Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 44: Chương 44




Đêm trăng lặng lẽ như tờ, không uống rượu thưởng lãm thì thật hoang phí một tiên cảnh. Mặc dù chúng ta đang trong những giây phút căng thẳng khi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm sắp tìm được người mạnh nhất… người xứng đáng nhất được phép mang trên mình danh hiệu Đệ Nhất cao quý. Chúng ta vẫn là con người, vẫn cần được thư giãn tinh thần… cũng như những chiến binh Samurai cần được củng cố tinh thần trước khi tham gia một chiến trận ác liệt nào đó

Với tinh thần như vậy, vị thần được biết đến là hiện thân của Amaterasu – sama không bỏ qua giây phút tuyệt hảo trần đời. Ngài ấy nằm phịch trên đi văng gỗ, tay trái chống cằm, tay phải nâng tẩu dài phì phèo khói thuốc lá. Bên cạnh còn có Hanabi đang nhâm bình rót rượu theo lệnh ngài

_ Etou, Akifusa – sama, như thế này thật sự ổn chứ ạ? Để hai người họ tự do ngoài kia mà không cần phải theo dõi hay để mắt thì…

_ Nar nar, chúng nó đâu chỉ chạy bằng chân không, còn dùng ngựa của Thiên Chiếu Gia Trang làm chiến mã thì có phóng lung tung khắp nơi cũng chẳng ai dám làm gì chúng đâu. Cứ yên tâm!

_ Thần không lo về chuyện đó – desu… Chỉ là trông mọi người có vẻ sốt sắng lo ngại khi không biết tình hình cụ thể của Tsubaki – dono và Hajima – dono. Nhìn các ứng cử viên còn lại cứ đứng ngồi không yên… Thần cũng không khỏi chạnh lòng – desu!

_ Kệ mấy đứa khùng ấy. Ta đã nói là chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi yên chờ đợi, cứ thong thả ngồi ăn bánh uống trà đi mà không chịu nghe. Hiện giờ, hai tên tiểu quỷ kia đang đánh nhau bán sống bán chết. Nếu là ngươi thì liệu ngươi có can nổi chúng nó không?

Hanabi lặng người vì cô bé hiểu rõ nếu đặt mình trong trường hợp ấy thì cũng chẳng biết phải nói gì, cũng không thể dùng quyền lực chen ngang vào ngăn hai người đó. Bởi có những ân oán cần được phải trả… và chính Tsubaki lẫn Hajima đã quyết định sẽ dùng trận chiến này để kết thúc hết những khúc mắc trong quá khứ, hiện tại, thậm chí là tương lai sau này

_ Ô ra, thấy chưa, chúng về rồi kìa. Ta nói đâu có sai, vòng vòng khắp thành phố thì không sớm hay muộn mấy con ngựa sẽ đưa hai tên nhóc ấy về vị trí xuất phát thôi. Cho chúng đi long nhong ngoài đường để thư thái cái đầu cả người lẫn ngựa cũng tốt mà!

Sau 2 tiếng đồng hồ ròng rã bên ngoài, cuối cùng thì hai con ngựa một trắng một đen đều đã quay về vạch xuất phát. Chúng mang theo trên lưng hai tên điên đang không ngừng dùng kiếm chém nhau loạn xạ. Có lẽ việc đọ sức ngoài thành phố Yokohama chưa đâu vào đâu, nên cả hai quyết định sẽ tiếp tục phân thắng thua ở Thiên Chiếu Gia Trang… Như thế tốt hơn là phá hoại nơi công cộng, để người dân than phiền thì không hay cho lắm

Nghe thấy tiếng vó ngựa như nghe thấy tiếng pháo hoa hân hoan, thu hút những cặp mắt theo dõi tập trung về một chỗ. Nỗi lo lắng sốt sắng của họ sẽ được giải tỏa ngay tại đây vì hai kẻ mạnh nhất sau cùng đã trở lại

Hai tên điên ấy đồng loạt đâm mũi Katana về phía nhau. Mũi kiếm đâm qua vai cả hai, làm Tsubaki lẫn Hajima một phát ngã ngựa chổng vó.

Hai người họ nhanh chóng đứng dậy, kình nhau trong phút chốc rồi tiếp tục lao vào vung kiếm chém vun vút. Vừa tấn công vừa phòng thủ, vừa tránh né, thật sự rất khó khăn đối với những người mới lững thững bước chân vào học Kenjutsu, không thể nào sánh ngang với những tên đã cầm kiếm từ lâu như hai tên này. Có thể nói, tuy đánh không được thuận cho lắm, nhưng vẫn để người xem cảm nhận được những đường kiếm tuyệt hảo khôn lường

Hajima trảm một đường từ trên xuống, nhưng không thành khi Tsubaki nâng kiếm cản lại. Tên mặt nạ cáo trắng xoay người, vừa hất thanh kiếm Hajima sang một bên, đồng thời dùng phần cùi trỏ phải đấm bốp vào ngang mặt Hajima, làm chàng thiếu chủ trẻ gặp chút choáng váng. Tsubaki nhanh chóng bổ một đường chéo từ trái sang, nhưng không trúng vì Hajima đã nhanh chóng hụp đầu xuống tránh và phản công bằng cách đâm người thẳng vào hắn, khiến tên tự kỷ bị đẩy lùi ra sau vài bước. Cả hai xông vào vung kiếm chém nhau thêm vài nhát nữa rồi kết thúc bằng cú đấm thẳng vào ngực nhau, dẫn đến cả hai cùng lúc ngã lăn xuống đất… Nhưng sau đó lại tiếp tục chống kiếm đứng dậy… chỉ có điều hơi khó khăn vì…

_Gần đến giới hạn rồi ư? Cơ thể mình càng lúc càng trở nên nặng nề, chưa kể đến vết thương cũ càng ngày càng bị rách toạc ra đúng như lời Chisaki căn dặn… Đáng lý mình phải để ý chút mới đúng…

Tsubaki bắt đầu có dấu hiệu xuống sức khi miệng không ngừng thở hồng hộc. Dưới bóng đêm có ánh trăng tròn kiểu này, hoàn toàn không thể thấy nét biểu hiện trên gương mặt hắn vì chiếc mặt nạ cáo đã che đi mất… nhưng thoáng qua cũng có thể dễ dàng hiểu rằng Tsubaki đang thở dốc dữ dội. Ngay cả sức lực để đứng thẳng, hắn cũng làm rất khó khăn

Nếu đó là tình trạng của Tsubaki, thì thiếu chủ Hajima cũng chẳng tốt hơn. Cơ thể nặng nề mệt nhoài của cậu ta cũng như sự xuống sức hiển thị rõ trên gương mặt cậu ấy. Bằng chứng cụ thể nhất chính là những giọt mồ hôi thấm trên trán, hòa với máu thấm ướt áo

_Nếu không nhanh lên, thì mình sẽ thua trước vì mất máu mất. Nhưng điều mình ngạc nhiên nhất là hắn còn có thể trụ được đến thời điểm này dù đã ba năm không tập Kenjutsu… Đúng là một tay nguy hiểm khó lường!

Tsubaki và Hajima tăng tốc chạy song song với nhau giống y như lúc bắt đầu trận đấu. Chạy đi đâu thì chẳng thèm để ý vì trong đầu hai tên ngố ấy chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để thu hẹp khoảng cách, tạo cơ hội tấn công cho bõ ghét… nên cứ thế mà phi thẳng vào rừng, bỏ qua những khán giả đang theo dõi trận chiến

_ Akifusa – sama, Akifusa – sama, Tsubaki – dono và Hajima – dono vừa chạy vào rừng – desu!

_ Ôi trời, hai tên tiểu quỷ này, mặc Hakama vướng víu thế mà còn chạy như cái máy được thì đúng là có muốn cũng chẳng thể nhảy vào giữa can ngăn… Hết cách rồi, theo chúng vào rừng thôi!

……………………………………………..

……………………………………………..

Sâu trong rừng tối om chẳng thể nhìn thấy gì rõ ràng, nhưng ta hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau leng keng, âm thanh vút gió khi lưỡi Katana chém hụt vào không trung… đôi lúc sẽ có tiếng thở hồng hộc vì mệt mỏi

Trận đấu vẫn tiếp tục khi hai tên điên chơi trò rượt đuổi nhau suốt trong rừng. Tsubaki nhào lộn dưới đất để tránh nhát kiếm từ Hajima, rồi chuồn ra phía sau gốc cây. Hajima vung Katana chém sang trái, thì Tsubaki nâng kiếm đỡ bên trái. Nhưng sau đó lại bị túm lấy cổ áo rồi bị quật ngã lăn ra đất. Ngay khi chàng thiếu chủ trẻ nhà Kurahashi thực hiện một cú đâm dứt điểm thì tên đeo mặt nạ lại nhanh chóng dùng tay bốc đại lấy một nắm lá ném thẳng vào mặt Hajima… khiến tầm nhìn cậu ta bị che đi nhiều. Lợi dụng khoảng trống, Tsubaki lăn sang bên phải và bật dậy trong gang tấc

Chĩa mũi kiếm về phía trước, cơ thể Tsubaki càng trở nên nặng nề hơn khi vết thương mỗi lúc xuất hiện càng nhiều

_Cậu ta bộ không biết chấp nhận thất bại là thế nào sao… Mà mình cũng không có quyền nói câu đó khi chính mình cũng chưa chịu bỏ cuộc… Hay là chấp nhận thua đi cho rồi???

Hajima nâng thanh kiếm trên tay chạy đến, tiếp tục vung những nhát kiếm chém Tsubaki không nương tay. Thế là hai tên đần vừa phí sức vừa mang trọng thương lại hành hạ cái cơ thể te tua tàn tạ không biết đến mức nào thì mới chịu dừng lại. Cứ đánh thế này không phải là kế hay, Hajima thiết nghĩ cần phải tung một chiêu dứt điểm hòng chiếm ưu thế

_ Kurahashi no Kenjutsu: Tian Ken ( Ỷ Thiên Kiếm)!

Hajima sử dụng đàn hồi ở cẳng tay để tung ra năm nhát đâm bất kỳ với tốc độ cao. Tsubaki phải đưa kiếm chống đỡ. Chỉ vì cơ thể không còn nghe theo ý mình từ trước, nên dù muốn tránh cũng đã thuộc diện khó khăn. May mắn thế nào, dường như chính Hajima cũng mệt mỏi không kém nên uy lực của Ỷ Thiên Kiếm không được phát huy triệt để, sức mạnh của nó chỉ còn một nửa thôi. Tuy là trúng hết, nhưng Tsubaki vẫn còn đứng trụ được, hắn còn đủ tỉnh táo để thực hiện một cú xoay người và dứt điểm bằng một nhát chém từ trái sang

_ Tsuchimikaido no Kenjutsu: Byakko ( Minh Minh Bạch Hổ Liêm Vũ)!

Xoạch, nhát chém trúng ngay trực diện, nhưng khả năng gây thương tích không được cao. Cũng tương tự như Hajima vì sức lực của Tsubaki cũng thuộc dạng cần phải được nghỉ ngơi trên giường bệnh gấp. Đánh nữa chỉ tổ mệt thân chứ hoàn toàn không có ích lợi gì hết

Sau đòn tấn công đó, cả hai cùng gục xuống trong chốc lát. Cứ nhìn đống máu loang lổ trên cơ thể họ là biết ngay chúng điên đến mức đầu óc không còn bình thường để suy nghĩ chuyện gì khác ngoài việc chém nhau tới chết. Bị thương nghiêm trọng nhưng tay vẫn siết chặt Katana nhất quyết không buông… Là do tinh thần Bushido bất diệt mà chúng được dạy từ nhỏ… hay vì trí thông minh của chúng bị tắc giữa chừng… dẫn đến suy nghĩ không thấu đáo thông suốt

_Tệ rồi, tệ rồi, mình không thể chịu đựng lâu hơn nữa… Nhưng vẫn phải ráng cầm cự nếu như muốn toàn mạng trở về… ít nhất là như thế… Vậy thì trong trường hợp này, cách duy nhất mình có thể làm là…

Tsubaki chống thanh Katana xuống làm chỗ tựa để nhấc cơ thể nặng nề mình đứng lên. Hắn kéo chiếc mặt nạ cáo lệch sang một góc nhỏ, rồi đưa tay lên miệng huýt tiếng sáo dài vang khắp cánh rừng. Đáp lại tiếng huýt sáo vài giây sau là tiếng vó ngựa một lúc một gần. Con ngựa trắng có dải băng đỏ ở bốn chân lộc cộc phi đến và dừng lại. Dường như trong lúc đọ sức ngoài phố Yokohama, Tsubaki đã quen thân được với nó nên bây giờ chỉ cần huýt sáo thì con ngựa sẽ đến chỗ hắn ngay. Đúng là ngựa được huấn luyện đặc biệt khác xa hoàn toàn với giống ngựa vớ vẩn thấy đầy trong mấy khu nuôi ngựa kém chất lượng

Tsubaki cố gắng trèo lên yên ngựa. Hơi chút khó khăn nhưng nếu dùng sức trườn người qua thì vẫn thành công. Sau đó thì thúc dây cương cho con ngựa quay đầu chạy đi mất

Ở lại một mình, cơ thể Hajima vẫn chưa đủ tỉnh táo để đứng lên ngay. Dù sao thì Minh Minh Bạch Hổ Liêm Vũ mạnh hơn Ỷ Thiên Kiếm, nên thời gian phục hồi có phần dài hơn chút đỉnh. Hajima nghiến răng, tay siết chặt Katana biểu lộ sự tức giận lên đến đỉnh điểm

_Lại trốn nữa ư… Cậu là tên khốn… Tsubaki Minamiya… Cậu chỉ biết trốn chạy… phải, chỉ biết trốn chạy như một tên hèn nhát

…………………………………

_ Hajima – dono…

Vài phút sau, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Hajima nghe thấy tiếng ai đó vừa gọi tên mình, kèm theo tiếng bước chân của một nhóm trên chục người đang chạy về phía mình mỗi lúc một gần hơn

_ Hajima – dono…

Không ai xa lạ ngoài những Samurai thuộc nhà Kurahashi. Ngoài ra còn có các ưng cử viên thuộc hai nhà Tsuchimikaido và Minamiya đến theo dõi trận chiến cuối cùng. Ngay khi biết Hajima và Tsubaki kéo nhau vào rừng, họ quyết định theo sau để quan sát trận đấu… nhưng lại bắt gặp cảnh Hajima nằm một chỗ thế này trông thật xấu mặt

_ Hajima – dono, vết thương của ngài…

_ Nanami…

Hajima lờ mờ thoáng thấy được người kề cận mình nhất là Nanami. Cậu ta còn thấy rõ nét hoang mang lo lắng mà cô ấy đang mang trên gương mặt bây giờ. Phải… Nanami rất lo cho cậu ta… trông những vết thương mới cùng vết thương cũ rách toạc mà chẳng thể phân biệt cái nào với cái nào, chỉ biết là nhờ mấy vết chém đó mà máu thấm dần ngoài chiếc áo Keikogi đã rách tươm vài chỗ

_ Nếu để lâu hơn thì sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng. Ngài cần phải…

_ Nanami – bou!

Nanami giật mình ngoảnh đầu lại thì bắt gặp ngài Akifusa ung dung bước đến với chiếc tẩu thuốc trong tay. Ngài ấy chẳng tỏ vẻ hoảng hồn, lo lắng mặt mày tím xanh như những người khác, trái lại là một thái độ rất bình thản tự nhiên, vẫn uy nghi nghiêm trang trong bộ Kimono váy ngắn đen viền đỏ cùng chiếc nơ đỏ trên đầu

_ Nanami – bou, theo luật của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không được chạm vào ứng cử viên tham gia. Ngươi muốn lãnh chúa của ngươi thất bại vì ngươi mà không phải vì đối đầu với kẻ thù sao?

_ Thưa Akifusa – sama… là một Samurai kề cận lãnh chúa, trách nhiệm của thần là bảo đảm an toàn cho thống lĩnh. Thậm chí, trong những trường hợp khẩn cấp, thần chấp nhận hy sinh bản thân để Hajima – dono được…

_ Đó không phải quyền quyết định của ngươi. Chỉ có các Daimyo mới có quyền quyết định mạng sống các Samurai mình sở hữu. Trừ khi đó là do Hajima – bou có nguyện vọng như vậy… còn không thì ngươi không có tư cách chen ngang vào cuộc chiến của họ… Ngươi tính thế nào đây Hajima – bou?

Như một ngọn lửa khích lệ tinh thần. Hajima tự mình chống kiếm đứng dậy mà không cần sự giúp đỡ từ bất kỳ ai, thậm chí là vệ sĩ thân cận nhất của mình là Nanami

_ Không ai được phép xen vào trận đấu quan trọng này hết, kể cả cô Nanami. Đây là trận chiến của tôi… trận chiến để xóa bỏ đi những hận thù, ân oán trong quá khứ. Không một ai được phép can ngăn… thậm chí là cả ngài… Akifusa – sama!

_ Ô, ngươi bắt đầu phách lối rồi đấy tiểu tử. Cứ vô tư, ta sẽ không chen chân vào trận đấu của các ngươi… Nhưng mà này, hà cớ gì mà ngươi phải tự hành hạ bản thân mình đến mức đó hả. Ngôi vị Đệ Nhất quan trọng đối với ngươi lắm sao?

_ Hiện giờ… thần không quan tâm mình có là kẻ thắng cuộc hay không… Điều thần quan tâm lúc này… là nếu như dừng lại… thì thần sẽ không bao giờ có thể chạm tay vào tên đó… Thần mãi mãi chỉ ở phía sau, trông về phía lưng hắn mà thôi…

Trong mắt Hajima lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh Tsubaki đứng quay lưng về phía mình… hình ảnh Tsubaki luôn dẫn trước một bước và bản thân mình thì không có cách nào chạm đến hắn… Một thiên tài không thể vươn tới… vì dù mình bước được mười, thì Tsubaki luôn bước được 20… Vậy nếu Hajima dừng lại, thì khoảng cách giữa hai người còn xa hơn bây giờ

…………………………

_ Hajima – kun…

Kế bên Hajima không chỉ có mỗi Nanami và các Samurai nhà Kurahashi. Chisaki lẫn Mikazuki cũng không tránh khỏi sự lo lắng khi phải chứng kiến Hajima toàn thân be bét máu. Chisaki rất muốn chạm vào Hajima, nhưng theo luật của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, một lãnh chúa cấp cao cũng không có quyền ngoại lệ

_ Hajima – kun… có lẽ là cậu đã biết Kitsune – san là ai rồi. Xin lỗi vì đã không nói với cậu… Mình có lý do riêng của mình… thật ra thì…

_ Hả, cậu nói gì tớ không hiểu? Tại sao lại xin lỗi tớ vậy Chisaki?

Hajima đưa tay chạm vào vết thương mới nhất. Chính những giọt máu này là vết tích mà tên đeo mặt nạ cáo kia gây ra. Cả cơn đau này cũng thế, nó sẽ mãi khắc ghi vào ký ức chàng thiếu chủ trẻ đến cuối đời

Sau đó, Hajima đưa tay quẹt vết máu trên môi do trong tác động mạnh mà mình vô tình cắn phải

_ Hừm, dù đằng sau lớp mặt nạ ấy có là ai, thì tớ chỉ biết hoàn thành mục tiêu của bản thân mình mà thôi!

_ Kể cả khi cậu không dám chắc việc này có thể sẽ thay đổi được gì? Hajima – kun, cậu hiểu rõ phải không? Hiểu rõ con người Kitsune – san… thay đổi hay không thay đổi… không nhất thiết chúng ta phải đi đến mức thế này…

_ Tớ đã nói rồi còn gì… để có thể đấm thẳng vào mặt tên đó một cái. Cho đến khi làm được điều ấy, thì tớ sẽ không dừng lại… Nanami, đến lúc rồi, mau đưa cho tôi cái đó!

Nanami tròn mắt ngạc nhiên trong chốc lát

_ Cái đó… ngài thật sự muốn sử dụng đến nó sao? Cho dù bây giờ, cơ thể ngài…

_ Cứ đưa nó cho tôi… Nếu muốn chạy đến chỗ gã đó thật nhanh, thì tôi phải đi trên một cây cầu vượt tắt… Và “thứ đó” sẽ giúp tôi thực hiện điều ước ích kỷ này… Cho nên Nanami, mau đưa nó cho tôi… những ân oán trong quá khứ kéo dài đến hiện tại… cần phải được chấm dứt!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Con ngựa trắng như một bóng ma trong đêm chở theo một tên Samurai bị thương trầm trọng chạy băng qua khu rừng mà chẳng biết điểm đích cuổi cùng nằm ở đâu. Nó chạy ngang một con sông nhỏ chảy cùng chiều thì từ từ giảm tốc cho đến khi Tsubaki ngã phịch từ trên lưng nó xuống nước cái chủm

_ Con ngựa chết tiệt… tính cho tao dập mặt thật đấy hả?

Tsubaki ráng gượng ngồi dậy nhìn con ngựa lắc đầu rồi thở phì phì mấy cái cho bõ ghét. Càng nhìn thấy nó, chẳng hiểu sao hắn lại có thể dễ dàng liên tưởng đến ngay một người cũng có cái cách giống thế

_ Càng nhìn kỹ thì càng thấy, mày y chang ngài Akifusa – sama, cái mặt thộn không dùng được từ ngữ gì để diễn tả. Đúng là chủ nào tớ nấy, xấu tính chẳng khác gì nhau!

Chỉ có những tên điên thì mới dư hơi đi mắng nhiếc chửi rủa một con ngựa. Cũng may nó không hiểu tiếng người… chứ nếu ngựa có lòng tự trọng riêng thì nó quay mông tung một đá hậu thì hắn biết mặt… Hoặc cũng có thể, đấy là một cách tự an ủi bản thân mình vì Tsubaki hiểu rõ mình có quá nhiều tội lỗi… quá cô đơn khi chỉ đơn phương độc mã trong một cánh rừng rậm vừa lớn vừa hiu quạnh thế này. Dù cho có bị ma hù hay nhập cho chết thì chắc đó cũng là số phận mà một tên tội đồ phải gánh chịu… Đôi khi Tsubaki còn nghĩ, nếu chết ở đây thì thật tiếc… hắn mong muốn mình sẽ chết ở dưới lòng biển sâu thay vì một nơi toàn cỏ toàn cây âm u thế này… Biết đâu, khi nhắm mắt dưới lòng biển, thì hắn sẽ được gặp lại Lumina chăng… Đó giống như một giấc mơ không thể vươn tới

Tsubaki đưa tay xuống con suối để nước cuốn trôi đi bùn đất, máu lẫn mồ hôi. Hắn lấy một ngụm nước kê lên miệng, húp chảy xuống thanh quản, cổ họng để gạt đi cơn khát do cơ thể bị mất nước suốt mấy tiếng đồng hồ qua. Hắn thậm chí tháo luôn chiếc mặt nạ cáo trắng quăng vất vưởng trên một mỏm đá, rồi ụm nguyên mặt xuống để dòng nước mát lạnh có thể cuốn đi cơn nóng và mang đến cho hắn sự tỉnh táo tốt nhất

Tsubaki lững thững bước lên bờ sau khi gột rửa cơ thể lẫn tâm hồn bằng thứ nước khoáng thiên nhiên. Nó không phải là thứ nước thánh chỉ cần chạm vào là có thể giúp cho vết thương tự động biến mất… Nhưng phần nào đó cũng giúp cho tinh thần Tsubaki cảm thấy dễ chịu hơn. Ít ra là hắn không còn cảm thấy buồn ngủ ngay lúc này

Hắn ngồi phịch xuống chỗ con ngựa trắng đang nằm đợi. Tựa lưng ướt sũng vào lông nó rồi bắt đầu tự kiểm tra những vết thương của mình

_ Hầy, te tua bầm dập như thế này, mình tự hỏi làm sao mà mình còn có thể sống sót được sau ngần đó vết thương ấy chứ… Thiệt tình!

Mấy vết thương này càng để lâu hơn sẽ càng có khả năng hoại tử. Nhưng từ đây, Tsubaki cũng đoán được tình trạng của Hajima vì cả hai người chẳng ai đỡ hơn ai. Nếu mình đang trong tình trạng bán sống bán chết thì Hajima cũng thế… Phản công lúc này là một quyết định đúng đắn… Chỉ có điều…. có lẽ mình cũng sẽ chẳng trụ được lâu nếu áp dụng kế hoạch ấy

Tựa đầu vào bộ lông con ngựa, Tsubaki khẽ nhắm mắt lại để lắng nghe xem, trong rừng thì có những âm thanh gì thú vị… Hầy, ngoài cơ gió lạnh hiu hiu qua tán lá tạo nên âm thanh xào xạc và tiếng cú đêm rợn người ra thì chẳng có gì lôi cuốn hết. Chim chóc sáng sớm giờ này chắc đang chìm sâu vào giấc mơ đẹp nào đó mà không hề hay biết rằng ngoài kia, vẫn còn có những kẻ điên mang tên con người không ngừng choảng nhau bằng Katana và máu… Nếu chúng đang mơ… thì cũng không mất mát gì nếu Tsubaki cũng mơ mộng một chút nhỉ

_Mình muốn nghe tiếng sóng tràn bờ… mình muốn nghe tiếng mòng biển ăn đêm… muốn nghe tiếng còi tàu tu tu từ những con thuyền ngoài khơi. Mình muốn ngắm nhìn màu xanh của biển, màu vàng của cát… nhìn ánh bình minh nhô lên vào 6h sáng từ phía xa chân trời. Mình muốn được cảm nhận cái mát lạnh của nước biển, cái nóng ấm của cát, hương vị mặn của muối… hương vị thoáng nhẹ thanh thản của không khí vào sáng sớm… Mình muốn nghe tiếng người cười nói… muốn nhìn thấy những con người đi qua đi lại trên con phố thênh thang êm đềm tĩnh lặng… Mình muốn về Kyuushi… Ừm, sau khi kết thúc chiến trường đẫm máu… mình sẽ trở về nhà… về vịnh biển Kyuushi… Phải, về thôi, vì chẳng nơi nào mang đến cho mình sự thanh thản yên bình như Kyuushi… Mình muốn chết ở đó, muốn kết thúc cuộc sống tẻ nhạt chìm đắm trong ân hận và day dứt này ở dưới lòng biển… Chính vì thế, mình không cho phép bản thân chết trên rừng trên rú đầy cám xú cám voi này… Hơn nữa, nếu chết ở đây, thì đâu thể gặp lại phò tóc tím… mình muốn cãi nhau với cô ta thêm chút nữa trước khi chết!

Mở trừng mắt như thể vừa ngộ nhận ra chân lý… Tsubaki sẽ không chết, chắc chắn sẽ trở về vịnh biển Kyuushi sau khi kết thúc Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm. Nếu có chết thì chỗ để hắn yên nghỉ phải là vịnh Kyuushi… hắn đã quyết định như đinh đóng cột như thế… Vậy thì để thực hiện được điều đó… Tsubaki không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc phải chiến thắng

Với suy nghĩ không tiêu cực mà cũng không tích cực, Tsubaki tự mình đứng dậy, quên đi cơn đau hành xác thân thể sang một bên. Bộ Hakama, Keikogi và chiếc áo Haori đỏ rách tươm không chỗ nào lành lặn, nhưng hắn vẫn đứng lên hiên ngang như một chiến binh Samurai cùng thanh Katana trung thành bên mình. Tsubaki nhặt lấy chiếc mặt nạ cáo đeo vào… quyết chiến Hajima với thân phận là Hagoromo Kitsune

……………………..

_ Không ngờ thiếu chủ Hajima có thể mò đến được tận đây. Quả nhiên nghe thiên hạ lời xa tiếng đồn rằng khả năng thính lực của ngài vượt xa người bình thường thật không sai!

Trong bóng đêm hư ảo, hắc kị mã mang theo vị Samurai mạnh nhất nhà Kurahashi, Hajima lững thững bước đến trong tư thế uy nghiêm bí ẩn. Ngoài ra, trên tay cậu ấy còn mang theo một thứ hết sức kỳ lạ

Hajima vung cái thứ dài dài đó lên quay vù vù chỉ bằng một tay duy nhất và chĩa thẳng về phía Tsubaki

_ Ô, đó không phải là Yari sao… cụ thể hơn là một cây Omi Yari… Thật không ngờ ngoài kỹ năng cưỡi ngựa và Kenjutsu, Hajima thiếu chủ còn là một người rành về Sojutsu ( thương thuật)!

_ Sau khi Tsubaki Minamiya biến mất. Tôi thiết nghĩ chắc chắn hắn sẽ trở lại vào một ngày không xa. Cho nên, tôi đã học Sojutsu chỉ để đối phó với hắn thôi… Và giờ đây, tôi buộc phải sử dụng nó như một lá bài trùm cuối cùng nếu muốn chiến thắng Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm!

_ Nếu thế thì tôi sẽ là người đầu tiên được thử sức với Omi Yari sao. Vừa nghe mà đã nôn nao hết cả ruột!

Tsubaki nâng thanh Katana chĩa về phía Hajima chuẩn bị tấn công

_ Để xem Omi Yari danh bất hư truyền một thời chiến quốc làm nên được những điều thú vị gì. So với Katana… cái nào hơn cái nào?

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Các ứng cử viên theo dõi trận đấu tập trung đông đủ trước một căn chòi gỗ ngay giữa bìa rừng. Chẳng là họ được Hajima nói đợi sẵn ở đây vì căn nhà chòi gỗ đó sẽ trở thành sàn đấu cuối cùng giữa hai người họ. Mọi người không cần phải đi đâu xa, cứ việc đứng đây đợi là ổn thôi… Nhưng dùng một căn nhà gỗ nhỏ trong rừng khi xung quanh có mấy cành trúc và hồ nuôi cá thế này thì có hơi lạ lẫm chút đỉnh

Thay vì hồi hộp nôn nao như mấy người kia. Ngài Akifusa lại khoanh tay, làm bộ mặt giận dỗi như đứa trẻ nít vừa bị giựt mất kẹo tỏ ra khó chịu không hài lòng

_ Cái thằng tiểu tử Hajima – bou đó… hết lấy ngựa của ta chạy lòng vòng khắp phố, gây nên một đống hổ đốn để bao nhiêu chi phí bồi thường dồn về Thiên Chiếu Gia Trang. Nay còn dùng nhà kho của ta làm nơi thi đấu nữa… Dường như ta đang bị mất dần vị thế của chủ nhân Amaterasu no Mori thì phải!

_ Akifusa – sama, xin hãy bình tĩnh, vì hoàn cảnh nên ngài Hajima – dono cũng không còn cách nào khác. Nhưng Akifusa – sama, nếu thần nhớ không nhầm thì bên trong nhà kho gỗ đó có chứa…

_ Cồn ấy mà… Ta trữ cồn để làm thuốc sát trùng và rượu. Thi thoảng cũng cung cấp cồn cho mấy viện hóa học hay trường học có phòng thí nghiệm theo đơn đặt hàng kiếm chút lợi nhuận. Mà thời gian gần đây cũng chưa thấy ai đến mua, nên ta tạm thời cất chúng vào kho… Không biết Hajima – bou đang suy tính điều gì mà lại dùng kho cồn làm nơi thi đấu… chẳng lẽ nó tính xát cồn lên Tsubaki – bou cho tên tiểu đệ yêu quý của ta sót chơi?

_ Akifusa – sama… Hajima – dono là một lãnh chúa anh minh ngay thẳng, ngài ấy nhất quyết không chơi bẩn thế đâu… Có lẽ vì Hajima – dono không biết nơi đây có chứa cồn thôi ạ - desu!

_ Hầy, làm gì cũng được, nhưng đừng có phá mấy thùng cồn của ta… nó quý lắm đấy. Kinh phí nhập cồn về không phải rẻ đâu!

………………………

Chỉ có ngài Akifusa mới nghĩ đến việc phát triển lợi nhuận bằng việc mua bán trao đổi cồn cho mấy viện y tế, hóa học vân vân. Chẳng ai có thể nắm bắt được tâm lý ngài ấy cũng như chẳng thể đoán được ngài ấy đang suy tính gì trong đầu

Chisaki, chỉ mỗi Chisaki là không ngừng tỏ ra lo lắng bồn chồn. Nhưng lo cho Hajima một, thì cô ấy lại thấp thỏm nghĩ đến Tsubaki mười. Linh tinh giống như trận này Tsubaki lành ít dữ nhiều… nói cho chính xác thì người nắm phần thua nhiều hơn lại là Tsubaki

_Yari, hay còn được biết đến là thương thẳng xuất hiện từ thời kỳ Nara có nguồn gốc từ Trung Quốc, nhưng cho đến tận năm 1334, Yari mới chính thức có mặt trong các tư liệu bằng văn bản, và thêm bảy thập kỷ nữa thì Yari mới được gọi là thông dụng. Đặc trưng của Yari có lưỡi rất dài thẳng, từ vài chục cm cho đến một mét, hoặc có thể hơn. Yari được rèn thủ công từ loại thép tamahagane nên cả độ bền lẫn chất lượng rất cao. Cho đến thời điểm này thì Yari được chia thành rất nhiều loại… thương của Hajima chính xác là Omi Yari, cũng giống Su Yari loại thẳng có hai cắt cạnh nhưng phần lưỡi dài hơn, phù hợp cho việc tấn công tầm xa lẫn phòng thủ… Sojutsu, mình cứ nghĩ Hajima không bao giờ chịu học nghệ thuật cầm thương… nhưng không ngờ… cậu ấy lại tiến xa đến mức này… Tất cả chỉ vì muốn vượt qua Tsu – kun thôi ư? Hajima – kun… thay đổi nhiều quá…

Chisaki khẽ hướng lên mặt trăng tròn đêm nay, trong lòng dấy lên tâm trạng bồn chồn không yên

_Bình yên nhé, Tsu – kun…

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Âm thanh vó ngựa tiếp tục vang lên khắp khu rừng, cùng với tiếng kim loại va vào nhau loeng choeng đinh tai nhức óc. Hai tên điên tiếp tục cưỡi ngựa, choảng nhau bằng Omi Yari và Katana giống như lúc rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang vào thành phố

Điều đáng ngạc nhiên hơn là chẳng biết hai tên điên này lấy sức lực từ đâu mà bỗng dưng tỏ ra rất hăng say sung sức trong việc đánh nhau. Cứ nghĩ chém nhau xoèn xoẹt thì không khác chi bán sống bán chết vì mấy vết thương chí hiểm…. Giống như họ sớm đã vượt qua nỗi đau thể xác và quyết phải kết thúc trận chiến này vậy

_Không ngờ, Sojutsu của Hajima lại khá đến thế, chỉ cần nhìn cách cầm thương thôi cũng đã biết Hajima đã luyện khổ đến nhường nào. Đấu với một đối thủ như thế… mình lại càng trở nên hứng thú hơn!

Chiều dài của Yari cho phép Hajima tấn công từ vị trí xa, kết hợp với nghệ thuật dùng thương có sẵn, Hajima hoàn toàn áp đảo về lối tấn công lẫn phòng ngự. Trong khi Tsubaki chỉ có duy nhất thanh Katana, đồng thời không ngừng nghiêng đầu né tránh. Cứ mỗi lần mũi thương sượt ngang qua, Tsubaki nghe rõ âm thanh nó cắt gió xát đến thế nào… điều này cho thấy cây Yari kia thật sự là một món vũ khí vô cùng nguy hiểm… Nếu để bị trúng thì quả là điều không may mắn

_Không còn cách nào khác… chơi bẩn chút vậy. Dù sao thì mình cũng đánh mất Bushido của một Samurai chân chính từ đời nào rồi!

Vì nghĩ bản thân mình không có khả năng đọ lại kỹ thuật dùng thương của Hajima, dẫn đến việc không thể cho lưỡi kiếm chạm vào cậu ấy. Mà điều cần làm ưu tiên ngay lúc này là phải cho tên Samurai đó ngã ngựa. Thế là Tsubaki bỏ qua lòng tự trọng của một Samurai chân chính, thực hiện một hướng tấn công hèn hạ không giống ai… Hắn dùng Katana trườn xuống chém một nhát vào chân trước con ngựa đen Hajima đang cưỡi

Con ngựa bắt đầu nhảy dựng hí lên mấy tiếng trông có vẻ như đau lắm. Nó bất ngờ nhổm dậy khiến Hajima mất cân bằng, ngã lăn xuống đất. Nhưng trước khi ngã, Hajima thiếu chủ còn kịp thời vung mũi thương đâm vào phần ngực phải tên đeo mặt nạ, làm hắn cũng loạng choạng ngã theo. Đúng là gậy ông đập lưng ông, chơi bẩn kiểu gì cũng bị trừng phạt

Điều không may mắn tiếp theo, là cả hai cùng theo con dốc mà ngã lăn lòng vòng xuống. Cho đến khi tiếp đáy thì cơ thể hai tên điên ấy lại rách toạc thêm vài vết thương mới cho nó biết thế nào là cảm giác mạnh

Nhánh chóng đứng dậy, hai người họ tiếp tục lao vào nhau với hai món vũ khí trên tay, không ngừng gây ra những âm thanh đinh tai nhức óc mỗi khi chúng chạm nhau leng keng. Rồi cả hai lại vừa chạy vừa đánh, kéo nhau đi đâu đó chẳng biết

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Âm thanh Katana và Yari chạm nhau vun vút thu hút bao nhiêu ánh mắt theo dõi về phía bìa rừng trúc. Họ thấy mặt nạ cáo trắng Kitsune bị đánh đuổi đến tận khu nhà chòi gỗ của ngài Akifusa bởi thiếu chủ Hajima – dono

_ Đến rồi đến rồi, Hajima – dono và Kitsune bí ẩn…

_ Tiến lên tiến lên…

Tiếng cổ vũ không mấy công hiệu vì hai người họ hầu như bỏ ngoài tai hết những thứ khiến mình mất tập trung. Hai tên điên ấy chỉ quan tâm làm thế nào để hạ gục đối phương, mặc cho bao nhiêu thương tổn rủi ro mình phải gánh chịu

_Tsu – kun, Hajima – kun…

Ngay cả sự bồn chồn lo lắng của Chisaki cũng không thể truyền đạt đến hai người họ. Trận chiến này, dù có muốn ngừng lại cũng không được nữa… khi cả Hajima lẫn Tsubaki đều quyết định sẽ kết thúc mọi thứ bằng vũ lực

_ Kiếm pháp tự do: Kamaitachi!

Cầm ngược thanh kiếm và bắt đầu tấn công như các nhẫn giả sử dụng Kunai cận chiến. Với cách cầm kiếm ngược này sẽ gây khó dễ cho đối phương trong phút chốc. Cũng giống như loài Youkai chồn gió Kamaitachi luôn khiến con mồi bị bất ngờ, rồi sau đó sẽ dùng móng vuốt vừa dài vừa sắc nhọn như lưỡi đao để kết liễu… Tư thế cũng tương tự cách cầm kiếm của Tsubaki ngay bây giờ

_ Sojutsu, thức thứ 2: Địa Nộ!

Tsubaki tấn công từ bên dưới, thì cây Omi Yari của Hajima đã chặn đứng được hành động đó. Chàng thiếu chủ trẻ dùng chân đá vào đầu Yari, để nó tung bật thanh Katana trên tay Tsubaki sang một bên. Hajima bước chân phải lên phía trước, chuyển đầu thương ra phía sau. Xoay một vòng và vút thương từ trái sang

_ Sojutsu, thức thứ 31: Mộc Diệp Lưu, Tam Nhật Nguyệt Chi Vũ!

Cây thương đánh trúng vị trí xương sườn Tsubaki một nhát trực diện. Một cú đánh chí hiểm, uy lực cao, lại vào ngay vết thương ở mạn sườn, gây cho Tsubaki độ sát thương nghiêm trọng. Hắn đưa tay ôm lấy chỗ xương sườn thẫm máu, chân trái gục xuống vì kiệt sức… đầu óc hắn bắt đầu có dấu hiệu choáng vì nhìn thứ gì cũng lờ mờ khó khăn

Hajima thiếu chủ múa thương một cách chuyên nghiệp rồi vút thêm nhát nữa từ dưới lên buộc Tsubaki phải nâng kiếm đỡ. Nhát thương cực mạnh ấy đủ sức đánh văng thanh kiếm rời khỏi tay Tsubaki và rơi ra xa xa khỏi chủ nhân nó

_ Tính mượn cái danh con cáo này để che thân phận mình đến chừng nào hả? Còn không chịu tháo cái mặt nạ đó xuống để nhìn tôi cho rõ này… tên khốn Tsubaki Minamiya…

Hajima chém xuống một đường thẳng, để lại một nhát cắt ngay chính giữa cái mặt nạ cáo trắng đó

_ Sojutsu, thức thứ 42: Lôi Đình Bái Nguyệt Trảm!

Nhát thương của Hajima không gây nguy hiểm trực tiếp đến Tsubaki, bằng chứng là chỉ có chiếc mặt nạ cáo trắng bị chẻ làm đôi rớt xuống, còn gương mặt đẹp trai lạnh lùng vô hồn của hắn vẫn bình yên vô sự. Trông hắn cứ liếc nhìn Hajima một cách thờ ơ… như thể hắn chẳng ngạc nhiên, sợ hãi hay đau đớn gì hết…

Chiếc mặt nạ không còn nữa, vậy là kể từ giây phút này trở đi, hắn sẽ đối diện với biết bao nhiêu người, với Hajima bằng gương mặt mộc của mình… gương mặt của một kẻ bị gán cho cái danh “tên tội đồ” của thần

_ Ây dà ây dà, thoát được khỏi cái lớp mặt nạ đó đúng là dễ thở hơn nhiều. Dù sao cũng cảm ơn, Hajima!

_ Tôi đã nói là không muốn nghe mấy lời cảm ơn sáo rỗng không chân thật đó từ cái miệng của cậu.. Tsubaki Minamiya!

………………………

Giờ đây thì cái mặt Tsubaki đã in sâu vào trong tâm trí của tất cả những người đang theo dõi trận đấu này. Có chết họ cũng không thể nào quên được kẻ đã gây nên tội lỗi, gây nên nỗi ô nhục của gia tộc Minamiya… kẻ ngoại đạo đã làm trái lời răn dạy của thần linh

_ Là hắn… không thể nhầm được…

_ Kẻ đã hủy hoại thanh danh ngài Tsubaru… đã gây nên sự ô nhục và vấy bẩn tinh thần Bushido của nhà Minamiya…

_ TÊN TỘI ĐỒ TSUBAKI MINAMIYA!

Trong cơn phẫn nộ lên đến cực điểm, những ai còn bị quá khứ ấy đeo bám… những người chưa thể tha thứ cho tội lỗi của Tsubaki, những con người chưa biết thế nào là lòng nhân từ vị tha… đều rút Katana và tổng tấn công duy nhất mỗi Tsubaki

_ TÊN TỘI ĐỒ ĐÁNG CHÊT TSUBAKI MINAMIYA!

_ CHÍNH HẮN LÀ NGUYÊN NHÂN DẪN ĐẾN CƠN THỊNH NỘ CỦA SUSANOO – SAMA!

Rất có khả năng Tsubaki sẽ phải một chọi một đống với đám người lăng xăng nhăng này khi trong tay không có một tấc sắt. Xem chừng hắn thật sự bị dồn vào mức đường cùng không còn đường thoát

_ Ôi trời ôi trời, cứ thế này thì sau khi về được vịnh Kyuushi, chắc mình lại phải nhập viện cấp tốc quá… Con người, đúng là loại sinh vật phiền phức!

Các Samurai nhà Kurahashi chạy ngang qua Hajima, thì một vài người lại bị chính vị thiếu chủ kính mến dùng cán Yari quất cho mấy phát vào ngực, vào tay, vào chân ngã chỗng choài dưới đất. Những người khác bắt đầu cảm thấy hoảng sợ khi bỗng dưng Hajima làm thế… họ lui lại sau mấy bước, cũng như không dám chĩa kiếm về phía cậu ta

_ Ta đã cảnh cáo trước rồi đúng không? Trận đấu của ta, không ai được phép tham gia… nếu không, ta sẽ trừng phạt kẻ đó… dù cho có là ngài Akifusa – sama… Các ngươi dám phớt lờ, bỏ ngoài tai những lời của ta sao? Những tên Samurai thấp kém??

_ Nhưng thưa Hajima – dono… người đó là Tsubaki Minamiya, là kẻ đã gây ra nỗi nhục cho gia tộc Minamiya… chúng thần…

_ Làm sao? Các ngươi muốn làm gì khi biết đó là Tsubaki Minamiya?

Không ai dám nhìn thẳng trực diện vào đôi mắt vừa lạnh vừa đằng đằng sát khí trên mặt Hajima… Cái nhìn tàn nhẫn, lạnh lùng, sẵn sàng nâng cây Yari chém bất kỳ ai dám cãi lại nửa lời. Họ biết nếu nói thêm bất cứ câu nào gây khó chịu cho Hajima – dono thì không đảm bảo được cái mạng còn toàn vẹn

_ Chúng thần biết lỗi, xin thiếu chủ tha thứ…

……………………………

Đó là tình hình bên nhà Kurahashi, Hajima đã giải quyết xong đám Samurai nhốn nháo mất tự chủ của mình một cách êm thắm

Nhưng không chỉ có mỗi nhà Kurahashi, ngay cả nhà Tsuchimikaido cũng tồn tại mấy người nuôi mối thù dài với Tsubaki. Cũng không tránh khỏi việc họ có ý định vung Katana chém Tsubaki một trận cho ra trò. Đương nhiên vẫn phải tìm cách hạ hỏa mấy kẻ nóng đầu đấy lại. Và người làm điều đó không ai khác ngoài Chisaki và Mikazuki

_ Tất cả dừng lại ngay!

Chẳng biết từ khi nào, Chisaki đã vượt lên phía trước chặn họ lại cùng với Mikazuki. Thấy vị cung chủ tối cao đứng đó… những vệ sĩ nhà Tsuchimikaido đâu dám tiến thêm bước nào nữa, trừ khi chán sống muốn ăn thử một kiếm từ cô cung chủ nhỏ

_ Các ngươi đang mưu tính chuyện gì khi rút Katana với thái độ đó vậy?

_ Chisaki hime – sama, chúng thần cũng không đồng tình với việc Thiên Chiếu Gia Trang chấp nhận để Tsubaki Minamiya tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm… Hơn nữa, lại càng không thể chấp nhận việc người giấu chúng tôi giúp đỡ cho tên tội đồ đó…

_ Rồi sao nữa? Ta là cung chủ tối cao, thống lĩnh nhà Tsuchimikaido được sự đề cử của thống lĩnh tiền nhiệm Chiba Tsuchimikaido và sự chấp thuận của ngài Akifusa – sama. Ta có quyền quyết định mọi thứ trong và ngoài gia tộc Tsuchimikaido… bao gồm cả việc cho phép bất cứ ai trở thành người nhà Tsuchimikaido. Các ngươi phản đối ư? Vậy thì hãy bước ra đây, đấu với ta một trận và trở thành thống lĩnh tiếp theo đi… Khi đó, các ngươi được quyền quyết định mọi chuyện!

Nếu chấp nhận lời tuyên chiến này thì có khác chi kẻ đó mong muốn soán ngôi vị thống lĩnh bao đời nay của nhà Tsuchimikaido. Soán ngôi là một vấn đề… cái chủ yếu là không ai dám đứng ra giao chiến với cung chủ nhà Tsuchimikaido. Trình độ kỹ kiếm của cô ấy có thể nói là vượt xa bố… tuy chưa thể lĩnh hội hoàn toàn Minh Minh Diệc Nguyệt Kỳ Vũ, nhưng mọi người trong gia tộc đều cảm thấy quan ngại trước sức mạnh của cô ấy

_ Nếu các ngươi nhất quyết muốn tiến lên đánh Tsu – kun… thì ta sẽ…

Chisaki bất ngờ rút lấy thanh tanto nhỏ được giắt ở phần thắt lưng bộ Kimono mà cô cung chủ nhỏ đang diện trên người kê lên ngay vị trí cổ

_ Tự kết liễu mạng sống của mình bằng thanh Tanto này. Các ngươi muốn sao?

Nói là làm thật đấy, sâu trong đôi mắt liếc trừng nghiêm túc của Chisaki không có chỗ cho lời nói dấu đâu. Hơn nữa, mũi nhọn thanh Tanto từ từ đâm sâu hơn vào làn da đến mức có giọt máu đỏ chảy ra

_ Chúng thần không dám làm càn nữa, xin hime sama xá tội!

………………………………………………….

Vậy là đám phấn khích bên nhà Tsuchimikaido đã được giải quyết xong. Chỉ còn lại nhà Minamiya ngập ngừng không dám tiến cũng không muốn lui. Họ không biết phải làm thế nào khi đồng minh hai nhà còn lại bị chính thống lĩnh của họ can ngăn

Ngài Akifusa lững thững bước đến trước nhà Minamiya với chiếc tẩu thuốc phì phèo khói trên tay

_ Cho hắn tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm và để hắn vào nhà Tsuchimikaido là chủ ý sắp xếp của ta. Nếu có thắc mắc hay bất mãn bất cứ điều gì thì hãy bước ra đây đối chất với ta. Yên tâm, ta sẽ không quở trách các ngươi… trừ khi các ngươi khiến ta chịu thất bại trong lý luận!

Có cho vàng cũng chẳng có ai dám đứng ra đối chất với một vị thần. Chính vì thế nên các vệ sĩ người nhà Minamiya cũng rút lui

_ Hầy hầy, lũ trẻ trâu này công nhận loi nhoi phiền toái thật đấy… Oi, Hajima – bou, Tsubaki – bou, ta đã dọn đường cho rồi. Lo mà kết thúc mọi thứ trước khi trời sáng đi… Sắp đến giờ mặt trời mọc rồi đó!

_ Rõ phiền phức… thần thật sự không được quyền rút lui sao ạ?

_ Hả, vừa phát ngôn cái gì đó, ta nghe không được rõ… có ngon thì nhắc lại xem coi?

_ Haizzz, không có gì không có gì…

……………………….

Sau khi trấn an dẹp loạn được mọi việc, Mikazuki lặng lẽ tự động nhặt thanh Katana mà Tsubaki đã đánh rơi khi nãy. Cầm nó trên tay, Mikazuki chẳng nói chẳng năng, chỉ lững thững mang đến trao trả lại cho chủ nhân

Tên tự kỷ đảo mắt nhìn cô ấy một lúc… dường như nàng công chúa tóc tím đen có rất nhiều điều muốn hỏi hắn… nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu… Không, đúng ra là phải nổi giận vì hắn đã che giấu thân phận thật của mình trong suốt thời gian dài… nhưng đó không phải lý do chính đáng… hắn có quyền giữ bí mật về tên thật, nhất là khi phải sống trong cảnh ganh ghét của dòng tộc. Mikazuki càng không thể cảm thông cho hắn vì bản thân cô ấy không gặp phải trường hợp tương tự… không biết phải đối nhân xử thế ra sao… Thế là Mikazuki chọn cách im lặng, mắt không dám nhìn trực diện hắn

Tsubaki thừa biết… hắn thừa biết chính hắn đã gây ra sự khó xử này khi trước đây cứ một mực phủ nhận mình là Tsubaki Minamiya. Để rồi lúc mọi thứ vỡ lỡ, thì không thể ứng xử như lẽ bình thường… Ấy vậy mà hắn vẫn giở giọng kiêu ngạo chứa hàm ý trêu chọc

_ Lạ nhỉ, mọi hôm cô nói nhiều lắm mà… sao bữa nay im phăng phắc thế? Không lẽ thần kinh cô vừa bị đứt thêm vài ba sợi nữa hả?

Mikazuki cứ cúi gầm mặt xuống, không tỏ ra khó chịu mỗi khi hắn nói khích nói đểu mình… Mà nói thẳng ra là cô ấy chẳng còn tâm trạng để nổi đóa nữa. Mikazuki chỉ trao lại thanh Katana và xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình

_ Hiện giờ tôi không biết phải nói gì với anh… Hơn nữa, việc gì ra việc nấy, hãy hoàn thành nốt phần thi của mình với thiếu chủ Hajima. Sau đó, ta sẽ gặp nhau ngay khi đã trở về vịnh Kyuushi. Tôi hứa sẽ lắng nghe mọi điều anh giải thích, dù đúng hay sai… dù là sự thật hay là điều dối trá… tôi sẽ nghe hết!

_ Hầy, nếu cảm thấy những lý do lý trấu của tôi không đủ sức thuyết phục thì cô không nhất thiết phải nghe. Cô cũng đâu có ưa tôi đúng chứ… vậy thì không cần phải…

_ Phải, tôi chẳng thể nào ưa anh nổi, nhưng tôi cũng không muốn cứ luôn mãi mãi ghét một ai đó nên chắc chắn sẽ đến gặp anh mỗi ngày… Chắc chắn tôi sẽ bám theo anh cho đến khi nào ác cảm trong tôi về một tên tự kỷ điên khùng như anh chấm dứt… Tôi sẽ đến… cho nên, anh tuyệt đối không được chết… không được từ bỏ cho đến khi chúng ta hẹn nhau ở vịnh Kyuushi… Anh có thể thực hiện lời hứa ích kỷ này của tôi không?

Trong thoáng chốc, Tsubaki gần như không thể biện minh hay hùng biện bất cứ lời nào. Đơn giản vì đây là mong muốn của riêng bản thân cô ấy. Đã là mong ước cá nhân, thì không có kẽ hở để ta lách luật… Mặt khác, Tsubaki cảm nhận rằng Mikazuki… cô ấy chắc chắn sẽ đến… chắc chắn sẽ chạy qua nhà mình và ngồi xuống lắng nghe mình giải thích hết mọi chuyện… Vậy là thêm một lý do khiến hắn không được phép chết ở đây trước khi về vịnh biển Kyuushi

_ Hiểu rồi, không chết là được chứ gì… tôi cũng chẳng mong mình yên nghỉ ở một nơi rừng cây nhạt nhẽo này tí nào!

Cầm thanh Katana trong tay, Tsubaki đảo mắt về phía Hajima đang trừng nhìn mình. Cây thương Omi Yari của cậu ấy trông thật sắc nhọn nguy hiểm khi chủ nhân của nó cũng tỏa ra một nguồn sát khí kinh sợ

Nhưng đôi mắt sắc lạnh thể hiện sự tàn nhẫn của Tsubaki cũng không kém cạnh gì. Một cái ngoắc mắt cũng đủ khiến bất cứ ai trông vào đều bị hồn siêu phách lạc

_ Đến đây Hajima, tôi sẽ cho cậu thấy thành quả của việc ba năm tìm kiếm sự cứu rỗi như thế nào… Đó không phải là một chuyến hành trình êm dịu đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.