Liệu có lối thoát nào cho 2 chúng ta?