Sau khi phần chính của hội nghị kết thúc thì chính thức bắt đầu tiệc tối.
Tiệc tối cũng theo kiểu tiệc đứng nhưng thường thì không có ai vây quanh bàn hăng hái ăn, ngoại trừ cái nhóm người của Khoa kỹ Tinh Thần, không bao gồm giám đốc Trâu.
Tô Mạch gắp một chút mì Ý vào đĩa sứ trắng, quay qua thấy trong đĩa của Chu Bắc có tôm đuôi phượng: “Anh lấy tôm này ở đâu vậy? Sao tôi không thấy.”
Chu Bắc chỉ vào góc đầu bàn: “Đằng kia, chỉ còn mấy con thôi, cô nhanh lên đi, không để lát là Đinh lão đầu gắp hết đấy.”
Tô Mạch thỏa lòng gắp được tôm đuôi phượng chiên giòn.
Trong lúc ăn, cô bỗng nghĩ, sao Tiền Viện vẫn chưa tới.
Chẳng lẽ Lục Bảo Muội lừa cô.
Đâu cần phải thế.
Tô Mạch ăn xong, cầm ly nước chanh uống.
Nghĩ thử xem nếu lát Tiền Viện xuất hiện thì cô nên phản đòn thế nào.
Không ngờ Lâm Tiểu Linh lại gọi tới lần nữa.
Lâm Tiểu Linh nói trong điện thoại: “Mạch tỷ, chị đang ở khách sạn nào?”
Tô Mạch báo tên khách sạn rồi hỏi: “Sao thế?”
Lâm Tiểu Linh vô cùng nóng ruột: “Một trong các quản lý của khách sạn đó là bạn của Tiêu Thành, nếu anh ta muốn trà trộn vào thì quá dễ.”
Tiêu Thành chính là chồng cũ của Lâm Tiểu Linh.
Tô Mạch ngó thử ra ngoài sảnh lớn: “Không sao đâu, an ninh chỗ này khá tốt.”
Lâm Tiểu Linh vẫn hơi lo lắng, Tô Mạch an ủi cô ấy mấy câu rồi cúp máy.
Hội Chu Bắc vẫn còn đang ăn, chỉ không thấy mỗi Triệu Thù.
Tính ra, Tô Mạch đã không thấy Triệu Thù đâu một lúc lâu rồi.
Những chuyện như chuyện ăn tiệc búp phê này thì Triệu Thù chẳng đời nào chịu bỏ qua. Anh ấy có việc về trước chăng?
Tô Mạch lại hỏi Chu Bắc: “Sao không thấy Triệu Thù đâu nhỉ?”
Chu Bắc rút khăn giấy lau miệng: “Không biết, tên đó chạy đâu rồi nhỉ? Mễ Việt, bọn ông có thấy không?”
Bọn Mễ Việt lắc đầu.
Chu Bắc lấy điện thoại ra gọi cho Triệu Thù.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu nhưng đối phương không nghe máy, cuối cùng tự động kết thúc cuộc gọi.
Chu Bắc cất điện thoại đi, nói với Tô Mạch: “Không sao đâu, ông ấy đàn ông đàn ang thì có thể bị gì được.”
Tô Mạch gật đầu: “Ừ.”
Vương Tử Hoài để ly rượu xuống, phản đối lời Chu Bắc nói: “Tôi thấy hồi tuần trước lúc nhận được thiệp cưới của nữ thần, ông ta chẳng hề đau lòng một chút nào, cứ y như không hề có chuyện gì vậy. Nhưng đó là cô gái ông ấy đã thích những tám năm cơ mà.”
Chu Bắc: “Tử Hoài huynh, ý của huynh là rất có khả năng Triệu Thù mượn rượu giải sầu, không biết đã say rượu ngã vật ra đâu đó rồi à?”
Vương Tử Hoài gật đầu: “Trong lòng nặng nề thì phải giải tỏa ra thôi.”
Tô Mạch: “Không đâu.”
Cô thoáng dừng lời rồi tiếp: “Triệu Thù không phải người làm xằng làm bậy bất chấp đâu. Cho dù anh ấy muốn giải tỏa thì cũng sẽ không chọn hôm nay, trong tình huống này, lỡ làm ra chuyện bị cười chê thì sẽ mất mặt cả công ty.”
Chu Bắc gọi lại cho Triệu Thù thêm lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe.
Tô Mạch nhìn ngó bốn phía, đến cả Trâu Tinh Thần cũng không thấy bóng dáng đâu. Rõ ràng vừa nãy anh còn mới đứng nói chuyện với một nữ doanh nhân cạnh chỗ lẵng hoa đứng.
lẵng hoa đứng
Để tránh làm mọi người lo lắng, Tô Mạch tránh vào trong góc gọi điện cho Trâu Tinh Thần.
Đối phương cũng giống Triệu Thù, không nghe máy.
Đến lúc này thì cô đã thấy hơi sốt ruột. Sao có thể có chuyện cả hai người cùng mất tích cùng không liên lạc được đây.
Tô Mạch đi vòng qua vòng lại mấy lần, bất kể là Trâu Tinh Thần hay Triệu Thù đều không thấy tăm hơi.
Thậm chí cô còn lại cửa toa-lét nam đứng đợi một lúc nhưng vẫn không tìm được.
Tới lúc Tô Mạch đang định quay về sảnh tiệc thì nhận được điện thoại của Trâu Tinh Thần.
“Vừa rồi em gọi cho anh à?”
Tô Mạch: “Ừ, anh ở đâu thế? Sao không nghe máy, cũng không thấy người đâu.”
Trâu Tinh Thần: “Anh vừa đi toa-lét, không để ý điện thoại, em đâu rồi?”
Tô Mạch: “Em lại ngay đây.”
Tô Mạch trở lại sảnh lớn, liếc một cái liền thấy ngay Trâu Tinh Thần.
Cô lại gần, ngẩng đầu nhìn anh.
Không có gì khác thường.
Tô Mạch: “Triệu Thù cũng không thấy đâu.”
Trâu Tinh Thần hất đầu chỉ: “Đằng kia kìa, đang ăn uống với bọn Chu Bắc đó thôi.”
Tô Mạch nhìn thử, đúng lúc Triệu Thù cũng đang nhìn về phía này.
Triệu Thù cười, vẫy vẫy tay.
Tô Mạch hỏi Trâu Tinh Thần: “Sao cằm Triệu Thù bị tím xanh một mảng vậy, vừa rồi bọn anh đã làm gì?”
Đã bị cô phát hiện thì Trâu Tinh Thần cũng không giấu nữa, anh dắt tóc tản ra trước trán ra sau tai cho Tô Mạch: “Đi dạy dỗ một người.”
Tô Mạch ngẩng đầu: “Các anh, động tay động chân với phụ nữ à?”
Tuy rằng Tiền Viện quả thực đáng ăn đòn.
Trâu Tinh Thần hơi nhíu mày, ngạc nhiên ra mặt: “Phụ nữ gì?”
Tô Mạch: “Không phải là Tiền Viện à?”
Trâu Tinh Thần nghiêm túc hỏi Tô Mạch: “Tiền Viện tới à?”
Tô Mạch xua tay: “Không, em không thấy nhưng vừa rồi Lục Bảo Muội có gọi điện cho em nói là Tiền Viện có thể sẽ tới.”
“Thế rốt cuộc các anh động tay động chân với ai?”
Cô thấy chỗ khớp ngón tay của anh có mấy vết đỏ bèn cầm tay anh để lên môi thổi thổi: “Ai thế?”
Trâu Tinh Thần đáp: “Chồng cũ của Lâm Tiểu Linh.”
Tô Mạch căng thẳng nhìn ngó xung quanh: “Hắn tới lúc nào? Sao em không thấy.”
Trâu Tinh Thần cười, vuốt tóc Tô Mạch, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh đã nói rồi, sẽ không cho bất kỳ ai động tới em nữa.”
Anh chuyển mắt nhìn vào mắt cô: “Đó không phải là nói chơi đâu.”
Tô Mạch cúi đầu kiểm tra vết đỏ trên tay Trâu Tinh Thần: “Sao anh biết hắn sẽ lẩn vào kiếm chuyện với em?”
Trâu Tinh Thần: “Anh không biết nhưng lúc nào cũng sẵn sàng.”
Tô Mạch cầm tay Trâu Tinh Thần, kiễng chân hôn phớt một cái lên môi anh, thì thầm: “Cám ơn anh.” Cảm giác được ai đó bảo vệ, chở che mọi lúc thật là tuyệt.
Có người cầm ly rượu tới, là một tiền bối hết sức quan trọng trong giới công nghệ thông tin.
Tô Mạch nói với Trâu Tinh Thần: “Các anh nói chuyện đi, em qua xem Triệu Thù.”
Tô Mạch lại chỗ Triệu Thù, kéo anh ta sang một bên.
“Chuyện là sao? Kể từ đầu tới đuôi tôi nghe thử đi.”
Vì vừa mới đánh nhau mất khá nhiều sức nên Triệu thù đang bận nhét đồ vào miệng: “Đợi tôi ăn hết đĩa này đã.”
Triệu Thù ăn xong, uống một cốc nước hoa quả rồi mới thong thả kể: “Là thế này, lúc tới đây, Thần ca có dặn dò tôi bảo người chú ý một người nên tôi mới đi tìm người bên phía khách sạn, chi chút tiền nhờ người ta. Không ngờ tên đó đúng đến thật.”
“Tiêu Hành nhỉ, tên là Tiêu Hành nhỉ?”
Tô Mạch: “Tiêu Thành.”
Triệu Thù nói tiếp: “Tiêu Thành, lúc tôi phát hiện được anh ta thì anh ta đang mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, còn giấu một con dao găm trong tay áo.”
“Anh ta đi cùng một người là nhân viên của khách sạn này. Sau đó, bọn tôi lựa chỗ không có người để đánh.”
“Cô cũng biết đấy, Thần ca đánh nhau thì giỏi rồi. Chỉ có điều con dao găm của Tiêu Hành, à, Tiêu Thành, khá là cản tay. Nhưng mà, tà thì không thắng được chính. Tiêu Thành bị đánh tới mức phải té chạy, chắc là không dám tới nữa đâu.”
Chu Bắc sáp lại nói: “Có đánh nhau mà Thần ca lại không dẫn tôi theo, tôi tổn thương quá.”
Nói rồi, anh ta gác tay khoác vai Triệu Thù.
Triệu Thù la lên: “Đau, đau, đau.”
Tô Mạch ân cần hỏi han: “Hay là Chu Bắc, anh chở Triệu Thù đi bệnh viện khám đi.”
Triệu Thù từ chối: “Không sao, ăn mới là chuyện hàng đầu, tôi đói chết mất.” Nói rồi lại quay lại khu tự phục vụ.
Hội nghị kết thúc lúc chín giờ rưỡi.
Tô Mạch không hề thấy Tiền Viện tới, cô cũng mặc kệ luôn.
Trâu Tinh Thần lái xe chở Tô Mạch về.
Xe đậu vào ga-ra, Tô Mạch đang định xuống xe thì Trâu Tinh Thần giữ cổ tay cô kéo lại.
Anh giữ chặt cô, giọng trầm, khẽ: “Lúc ra cửa đã nói thế nào?”
Tô Mạch quay qua nhìn Trâu Tinh Thần: “Mặc kệ lúc ra cửa đã nói thế nào, giờ đều phải đi lên nhà cho em.”
Trâu Tinh Thần thẳng thắn thành khẩn: “Ngày nào cũng làm trong nhà, anh muốn thử ở trong xe.”
Tô Mạch bật cười: “Giám đốc Trâu đang nghĩ cái gì thế. Ý em là, lên nhà em kiểm tra xem anh bị thương làm sao.”
Tô Mạch kéo Trâu Tinh Thần đi lên tầng, kiểm tra anh một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài. Ngoại trừ vết đỏ ở chỗ tay phải thì không thấy có chỗ nào khác bị thương.
Trâu Tinh Thần ngồi xuống giường, vừa cài khuy áo vừa nói: “Anh bị trọng thương, tay không tiện chạm vào nước, lát em tắm cho anh đi.”
Tô Mạch cầm chiếc túi để trên bàn lên: “Em qua quầy thuốc mua cho anh ít thuốc bôi cho nhanh khỏi.”
Trâu Tinh Thần: “Thương có tí vậy thì bôi thuốc làm gì, lắm chuyện.”
Tô Mạch cười: “Vừa rồi chính anh còn nói là bị trọng thương cơ mà.” Nói rồi cô đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Tô Mạch đang thay giày ở cửa thì Trâu Tinh Thần thò người ra ngoài lan can tầng hai giữ cô lại: “Nhớ chọn đường chính mà đi, đừng đi đường nhỏ.”
Rồi lại nói: “Để anh đi cùng em.”
Tô Mạch ngẩng đầu lên: “Em có phải trẻ con đâu.”
Trâu Tinh Thần đã xuống tới nơi, bỏ đôi dép lê lại, xỏ giày da đen vào chân: “Đi thôi.”
Tô Mạch ôm cánh tay Trâu Tinh Thần, hai người cùng nhau đi tiệm thuốc.
Mua thuốc xong, Tô Mạch còn mua thêm hai hộp urgo không thấm nước.
Về nhà, Tô Mạch pha nước ấm, rửa tay cho Trâu Tinh Thần rồi dán urgo che lại.
“Thực ra các anh cứ báo thẳng cảnh sát luôn được mà, đâu nhất định phải tự mình động thủ. Không phải hắn mang dao trên người sao, cảnh sát chắc chắn không để xổng.”
Trâu Tinh Thần liếc nhìn miếng urgo trên tay rồi chê bai: “Dán cái này cho anh làm gì, muốn gõ chữ, viết code cũng bất tiện.”
Tô Mạch: “Dán lại thì anh có thể tự tắm một mình.”
Trâu Tinh Thần ngước mắt nhìn cô: “Nước vào mất đấy, vết thương mà bị dính nước là sẽ nhiễm trùng, đến mai là tay anh tàn luôn, tay tàn rồi, ai kiếm tiền cho em tiêu.”
Tô Mạch cười nhếch mép: “Em mua loại chống thấm nước mà. Hơn nữa, quý ngài cũng đâu phải công chúa hạt đậu mảnh mai, vết thương dính nước một chút là chết được liền.”
“Em thấy vai Triệu Thù chắc chắn là bị thương rồi. Anh phải trả tiền thương tật với tiền bồi dưỡng phục hồi sức khỏe cho nhân viên. Em thấy bọn anh thực sự không cần phải đánh nhau để bị như thế.”
Trâu Tinh Thần: “Không cho nếm mùi lợi hại thì lần tới hắn vẫn còn tới nữa. Con người có một thói xấu đấy chính là thích bắt nạt kẻ yếu.”
Tô Mạch cầm bàn tay dán ba miếng urgo của Trâu Tinh Thần, đưa lên môi hôn một cái: “Cám ơn.”
Trâu Tinh Thần lấy tay về: “Nếu cảm ơn thì phải tỏ thành ý ra chứ.”
Nói rồi hếch cằm, ra dấu cho Tô Mạch cởi áo giúp anh tắm.
Tô Mạch thấy bùi ngùi, có cảm tưởng bản thân lại quay về cái thời làm giúp việc vừa ngọt vừa khổ, nghĩ lại mà sợ đó.
Cô bật cười, vừa cởi khuy áo cho Trâu Tinh Thần, vừa kiễng chân lên hôn anh.