_ Tsu – kun… Tsu – kun, anh vẫn còn sốt cao quá chừng này. Thật tình, tất cả là do anh thức đêm nhiều dẫn đến bị cảm lạnh đây này… Thì ra anh cũng bị cảm. Vậy mà em cứ nghĩ, chỉ có những kẻ ngốc thì mối bị bệnh thôi chứ… Tsu – kun đôi lúc cũng đáng yêu quá nhỉ… Nhưng chỉ có những dịp thế này thì mới có thể chăm sóc cho anh kỹ hơn. Bị bệnh cũng có cái may của bị bệnh phải không?
Kế theo sau là một hành động khiến cho Tsubaki cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng, đặc biệt là ở phần trán. Trong cơn mê sảng, Tsubaki không thể nhìn rõ được người đang bên cạnh mình lúc này là ai. Hắn chỉ thoang thoảng cảm nhận được một màu đỏ và những cánh hoa anh đào khẽ rơi như những hạt tuyết trắng. Cơn đau đớn cả về thể chất lẫn tinh thần ngự trong linh hồn mục khoét của hắn đã dần dần được vơi đi phần nào khi bây giờ hắn cảm nhận được sự thanh thản, yên bình mà bao lâu nay mình hằng mong ước. Khi đôi bàn tay chạm vào hắn, Tsubaki biết chắc chắn đây mới chính là sự hạnh phúc… sự hạnh phúc đã bị chôn lấp trái ngược với sự trừng phạt mà thượng đế giáng xuống một tên phản đồ đáng nguyền rủa. Hắn biết niềm hạnh phúc này sẽ không kéo dài được lâu… nên hắn mòn mỏi muốn được cảm nhận sự ấm áp từ đôi bàn tay đó càng nhiều càng tốt.
_ Ấm quá… giá như thời gian ngừng trôi, và chúng ta cứ mãi thế này thì hay biết mấy!
_ Tee hee, nếu thời gian ngừng trôi thì anh sẽ chẳng bao giờ khỏi bệnh được. Như vậy cũng được ư?
_ Anh mặc kệ… nếu như khỏi bệnh rồi mà anh lại mất em. Thì thà anh cứ sống thế này cả đời cho đến khi anh chết cũng cam lòng!
_ Ôi trời, xem em vừa có một đứa trẻ to đầu nhõng nhẽo đây này… Em luôn ở đây mà, sẽ không đi đâu đâu mà lo… Phải, em luôn ở ngay bên cạnh anh đây… cho nên đừng lo lắng gì nữa nhé!
_ Lo lắng… Ừ… anh vừa lo lắng vừa hoảng sợ… Anh sợ khi mình vừa mở mắt, thì em sẽ biến mất. Anh sợ mình sẽ lại cô đơn một lần nữa. Anh sợ cái thế giới bên ngoài… Anh sợ một cuộc sống mà không có em… Anh… chỉ là một tên ngu ngốc…
_ Nhưng chẳng phải nếu cứ ngủ thế này, thì anh sẽ chẳng bao giờ thấy được em. Coi nào, em rất mừng khi đôi lúc anh trở nên yếu đuối để em có thể chăm sóc cho anh… nhưng cũng đừng nhõng nhẽo quá, không thì mệt cho em lắm… em chưa có kinh nghiệm làm mẹ đâu… Mở mắt ra đi Tsu – kun… anh muốn được nhìn thấy em đúng không? Cả em cũng muốn nhìn thấy đôi mắt của Tsu – kun… Vậy nên hãy tỉnh lại và nhìn em này, anh sẽ chẳng phải chịu cô đơn đâu… Vì em luôn bên cạnh anh mà!
Tsubaki từ từ tỉnh giấc sau cơn mơ hạnh phúc nhất đời mình. Nhưng thứ hắn thấy chỉ là một màu đen bao trùm lấy cả căn phòng… một sự lạnh lẽo cô đơn nhấn chìm lấy hắn trong sự hiu quạnh cô liêu. Tsubaki nhận ra đây là nhà mình… là căn nhà khi xưa hai đứa cùng sống, cùng hưởng thụ những giây phút mặn nồng bên nhau không xa rời dù chỉ là một phút một giây. Bây giờ, căn nhà vẫn thế… chỉ có điều, nó từ lâu đã không còn là túp lều dành cho đôi uyên ương, mà là một nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm đau thương nhất.
Chẳng có gì thay đổi cả… khi hắn mở mắt và nhận ra mọi thứ xung quanh không hề thay đổi. Tsubaki đưa tay lên che mắt, miệng nghiến lại, làm cho răng tự cắn vào môi dưới thật mạnh.
_ Chẳng có gì hết… quả nhiên sau khi mở mắt, em sẽ biến mất… Anh chẳng còn gì hết… chẳng còn gì ngoại trừ sự cô đơn và tội lỗi không thể tha thứ… Anh chẳng là gì hết… chẳng là ai hết…
Hắn vẫn còn ân hận, vẫn còn day dứt, vẫn còn thù ghét chính bản thân mình yếu đuối nhu nhược khi không thể bảo vệ người con gái mình yêu thương. Hắn tự nguyền rủa chính bản thân, tự trừng phạt chính bản thân, tự tách biệt mình ra khỏi những người quan tâm đến hắn… để rồi cho rằng đây chính là sự trừng phạt mà đấng sáng tạo dành cho hắn. Cuộc sống của Tsubaki chẳng lẽ không thể nào có được một gam màu sắc khác tốt hơn cái màu đen u tối này ư? Đến khi nào thì trái tim Tsubaki mới có thể yên bình thật sự? Đến khi nào thì cái xiềng xích trên cổ mới thả hắn về với sự tự do?
…………………………………………
À không, vẫn còn có chút thay đổi… ít nhất là căn nhà này ngoài Tsubaki vẫn còn sự hiện diện của thêm một người nữa. Tại sao Tsubaki biết ư? Đơn giản vì hắn đang nằm ở ghế sofa trong phòng khách, ngay phía sau lưng là gian bếp với ánh đèn sáng chíu lung linh. Đúng ra là hắn bị đánh thức bởi âm thanh chảo rán xèo xèo, tiếng lục bục của nước sôi, âm thanh đun nóng ồ ồ từ chiếc bếp hồng ngoại điện tử… và cả một hương thơm ngọt ngào ngây ngất của một món ăn nào đó… Một món ăn rất quen mà dường như hắn đã từng thử một lần đâu đó rồi nhưng không tài nào có thể nhớ ra.
_ Uẩy? Là cậu đấy hả William… sao bảo trở về võ đường Saotome rồi mà? Không phải để quên thứ gì ở đây nên quay lại lấy đó chứ?
Thoạt đầu Tsubaki cứ nghĩ người đứng bếp đó là William. Nếu là William thì việc anh ta chăm sóc cho hắn lúc hắn bị bệnh cũng đỗi bình thường, vì thời gian du học bên Anh cũng tương tự thế. Do không quen với thời tiết se lạnh của Anh quốc nên Tsubaki bị ốm li bì suốt ba ngày ba đêm. Và dĩ nhiên người chung phòng với hắn phải chịu trách nhiệm chăm cho hắn dù William liên tục bị Tsubaki xua đuổi với lý do “lo chuyện bao đồng không cần thiết”… William có đi theo chương trình Butler Service như một hoạt động ngoại khóa nhằm tích lũy thêm điểm cộng vào luận án tốt nghiệp. Đương nhiên, nếu chủ nhân của quản gia ấy có mệnh hệ gì thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến kết quả của anh ta… Đó là lý do vì sao dù bị xua đuổi, William vẫn cố chịu đựng ở lại săn sóc cho đến khi hắn khỏi bệnh thì thôi.
Đấy là chuyện của quá khứ, của mấy năm trước… còn ngay lúc này… sau khi nheo mắt nhìn kỹ nhìn rõ thì Tsubaki mới nhận ra, cái tướng mảnh mai, thân hình cân đối, thon gọn, có chùm tóc đuôi dài màu tím đen được cột đàng hoàng gọn gàng sau lưng đó là một cô gái… Không hiểu vì sao mà khi nhìn thấy cô gái đó, trái tim Tsubaki trong phút chốc trở nên loạn nhịp… Sâu trong đôi mắt hắn hiện lên hình ảnh người con gái ấy tỏa ra một vầng hào quang ấm áp mà bấy lâu nay mình đang kiếm tìm… giống như hơi ấm của Lumina vậy.
_ Oh, Minamiya – san, anh tỉnh lại rồi… Ráng chờ một chút nhé, tôi đang nấu cháo cá thu đao cho anh đây. Nghe nói ăn cháo cá giải cảm tốt lắm… Ăn xong, uống thuốc rồi nghỉ ngơi, đảm bảo sẽ hết cảm ngay!
Phải, làm sao mình có thể quên cái hương vị ngọt ngào từ những miếng thịt cá thu đao được cắt lát nhỏ nhỏ mang đi phi hành với một số hương liệu khác. Trước đây khi bị cảm, Lumina cũng từng làm món này cho hắn bồi bổ… Tuy không nhớ cách chế biến ra sao, nhưng hắn chỉ nhớ vị ngọt thanh từ miếng cá khi cho miếng đầu tiên vào mồm. Ấn tượng ấy vẫn còn lưu giữ lại trong tâm trí hắn đây.
Mặt khác, không biết là do còn sốt đâm ra mê sảng hay không… mà hắn nhìn nhầm người con gái có mai tóc tím đen đứng trước mặt mình là Lumina… Cũng chẳng trách hắn được khi có hai người mang gương mặt giống y nhau như hai giọt nước thế kia, người tỉnh táo còn không phân biệt nổi huống chi là mắt tèm nhèm như hắn… Nhưng sau đó, Tsubaki đủ tỉnh táo để nhận thức một sự thật không thể chối cãi… Lumina đã không còn tồn tại trên thế giới này từ lâu rồi… cho nên, người đứng trước mặt mình tuyệt đối không thể nào là Lumina.
_ Cô nghe ai nói cái chuyện ăn cháo cá thu đao giải cảm hả? Bị bệnh thì ăn cháo hành tốt hơn chứ… Mà khoan nhắc đến chuyện đấy… cô lại xâm nhập gia cư bất hợp pháp đúng không? Nói mau, đang mưu tính gì ở đây vậy?
_ Hả, anh đang nói gì thế tôi nghe không rõ… Mưu tính gì là mưu tính gì… Chẳng qua là tôi thoáng nghĩ nếu để một con cáo trắng chín đuôi một mình trong tình trạng te tua tơi tả tàn tạ thì thật thất lễ… Vì cáo trắng là biểu tượng của Amaterasu – sama, nên với tư cách là một môn đồ của thần, tôi không thể không quan tâm!
_ Ô hồ, sùng đạo quá nhỉ… Cũng chính vì có quá nhiều đám sùng đạo nên chiến tranh vẫn chưa chấm dứt ở Mỹ đấy. Đặt niềm tin cũng vừa vừa thôi, tôn thờ một ai đó quá rất dễ gây ra những hậu quả nghiêm trọng mà những đứa phò não phẳng chẳng thể tiên liệu trước được!
_ Vâng vâng… sau cùng thì tôi chẳng nghe gì hết… Ngài Kitsune – sama nói gì tôi chẳng hiểu!
Tsubaki không khỏi nổi quạu vì chắc chắn mình vừa bị cô ta mang ra làm trò cười. Mikazuki vẫn còn để tâm cái chuyện hắn tự giấu thân phận sau chiếc mặt nạ cáo trắng Kitsune để tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, nên thỉnh thoảng cô vẫn gọi hắn bằng một cái tên mỉa mai là Kitsune – sama… ám chỉ hắn gian manh lừa lọc như loài cáo.
Với tình trạng hiện giờ thì Tsubaki đỡ sốt đi rất nhiều… hắn cũng đã có thể tự đứng lên, di chuyển qua lại, tự giữ thăng bằng và không còn nhìn mọi thứ xung quanh mờ mờ ảo ảo nữa. Hắn tự đi đến chỗ chiếc bàn có thiết kế kiểu quầy rượu thường thấy trong mấy quán bar. Ngồi đó và chiêm ngưỡng Mikazuki thực hiện nữ công gia chánh… cũng không đến nỗi tệ, Tsubaki không nghĩ một tiểu thư nhà Tsuchimikaido chỉ biết sống vô tư hồn nhiên với những điều rất đỗi bình thường theo tiêu chuẩn một thường dân lại biết nấu nướng dọn dẹp. Chắc lẽ Mikazuki đã học hỏi từ Chisaki rất nhiều chăng.
_ Haizz, chỉ cần tôi ăn xong món cháo là cô chịu phắn về nhà đúng không? Thế thì đưa nguyên cái chảo cá còn sống kia và cái nồi nước sôi đây? Một phát một xong ngay…
_ Minamiya – san, bộ anh nghĩ tôi đang diễn xiếc cho anh xem đó hả? Làm ơn tôn trọng người đang đứng trước mặt anh dùm cái. Người ta đã nhọc công nấu cho anh thì ít ra cũng nên giữ chút thể diện cho người ta chứ… Nghe đây, nếu cứ để anh sống một mình buông thả kiểu đó thì chắc chắn sẽ còn gặp nhiều chuyện rắc rối hơn là cảm lạnh. Anh chẳng có ý thức tự giác gì cả. Nhà cửa thì ngột ngạt thiếu sức sống, tủ lạnh thì trống trơn chẳng còn gì ngoài bia bọt. Thuốc men trong hộp y tế sơ cứu cũng không còn nổi một viên. Đó là tôi chưa nói đến việc cửa nẻo an ninh bên ngoài nhà anh hết sức tồi tệ… Quả nhiên căn nhà này không thể thiếu bàn tay chăm sóc của một người phụ nữ. Anh vẫn còn con nít lắm, chưa thể ở một mình được!
“ Oi oi, đây là nhà của tôi, tôi có điều kiện thì tôi tự mua nhà, tự sống tự túc tự xử, mắc mớ gì đến cô? Hơn nữa, cô đang đứng trên đất của tôi mà còn dám gân cổ lên mắng nhiếc gia chủ là tôi… từ khi nào mà cô có quyền tác oai tác quái trong nhà người khác vậy hả?” Đó là những gì Tsubaki đang nghĩ trong đầu ngay bây giờ
_ Chính vì không thể lơ là mất cảnh giác với anh, chính xác là muốn chỉnh đốn lại cái cách sống của anh. Tôi sẽ ở lại đây một thời gian cho đến khi nào anh khỏe hẳn thì thôi. Nghe rõ chưa… tôi sẽ túc trực ở đây cho đến khi cơn cảm bệnh của anh hoàn toàn biến mất thì sẽ về nhà Tsuchimikaido… Quyết định thế đi!
_ NÀY, CÔ NGHĨ MÌNH LÀ AI MÀ CÓ QUYỀN NÓI LÊN MẤY CÂU NHƯ ĐÚNG RỒI THẾ HẢ? BỘ CÔ KHÔNG SỢ Ở CHUNG VỚI TÔI RỒI BỊ LÂY BỆNH LUÔN Ư?
_ Không, chuyện đó bình thường… vì từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa bị cảm lạnh lần nào hết!
_ BỘ CÔ LÀ RAMBO HAY SAO MÀ CẢ ĐỜI LẠI KHÔNG BỊ BỆNH? QUAN TRỌNG HƠN, MỘT ĐỨA CON GÁI Ở CHUNG NHÀ VỚI MỘT ĐỨA CON TRAI MÀ ĐƯỢC À? NGƯỜI KHÁC MÀ BIẾT ĐƯỢC THÌ NHÀ TSUCHIMIKAIDO MANG TIẾNG CÒN GÌ?
_ Cái đó cũng chẳng thành vấn đề, vì trong mắt tôi, anh có phải đàn ông đâu!
Đôi khi chỉ cần một vài câu nói vu vơ không chủ đích cũng đủ trở thành một nhánh cây nhỏ đâm tan nát cõi lòng một con người, đặc biệt là với những kẻ có trí tưởng tượng bay cao bay xa như Tsubaki. Hắn thì hắn chẳng thèm để tâm… nhưng mấy lời Mikazuki vừa thốt ra khó mà khiến hắn không nổi giận.
_ Trong mắt tôi, anh chỉ là một con cáo chín đuôi mưu mô xảo quyệt đầy cơ hội thôi thưa Kitsune – sama… Hơn nữa, tôi đã được Chisaki cho phép rồi nên yên tâm. Chính cậu ấy nói cũng mong muốn có một người bên cạnh anh thì sẽ tốt hơn!
_ Hầy, ngay cả Chisaki cũng nói như thế thì xem ra không còn cách nào khác!
Nghe đến têm Chisaki, hắn liền tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời không lèm bèm cay cú nữa. Từ lúc nào mà trông Tsubaki như một chú cừu biết vâng lời. Điều ấy khiến cho Mikazuki cứ tự hỏi nguyên nhân do đâu mà chỉ duy nhất Chisaki là người có khả năng trị được cái tính ương bướng của hắn. Thái độ của hắn đối với Mikazuki… khác hẳn với thái độ đối với Chisaki một trời một vực.
_ Nè Minamiya – san, Chisaki là kiểu con gái điển hình của đất nước Nhật Bản, một khuôn mẫu Yamato Nadeshiko thiết thực nhất trong lịch sử nhà Tsuchimikaido đến nay!
_ Hử? Tuy không hiểu cô nói gì hết nhưng quả thật đúng là như vậy. Chisaki biết nấu nướng, biết dọn dẹp, biết cắm hoa, biết gẩy đàn tranh, chăm chỉ luyện tập Kenjutsu, biết lắng nghe người khác cần gì… tần tảo, ân cần, chu đáo lại còn xinh đẹp, thùy mị, nết na, duyên dáng, còn biết suy nghĩ trước khi hành động. Chisaki phải nói là một cô gái hoàn hảo nhất mà tôi từng biết!
_ Ừ, Chisaki là một tấm gương tuyệt vời mà lúc nào tôi cũng muốn noi theo… Minamiya – san, có phải anh thích kiểu người như Chisaki đúng không?
_ Ê, vừa nói cái gì đó, nói lại nghe xem nào?
_ Ngài Chiba có kể cho tôi biết là lúc trước đã từng hứa hôn cho anh với Chisaki. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì hai bên nhà Tsuchimikaido và Minamiya sẽ trở thành sui gia với nhau. Và anh sẽ được nhường lại vị trí thống lĩnh nhà Tsuchimikaido nếu anh chấp nhận lấy Chisaki. Nè Minamiya – san… tôi hỏi câu này hơi riêng tư chút đỉnh, nhưng vì tò mò quá nên xin được mạn phép hỏi anh… Nếu ngày hôm đó, anh không gặp Lumina… thì liệu anh có muốn đến với Chisaki không?
Giờ thì Tsubaki đã hiểu vì sao tự dưng Mikazuki lại khơi chuyện Chisaki thế này, Chisaki thế kia. Thì ra cũng là do lão gia nhà Tsuchimikaido, ngài thống lĩnh tiền nhiệm bên đó lẻo mép lý sự nhiều chuyện kể hết mọi thứ liên quan đến Tsubaki và Chisaki, bao gồm cả việc hai bên đính hôn với nhau từ lúc còn bé xíu. Thiết nghĩ lại thời gian đó cả hai đứa chơi chung với nhau rất thân mà không biết đằng sau có sự sắp xếp của hai bên gia đình. Đến một ngày lão gia Tsubaru, tức là bố của Tsubaki và Tsukusa, thống lĩnh đương nhiệm lúc bấy giờ của nhà Minamiya có hỏi cảm nghĩ của Tsubaki về Chisaki thế nào. Thế là hắn cũng thành thật trả lời, nghĩ sao nói vậy nên lão gia đã công bố hôn ước giữa hai đứa. Lúc ấy tuy bất ngờ, nhưng Tsubaki không phản đối gì hết… vì trong thâm tâm, hắn cũng thích Chisaki… hắn thích mẫu con gái chăm chỉ, tận tụy, ân cần, đầm ấm, nhẹ nhàng, dịu dàng, thướt tha, thùy mị, nết na, biết lắng nghe, biết chia sẻ, biết cắm hoa, biết gẩy đàn tranh… mặc dù lúc ấy Chisaki là một cô bé nhút nhát, lúc nào cũng bám vấu áo Tsubaki tò tẽn theo sau. Chính vì lý do ấy mà hắn nhận ra mình tồn tại trên cõi đời này là để bảo vệ Chisaki.
Nhưng mong ước và suy nghĩ thời trẻ con ấy trong Tsubaki đã không còn khi hắn gặp Lumina. Chisaki quan trọng với hắn thật, cho hắn biết lý do vì sao mình tồn tại… nhưng không thể bù đắp được nỗi thù hận gia tộc, thù hận cha, thù hận nhà Minamiya đã nhồi nhét vào đầu hắn những thứ không cần thiết đối với lối sống hiện nay của xã hội. Còn Lumina, mặc dù Lumina khá vụng về trong những chuyện nội trợ, nhưng dần dần cô ấy mỗi lúc một tiến bộ hơn… Và đặc biệt, Tsubaki biết rằng Lumina là một luồng gió mới thổi vào cái cuộc sống giam cầm không khác chi ngục tù ở nhà Minamiya. Lumina là người có thể mở được trái tim Tsubaki, đưa hắn đến nơi có ánh sáng của niềm hy vọng trong chốn tối tăm nhất phần người… Từ đó, hắn bắt đầu yêu Lumina… yêu như một người con trai muốn trọn đời bên cạnh một người con gái với tất cả những gì mình có.
Nếu nghĩ ở một khía cạnh khác… Nếu ngày hôm ấy, Tsubaki không “câu” được Lumina ngoài biển trong cuộc thi kỹ năng câu cá với Hajima… thì chắc lẽ Tsubaki sẽ chọn Chisaki. Nhiều khi không đến được với Chisaki, là định mệnh do thần linh sắp đặt cũng không biết chừng.
Quay về hiện tại, quá khứ là quá khứ, bây giờ là bây giờ… dù có mang lại những hoài niệm trong quá khứ ra đây cũng chẳng giải quyết được gì hết. Nhưng nếu có “ai đó” muốn biết lời giải thì hắn sẵn sàng trả lời. Cụ thể là Tsubaki rời khỏi vị trí ngồi, lững thững bước vào gian bếp khi Mikazuki đang tập trung nấu nướng. Hắn bất ngờ đứng phía sau lưng Mikazuki, tay trái đưa ra phía trước nắm lấy cổ tay đang cầm đũa của cô ấy, tay phải ôm qua eo Mikazuki và dùng lực đẩy cả thân thể cô ấy đứng sát về phía mình.
Với một cô gái ít tiếp xúc với con trai. Hơn nữa lại là người mình thích. Mikazuki làm sao có thể tránh khỏi sự ngượng ngùng xấu hổ như gấc chín, không giằng co khi người con trai mà cô ấy thích đang đứng sát mình đến thế.
_ Mi… Mi… Minamya – san… anh… anh làm gì vậy hả?... Như thế… là… là… quấy rối đó… thả tôi ra…
Con tim Mikazuki cứ đập liên tiếp như hồi trống không ngừng nghỉ. Hơi thở cô ấy gấp rút khi Tsubaki khẽ thì thầm điều gì đó bên tai cô ấy. Điểm yếu của Mikazuki là hai mang tai… chỉ cần một chút tác động nhẹ thôi cũng đủ khiến Mikazuki đứng không vững rồi.
Tsubaki biết điều đó, nhìn kiểu thái độ phản ứng của Mikazuki là hắn có thể biết vị trí tai là chỗ nhạy cảm… Nên hắn cứ “ tấn công” vào đó thôi.
_ Này phò tóc tím, cô có biết không? về tập tính thói quen của loài sư tử… khi muốn làm “chuyện đó” với nhau. Con sư tử đực thường hay có thói hay cắn vào cổ con cái thật mạnh. Cắn càng mạnh, càng đau, càng chảy máu nhiều thì tức là độ hưng phấn của nó cực kỳ cao… Đó giải thích lý do vì sao mà loài sư tử được xếp vào dạng động vật nguy hiểm nhất trong họ nhà mèo!
Mikazuki ngượng đến tái đỏ mặt mày, đầu óc Mikazuki bắt đầu liên tưởng đến nhiều thứ vô cùng thú vị đến mức không còn biết trăng mây gió gì hết. Cô cũng chẳng còn đủ sức vùng vẫy vì hắn cứ nhắm ngay phần mang tai Mikazuki mà thì thầm rồi thổi phì phào như mấy gã tán tỉnh mấy cô em nữ sinh. Cho đến khi Tsubaki cố tình dùng răn cắn vào phần gáy sau của Mikazuki… Đúng, hắn “ cắn” vào chiếc gáy mà chính hắn đã từng cho rằng rất giống với Lumina về đường vận mệnh… “ cắn” vào chiếc gáy mà hắn yêu thích giống như tập tính của loài sư tử trước khi làm chuyện ấy…. Hắn cắn một lúc một mạnh hơn, khiến cho Mikazuki cứ cong người vì độ nhạy cảm càng tăng lên. Đau thì đau thật, nhưng chẳng hiểu vì sao Mikazuki lại thấy chuyện bị hắn cắn thế này lại gây kích thích nhiều hơn là đau. Trong thoáng chốc, Mikazuki gần như chìm đắm vào cái cơn đau dễ chịu ấy.
_ Dừng… Dừng lại… Baka Kitsune!
Mikazuki giật bắn mình như ta bất ngờ bỏ cục nước đá lạnh vào lưng áo một ai đó… Cô dùng hết sức bình sinh của mình để đánh bật hắn ra.
_ Ahou Kitsune, Baka Kitsune… Kitsune no hentai…
Tsubaki ngã chổng choài xuống gian bếp. Hắn đưa tay lên gãi đầu sồn sột rồi ngước lên nhìn Mikazuki đang đỏ mặt, thở dốc hồng hộc vì căng thẳng bằng đôi mắt lạnh lùng hờ hững. Hắn biết Mikazuki đang rất xấu hổ, rất ngại ngùng, như vừa trải qua một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp như nhà ma chẳng hạn… Mà chẳng riêng gì Mikazuki, bất cứ đứa con gái nào sau khi nghe mấy lời tế nhị khiếm nhã cùng mấy hành động vừa rồi cũng đều xử sự như thế nếu họ là những cô gái đàng hoàng, được ăn học tử tế, biết giữ gìn bản thân… Họ không chỉ xấu hổ, căng thẳng, mà đôi khi còn thù ghét người đã khiến họ như thế nữa.
_ Giờ cô đã hiểu rồi chứ?... tôi là người như thế đấy… tôi biến thái, hư hỏng như thế đấy, thích trêu ghẹo phụ nữ vì họ là giống loài ngu dốt như thế đấy… Đó là lý do vì sao tôi không thể chọn Chisaki, cũng như việc Chisaki sẽ chẳng bao giờ thích tôi… Cô biết tôi là ai đúng không? biết hết mọi quá khứ của tôi đúng chứ?... Cô biết hết mọi tội lỗi do tôi đã gây ra và phải hứng chịu lấy sự trừng phạt của thần thánh đúng không? Tôi là vậy đó… suốt phần đời còn lại, lời nguyền này sẽ theo tôi mãi mãi cho đến khi chết… Tôi không thể yêu một ai hết… không bao giờ có thể…
Mikazuki chẳng nói gì cả. Với thái độ xấu hổ pha lẫn sự ghét cay ghét đắng gã chết tiệt ấy. Mikazuki bỏ chạy đi mất. Cô ấy chạy về phía cửa ra, rời khỏi căn biệt thự kính nhà Tsubaki, bỏ mặc hắn ở lại muốn làm gì thì làm.
Bị ghét mất rồi, Tsubaki đã gây nên một chuyện động trời khiến cho Mikazuki ghét hắn đến tận xương tủy. Nhưng hắn lại không quan trọng chuyện đó và xem như đó là một gánh nặng đã được gỡ bỏ trên vai. Giống như hắn đã biết trước chắc chắn mọi thứ sẽ diễn biến như thế và đây là cái giá phải trả cho hành động cũng như lời nói lỗ mãng vừa xong.
Tsubaki đưa tay phải lên che đi một mắt. Hắn cứ ngồi một mình trong gian bếp với ánh đèn chiếu thẳng xuống.
_ Phải… như thế tốt hơn… cuộc sống của cô sẽ chẳng thay đổi nếu không phải dính dáng đến một đứa giống như tôi. Tôi chịu ơn từ mọi người như thế đủ rồi… nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ tự tha thứ cho bản thân mình mất. Bất cứ chuyện gì… nhưng ngoại trừ thứ đó!
Hắn lồm ngồm đứng dậy, bẻ cổ răng rắc nhưng khá uể oải thế này thì chứng tỏ hắn vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn. Nhưng nhìn gian bếp bây giờ buộc hắn phải dọn dẹp. Mikazuki bỏ đi khi còn một đống thực phẩm chất đầy bên ngoài. Cũng do cô ấy chưa kịp nấu nướng gì xong thì hắn đã dọa người ta chạy rồi… thì làm sao người ta hoàn thành việc nội trợ đến nơi đến chốn. Có gan làm thì có gan chịu.
_ Haizz, phiền phức quá, thôi cứ để đấy, mai tính tiếp!
Trong đống bầy nhầy bên ngoài, có một chiếc dĩa nhỏ bằng ba ngón tay chụm lại. Trong chiếc dĩa ấy có một ít cháo Mikazuki lấy ra để nêm nếm thử. Nếu bỏ đi thì hơi uổng nên hắn nâng phần cháo ấy cho thẳng vào mồm nếm thử. Vị ngọt, mặn, chua, vừa phải, lại thêm vị béo ngậy từ miếng cá thu đao cùng hòa trộn lại và chảy xuống thực quản, lưu lại ở đầu lưỡi vị đậm đà khó quên. Tuy chưa hoàn thành… nhưng một phần cháo phù hợp với người bệnh thế này, khiến kẻ khó tính kén chọn như Tsubaki cũng phải chạnh lòng suy nghĩ.
_ Cô phiền nhiễu thật đấy, đầu tím… Tại sao là hai người khác nhau, nhưng lại giống nhau nhiều điểm đến như vậy? Tại sao cô cứ không khiến tôi phải ngừng suy nghĩ đến cô ấy?
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Mikazuki cứ chạy mãi, chạy mãi… bỏ chạy trong đêm trên tuyến đường mòn duy nhất. Cô ấy bị hắn làm tổn cho tổn thương… bị hắn trêu chọc… bị hắn mang ra chỉ để thỏa mãn sự ân hận thù hằn của hắn… nhưng sao lại không thể nuôi sự ganh ghét, ghê tởm cũng như khinh thường những việc mà hắn đã gây ra.
Mikazuki không theo con đường về phía chân đồi… không quay trở lại nhà Tsuchimikaido. Vì cô biết chưa đến mức mình quay lại nhà Tsuchimikaido, gục đầu vào lòng Chisaki và òa khóc vì sợ hãi hắn. Mikazuki không yếu đuối con nít và dễ bị khuất phục đến chừng ấy đâu. Cái cô cần là một khoảng không gian để tịnh tâm, suy nghĩ mọi thứ theo một hướng tích cực khác. Chính vì thế, Mikazuki đã chọn hướng ra biển.
Đứng trên bậc thang dẫn xuống bãi cát nối liền với những cơn sóng vỗ bờ từng đợt. Không gì khiến cho tâm hồn Mikazuki trở nên thanh tịnh trừ giai điệu rì rào của biển xanh. Từng cơn gió se lạnh thoáng thổi qua mái tóc tím đen thướt tha của Mikazuki, khiến cho biết bao nhiêu phiền muộn cũng như suy nghĩ tạm thời nhường chỗ cho sự yên bình vắng lặng… Cô ấy có thể bình tĩnh từ nó… có thể để cho tâm trí trở nên trống rỗng, không phải vướng bận bất cứ điều gì từ biển. Và khi đã lấy lại được chính mình, điều khiển được cảm xúc dồn dập trong tim, cô bắt đầu nhớ xem chuyện gì đã xảy ra với mình.
Điều đầu tiên, thứ khiến cô không khỏi bồi hồi rạo rực chính là lúc hắn cắn cô… Cái cảm giác tê tê đó vẫn còn hằn sâu phía sau gáy Mikazuki không hề biến mất. Càng nghĩ về nó, một lần nữa, trái tim Mikazuki cứ muốn thoát ra khỏi lồng ngực, mặt mày cứ đỏ ửng vì xấu hổ ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên có một tên con trai làm thế với mình.
Suy nghĩ theo một chiều hướng khác, Mikazuki thử đặt trường hợp nếu như hắn cố tình làm vậy thì sao… Không cần phải đặt trường hợp này trường hợp kia làm gì cho tốn công, chắc chắn mọi thứ đều nằm trong sắp xếp dự tính của hắn. Tsubaki cố tình mang Mikazuki ra làm trò đùa là vì muốn Mikazuki tránh xa mình càng nhiều càng tốt. Có như thế thì hắn mới được ở một mình trong cái thế giới quan mà hắn tự tạo ra và xem đó như một sự trừng phạt không thể tha thứ.
Đôi mắt Mikazuki buồn đi nhiều, cô cảm giác như mình gần như thất bại trong việc giải thoát cho hắn khỏi những bóng đêm u uất trong tâm hồn.
_ Lại một lần nữa, anh biến người khác trở thành kẻ thù của mình để rồi tự thân gánh vác hết mọi tội lỗi trách nhiệm lên đôi vai… Minamiya – san, nếu anh thật sự là đứa trẻ được thần Amaterasu lựa chọn… thì tại sao số phận của anh lại khắc nghiệt đến thế… Đó không phải là câu trả lời mà tôi mong muốn!
Âm thanh sóng biển vẫn tiếp tục tạo nên không gian êm đềm… tạo nên niềm tin cũng như niềm hy vọng nhen nhói trong Mikazuki ngày một lớn hơn.
_ Vẫn chưa được, mình chưa thể bỏ về trước khi bắt anh ta trả lời hết mọi khúc mắc trong tâm trí… Chưa nghe được hết câu trả lời… mình nhất quyết không trở về với hai bàn tay trắng… Quay lại thôi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tsubaki vẫn chưa khỏe hẳn, đầu óc hắn vẫn chưa thể hoạt động tư duy 100% vì cơn sốt vẫn còn trong cơ thể. Nhưng giờ thì đỡ nhiều rồi, hắn đã có thể tự mình làm mọi việc như dọn dẹp hay lấy nước tương tự thế… Có lẽ là nhờ vào món cháo cá thu đao đặc biệt do Mikazuki nấu sẵn một nồi để đấy. Hắn đã ăn một chén rồi uống thuốc đúng theo toa yêu cầu nên cảm thấy mình tỉnh táo được phần nào. Dù không muốn thừa nhận nhưng lần này Tsubaki lại mang ơn người khác… chắc chắn sau này sẽ trả nếu có dịp. Cứ mang ơn rồi trả liên tục thế này… thì làm sao hắn có thể tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đó là lý do vì sao hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến những con người xung quanh hắn nữa.
_ Có lẽ xem ti vi sẽ giúp mình đỡ hơn chăng… Hình như hôm nay trên kênh truyền hình có chiếu trực tiếp giải nhạc giao hưởng ở Ý thì phải. Mở nghe cho bớt chán cái!
Tay sờ soạng được chiếc điều khiển và mở cái kênh nhạc giao hưởng ấy lên. Quả nhiên, khi nghe cả chục người cùng chơi những nhạc cụ chẳng giống nhau dưới sự dẫn dắt điều khiển của nhạc trưởng đứng vung đũa. Một bản giao hưởng thấm đượm tình người cất lên, xóa tan đi bầu không khí sầu não phiền muộn và thay vào đó một hương thơm ngào ngạt xứ Ý… Tự dưng nghe những bản nhạc nước Ý, Tsubaki đột nhiên thèm được đi du lịch qua các nước khác một chuyến. Hồi nhỏ, hắn đã từng đi nhiều nơi trên thế giới, nhưng do còn chìm đắm trong hối hận day dứt nên hắn không thể hưởng thụ được hết những nét đẹp của du lịch. Nếu có cơ hội đi nữa, hắn sẽ chọn nước Ý ghé thăm… và chắc chắn sẽ hưởng thụ hết cảm giác thư giãn khi đi du lịch là thế nào.
_ Ý, Áo, Hungari hay Paris nhỉ? Ô, Pháp cũng được đấy chứ… Có lẽ mình sẽ xin phép quý phu nhân của tên lai tạp kia buff cho chuyến vé đi xuyên quốc nhỉ… Chỉ là nếu như thôi… ai biết được…
…………………………
Cộc cộc, cộc cộc
Dòng suy nghĩ của Tsubaki tạm thời bị ngắt quãng vì tự nhiên đâu đó phát ra âm thanh gõ cửa “cộc cộc” nặng nề. Nó không phát ra từ phía cửa chính ra vào vì hắn chắc chắn đã khóa nó rồi… để tránh cho những kẻ muốn làm phiền hắn nữa ấy mà. Âm thanh ấy là từ phía bên phải Tsubaki, tức là ngoài cánh cửa kính kéo nối thông với khu vườn mà hắn thường dùng để cắm lều ngủ qua đêm vì sở thích quái đản ấy.
Tsubaki ngoái cổ lại thì phát hiện ra cái tiếng “ cộc cộc” đó đang cất lên, đi đôi cùng gương mặt không khỏi khó chịu miễn cưỡng hiện rõ hàm ý “ Mau mở cửa cho tôi, Baka Kitsune”.
Hắn cứ ngơ ngác nhìn người con gái đứng bên ngoài, cứ gõ cửa kính cộc cộc ấy bằng đôi mắt tròn to ngạc nhiên, sau đó thì chuyển biến thành tiếng thở dài ngán ngẫm đến chán chường. Hắn bụp lòng bàn tay lên mặt như thất vọng tràn trề.
_ Cô ta rút cuộc ăn phải cái gì mà phò đến mức ấy nhỉ? Thật chẳng thể hiểu nổi!
……………………………………
……………………………………
Ngồi một đống trên ghế sofa miễn cưỡng ngước lên nhìn người đang tỏ ra giận dữ nhìn thẳng xuống phía mình. Tsubaki biết cô ấy đang tức giận lắm đây. Sau một đống chuyện trời ơi đất hỡi, không nổi giận mới là chuyện lạ… Nhưng trái với vẻ bình thường, thay vì bỏ đi không nói một lời thì Mikazuki đã quay lại… Hắn nghĩ chắc Mikazuki muốn trả thù đây mà.
_ Này, cái mặt cau có đó của cô không bình thường chút nào hết. Bức xúc chuyện gì thì nói đi!
Mikazuki đứng khoanh tay, mặt mày khá cau có giận dữ vì nhiều lý do lắm. Mà chỉ cần nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của hắn không thôi là Mikazuki muốn dùng răng cắn giẻ cho nát luôn rồi chứ đừng nói là những nguyên nhân khác.
_ Trước khi nói đến chuyện đó, tại sao anh lại khóa cửa bên ngoài hả? Báo hại tôi phải trèo tường, vòng ra khu vườn phía sau phòng khách… May mà anh còn ở dưới này, chứ nếu đã lên lầu thì chắc tôi phải tìm cách trèo tầng hai quá!
_ Nhà tôi thì tôi khóa chứ, cái cô này dở người nhỉ. Mà chẳng phải chính cô cũng suốt ngày phàn nàn tôi không có tinh thần an ninh tự bảo vệ lấy mình còn gì. Đàn bà con gái các người lằng nhằng khó hiểu thật!
_ Anh đó… còn dám nói trắng trợn như thế thì quả thật đấng tạo hóa đã sinh ra anh là một sản phẩm thất bại rồi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Hajima thiếu chủ lại không thích loài cáo trắng Kitsune mặc dù đó là hình ảnh của ngài Amaterasu tối cao… Vì ngay bên cạnh đây có một con cáo vừa gian manh, vừa xảo quyệt, lại cứ hay thích đi chọc ngoáy người khác. Đúng là một con cáo hết thuốc chữa!
Tsubaki cũng muốn đối khẩu chửi thẳng vào mặt Mikazuki lắm vì cơn tức giận chuẩn bị cán mức đỉnh điểm rồi. Nhìn cái tay cứ bấu chặt lấy đùi mình run lên lập cập thế kia là biết chắc hắn đang cố gắng hạ hỏa xuống. Hôm nay mình bị bệnh, cũng không muốn phí hơi vào những chuyện không đâu… nên hắn quyết định sẽ nhường Mikazuki một nước. Đôi khi rút lui không phải sợ thua, mà là vì thắng lợi cuối cùng. Lùi một bước nhưng tiến được cả mười mà.
_ Rồi rồi, xem như con cáo Kitsune này làm rối tung mọi chuyện lên đi. Thế cô có ý kiến gì hả? Muốn quay lại xử lý con cáo này vì những hành động khiếm nhã đó ư? Nếu vậy thì làm ngay đi, không cần phải vòng vèo làm gì cho mất thời gian… Tôi sẽ ngồi yên, muốn đánh muốn tát muốn rút Katana chém thì tùy. Nếu sau đó cô có thể phắn về nhà Tsuchimikaido thì tôi đồng ý!
Hắn đã chuẩn bị tinh thần sẵn hết rồi. Và hắn sẽ không nói dối chuyện ngồi yên cho Mikazuki trả thù đến khi hết phẫn nộ thì thôi. Giờ mà Mikazuki có thanh Katana trên tay chém vài đường, hắn cũng chẳng dám phản kháng. Một cơ hội tốt thế này, Mikazuki không nên nương tay, cho hắn một cú bụp mặt đẹp vào để chừa cái thái độ xấc xược chẳng xem ai ra gì kia.
_ Hít hà… Gào ố…
Mikazuki bỗng dưng gầm lớn như một con sư tử
_ Hờ … á … oạp!
Nàng công chúa tóc đen bất ngờ há miệng, nhe hai chiếc răng nanh hơi nhọn hơn so với những chiếc răng khác cắn phập vào tay trái Tsubaki như một con mèo đang cắn người. Nó hơi đau nhưng không là gì so với một Ronin đã từng trải qua nhiều cơn đau còn khủng khiếp hơn như thế gấp trăm lần. Chỉ là nhìn cái bản mặt nhất quyết phải cắn hắn cho bằng được… cái bản mặt tự mãn khi đã cắn được hắn khiến Tsubaki có chút tò mò tự hỏi… Hắn thậm chí còn lắc lắc tay nhưng Mikazuki còn chưa chịu ngưng… cứ dùng răng bám dính với hắn như thế.
_ Này, cô đang tính trả thù tôi bằng cách chơi trò “cắn” lại hả. Nhìn cô không hề giống sư tử, mà giống như một con mèo khùng hơn… Tính chơi có trò con nít này thật sao? Hay là cô đang cố truyền virus “phò” sang cho tôi qua nọc độc có trong răng của cô thế hả?
Hắn vẫn cà chớn xem Mikazuki là một giống loài nào đó kết hợp giữa mèo và rắn… một con mèo có khả năng truyền chất độc có trong răng nanh gây chết con mồi y như loài rắn. Nhưng lần này, Mikazuki rộng lượng không thèm chấp hắn, cắn được hắn là xem như đắc chí rồi, không cần đòi hỏi gì nhiều.
Mãi một lúc sau, Mikazuki mới chịu thả đôi răng nanh be bé dễ thương của mình. Nhìn hắn một cách tự hào với bản thân.
_ Nghe cho kỹ đây Baka Kitsune, tôi biết anh đang suy nghĩ gì về tôi lúc này… nhưng thật đáng tiếc khi tôi là Mikazuki Tsuchimikaido chứ không phải một ai “đó” mà anh luôn tìm kiếm trong hối tiếc. Cái cắn vừa rồi không phải là trả thù, mà vết cắn ấy chắc chắn sẽ in hằn trên tay anh như minh chứng cho một điều rằng tôi sẽ dõi theo anh ít nhất cho đến khi vết cắn ấy biến mất… Tôi sẽ ở lại đây, cho đến khi bắt anh phải hối hận với những điều anh đã gây ra cho tôi. Nhớ đấy Baka Kitsune, đây là lời tuyên chuyến!
Trong thoáng chốc, những lời nói, những cử chỉ của nàng công chúa tóc tím tại sao lại giống với người đó đến thế. Tsubaki có cảm giác như người đang đứng trước mặt mình với Lumina là một. Tính cách mạnh mẽ, khẳng định giá trị bản thân… thật hồi tưởng biết bao. Trong vô thức, Tsubaki gần như đánh mất chính bản thân mình chỉ vì ngắm nhìn Mikazuki quá lâu… trông như một thiên sứ đang sải đôi cánh thiên nga ôm ấp và sưởi ấm cho trái tim chai sạn của hắn vậy.
_ A rế? Nồi cháo cá thu đao của tôi trên bếp đâu mất rồi? Đừng nói là anh ăn hết rồi nhé?
Tsubaki chẳng nói chăng năng gì, đôi mắt hắn cứ tròn ngơ ngác nhìn cô ấy từ đầu đến giờ xem như chẳng nghe ngó gì xung quanh nữa. Chính vì không trả lời nên Mikazuki coi đó như một cái gật đầu đúng thế.
_ Tốt tốt, tôi cứ nghĩ anh ngán đến mức tống hết vào thùng rác… nhưng xem ra có tiến bộ hơn trước thì phải. Cứ giữ vững phong độ thì ắt hản anh sẽ khỏi bệnh nhanh thôi!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Đêm 23h tại căn biệt thự kính của Tsubaki. Vào thời gian này thì chắc chắn mọi thứ đều chìm sâu vào bóng đêm sau một ngày làm việc vất vả… Không hiểu sao, ban đêm ở vịnh biển bao giờ cũng khác hoàn toàn với ở trong trung tâm thành phố. Ở thành phố, cụ thể như ở Yokohama hay Tokyo, dù có là ban ngày hay ban đêm, ta đều có thể cảm nhận được cái không khí vui tươi tấp nập nhộn nhịp còn vương lại trên những tuyến đường nhựa. Trái ngược với nó, ở Kyuushi, khi màn đêm hiện lên thì 100% sẽ chẳng có một bóng người lai vãng trên phố… Để lại đó một không gian vừa yên tĩnh, huyền ảo và chỉ duy nhất âm thanh sóng biển tràn bờ như một khung nhạc nền lãng mạn.
Một khung cảnh lãng mạn được kết hợp từ âm thanh sóng biển với mặt trăng tròn trên cao đủ sức chiếu sáng cả gian phòng. Mà chẳng biết bằng phương pháp nào, tên đần Tsubaki lại có thể lẻn vào ngồi chình ình trên ghế kê ngay bên cạnh chiếc giường ngủ nơi Mikazuki đang ngon giấc. Dù biết đây là nhà hắn, biết hắn là gia chủ… nhưng vào phòng con gái khi họ không có khả năng kháng cự cũng được xem là một hành động quấy rối cần phải được cải tạo gấp… Mà chắc chẳng có tên cảnh sát nào đủ lớn gan để còng tay hắn đâu nhở.
Hắn cứ như một tên Shinobi, thoát ẩn thoát hiện không ai hay… chẳng lẽ cứ học kiếm pháp của nhà Saotome thì đều trở nên mờ ám bí ẩn như thế sao? Hắn cứ ngồi đó, hướng ánh mắt chằm chằm về nàng công chúa đang ngủ say mà tâm trí không khỏi nghĩ ngợi nhiều điều… rút cuộc thì hắn đang mưu tính chuyện gì?
_ Haizzz, đây là nhà tôi mà cô dám tự nhiên như ở tư trang Tsuchimikaido sao? Cô đến đây là để chăm sóc cho tôi bị bệnh mà lại lăn quay ra ngủ như chết thế này. Lỡ tôi lên cơn đột quỵ bất thình lình thì nhờ ai đây hả? Cái con phò tóc tím này!
Miệng cứ lầm bầm không ngừng tuôn ra những lời lẽ khó nghe. Nhưng trong lòng hắn không ghim chuyện Mikazuki ngủ trước mình đâu. Mặt khác, hắn xem đó như một lời an ủi, xoa dịu đi nỗi đau hằn sâu trong trái tim khô cằn chai sạn… Được ngắm nhìn cô ấy mong manh dễ vỡ… bỗng dưng Tsubaki lại nổi lên ý định “ tôi muốn bảo vệ cô ấy… muốn bảo vệ danh dự, lòng tự trọng… bảo vệ ước mơ, nụ cười, Bushido… Tôi muốn thanh Katana trên tay một lần nữa được phép bảo vệ cho vị lãnh chúa của riêng mình”… Những ý nghĩ ấy đã từng xuất hiện trong tâm trí khi Tsubaki đến với Lumina… và bây giờ nó lại hiện lên lần nữa.
_ Ôi trời… mình đang suy nghĩ cái qué gì thế này… tại sao từ trước đến nay mình cứ mong muốn bảo vệ cho những người có học Kenjutsu kia chứ? Thật lạ lùng… mấy người đó đâu có yếu đuối đến mức chờ mình bảo vệ!
Đột nhiên Tsubaki lấy trong túi áo ra một mẩu giấy nhỏ… À nó không phải là mảnh giấy nhỏ, do hắn gấp thành bốn nên mới thấy nó nhỏ nhưng thực chất là một tờ giấy A4 đã bị nhàu nát thảm thương. Hắn lấy tờ giấy ấy tự soi lên chỗ có ánh sáng mặt trăng chiếu vào để có thể nhìn rõ từng chữ trên ấy. Càng nhìn… hắn càng phân vân do dự trước một vài quyết định hiện lên trong suy nghĩ.
_ Có những thứ phải thử thì mới biết được nhỉ. Chắc mình cũng nên thay đổi quan điểm chút đỉnh…nếu không thích thì rút giữa chừng. Cũng đâu có chết ai hay làm trái đất này ngừng quay đâu!