Sáng hôm sau, nó cố đi thật sớm để tránh gặp tình trạng như ngày hôm qua , còn hắn thì cố tình tới sớm một chút với hy vọng được nhìn thấy nó như hôm qua, nhưng thật buồn cười là hắn tới quá sớm mới có 7h , hắn pha 1 tách cà phê xong rồi đem lên sân thượng để uống như mọi ngày hắn vẫn làm , khi lên đến nơi thật bất ngờ nó cũng đang ở đây hiện lên trong mắt hắn hình ảnh của một cô gái giản dị, gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc cô gái đó tung bay, cô vén tóc lên nở một nụ cười ấm áp như ánh nắng ban mai vậy, thật đẹp , nó nghe tiếng bước chân mỗi lúc mỗi gần theo phản xạ ngân xoay người trở lại thấy hắn đang cầm 1 tách cà phê trên tay đang tiến đến gần nó, như một lời chào xã giao:
- chào buổi sáng tổng giám đốc
- ừ.
- thôi không làm phiền tôi đi xuống trước.
-cô đang cố tình tránh tôi?
Nó vẫn không đáp lại và bỏ đi , hắn vẫn đứng đó tách cà phê đang ngày càng nguội dần đi, vì lòng hắn đang rất lạnh, bao nhiêu năm rồi vẫn thế, nó vẫn cố tình tránh anh.
Một ngày làm việc bắt đầu, nó phải lau dọn các phòng quy định và nhiều nơi khác nữa, trưa đến, được ăn cơm ở công ty nó là người đến nơi nhận cơm cuối cùng nên đành phải chịu thiệt thòi , chỉ có cơm và vài cọng rau thêm 1 bát canh nữa thôi chứ hết thịt rồi , mà ăn kiểu này cũng là tốt lắm rồi chứ không như ở nhà nó mì tôm thôi rất may là mặt nó không có mụn, còn chỗ ngồi thì mọi người đi trước giành lấy hết rồi, còn chỗ trống thì cũng chả ai muốn cho nó ngồi đành đem hộp cơm lên sân thượng ăn vậy,mới bắt đầu ăn thì hắn lại cầm 1 hộp cơm đi lên , tuấn trông thấy nó hơi bất ngờ rồi ngồi vào ghế đó thưởng thức bữa cơm của mình, đang ăn thì ngó qua nhìn nó vô tình đập vào mắt hắn là hộp cơm ngân đang ăn ngon lành nhìn lại của mình thấy đó là 1 sự khác nhau 1 trời 1 vực , chắc là cô đi trễ nên hết đồ ăn rồi, hắn liền đi tới chỗ nó lấy thức ăn của mình bỏ và hộp cơm của nó, hắn là người cực kì ưa sạch sẽ nên không bao giờ có khái niệm ăn chung thức ăn như thế rất mất vệ sinh nhưng lại vì nó mà một lần nữa đi ngược lại.
Nó đang ăn ngon lành với hộp của mình thì nhìn xuống thấy hộp cơm đồ ăn ào ào bay tới, xoay người ra phía sau thì chạm mặt hắn ngân bèn lên tiếng:
- tôi đang giảm cân nên anh đừng bỏ thịt.
- cô đang đùa với tôi à , người cô ốm như cây sậy mà bày đặt giảm cân , giảm cân nữa là gió thổi bay luôn đó, thôi tôi no rồi cô ở lại ăn vui vẻ.
- đúng là đồ kén ăn , ăn mới có 1 nửa hộp cơm đã vứt rồi đúng là không biết tiếc đồ ăn.
Buổi chiều công việc vẫn vậy, khi ra về bất chợt trời đổ mưa, đúng là sài gòn mà ban ngày nắng cho lắm vào rồi chiều mưa tầm tã, nó lại quên đem dù, thế là vẫn tiếp tục với hình ảnh trong quá khứ khi thời còn đi học dầm mưa thôi,ban đêm nó lại đi làm thêm tại một của hàng đồ ăn nhỏ , hôm nay được nghỉ sớm nó đi dạo để hít cái bầu không khí sau khi mưa, mát mẻ, nhưng cũng rất ướt át, nó đi tới phố đi bộ nguyễn huệ và hòa mình trong đám đông ấy, nhộp nhịp vui vẻ, sẵn tiện coi như tập thể dục, dù sao tối về ngủ cũng ngon nữa.