Tiếng Nói Của Con Tim

Chương 18: Chương 18




Sáng hôm sau, bốn người thức dậy cùng một lúc và Tommy liền lợi dụng tình thế này, nhảy xổm vào bố, cù léc chàng, rồi Adam và Bill cù léc lại Tommy. Adrian chạy đến tiếp cứu cậu bé, Bill thọc léc nàng, Adam đến giúp. Chỉ trong nháy mắt, bốn người quấn vào nhau, la hét, thọc léc nhau, lăn khắp nền nhà, cho đến khi Adrian xin họ dừng tay. Nàng cười ngắt nghẻo, bung cả giây kéo ở quần jeans. May thai, nàng có chiếc quần khác, nên không hoảng sợ. Nhưng nàng cười quá, không đi được, những người khác cũng vậy, họ loạng choạng ra ngoài trời nắng. Cách thức dậy thật tuyệt vời, tuyệt hơn cách ngủ dậy trong sự vắng lặng của căn hộ không có bàn ghế.

- Tại sao đêm qua cô đến ngủ với chúng cháu? – Adam hỏi khi cậu duỗi người ngoài ánh mặt trời.

- Cô ấy sợ gấu ăn thịt. – Bill thản nhiên đáp.

- Không phải thế. – Nàng cố chống chế khi Bill nói lớn khiến cho các cậu bé cười to.

- Cô sợ mà! Ai vào lều chúng tôi khi chúng tôi đã ngủ và nói nghe có tiếng gì?

- Anh nói tiếng ấy là tiếng chó sói.

- Đúng thế.

- Vậy thì tôi sợ chó sói ăn thịt. – Nàng cười và họ cười theo. Nàng đang làm bữa ăn sáng dưới sự giúp đỡ của Adam và Bill đã cho biết sau khi ăn xong, chàng sẽ đưa mọi người đi câu.

- Và tối nay ta sẽ ăn bất cứ thứ gì ta câu được.

- Tuyệt! Ai rửa chén dĩa? – Adam vội hỏi. Cậu biết trò này trong những chuyến đi cắm trại trước đây với bố. Cậu bé thường rửa cả khi bố có bạn gái đi theo, vì họ luôn luôn không chịu làm việc này.

- Bố nghĩ chúng ta ai rửa chén dĩa của người ấy. Thế mới công bằng, phải không? – Bill đề nghị, Adrian mở lò lửa.

- Tuyệt, - Adrian đáp, nàng cười, - vì tôi không bao giờ câu được con gì. Tôi sẽ ăn xúc xích nóng kẹp bánh mì mềm thôi.

- Bất công! – Adam phàn nàn, cậu hít mủi ngửi mùi thơm của thịt heo muối nàng đang rán trên lò.

- Chúng ta có bánh mì bột bắp chứ? – Tommy hỏi, đấy là món chú bé thích nhất khi đi cắm trại. Món này với việc ngủ chung với bố trong túi ngủ. Ngủ với bố giống như ngủ với con gấu nhồi bông khổng lồ, nằm cả đêm như thế cậu thấy ấm áp, thoải mái và yên ổn.

- Tối nay tôi sẽ nấu vài món, - Bill hứa, vừa nhìn lên trời. Thời tiết rất đẹp, mọi người cảm thấy vui sướng. Chàng nhìn Adrian qua đấu các con, cười với nàng. Nàng cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập.

- Tại sao hôm nay chúng ta không đi bơi? - Adrian đề nghị, nàng đang chiên trứng. Trời hôm nay ấm và có lẽ trong một giờ nữa trời sẽ nóng. Nước ở hồ đóng băng, nhưng xa hơn một chút phía sau chỗ họ cắm trại, có dòng sông nước chảy sinh động. Hôm qua họ đã thấy con sông và cái thác nước từ trong núi chảy ra, dòng nước chảy vừa đủ cho người ta thả bè để vui chơi.

- Ta đi câu trước đã. – Bill có ý kiến. Nàng dọn bữa ăn sáng cho chàng rồi phục vụ các cậu bé. Nhưng các bé đồng ý với Adrian, chúng muốn đi bơi trước rồi hãy đi câu.

- Được rồi, được rồi. Chúng ta đi tắm, rồi tôi đi mua đồ câu cá. Và sau khi ăn trưa xong, chúng ta bắt tay vào việc quan trọng. Ai không câu được cá sẽ nhịn đói đấy. – Chàng tuyên bố và tất cả bật cười. Adrian nhìn chàng, ánh mắt nghiêm nghị.

- Anh đừng quên xúc xích nóng kẹp bánh mì của tôi.

- Không, tôi không quên. Đừng nói cô sợ nước đấy nhé. – Chàng trêu nàng vì nàng không đi tàu lượn và ngồi kinh khí cầu ở Napa Valley. Nhưng nàng không đi là vì cái thai, giống như việc không cưỡi ngựa ở Santa Barbara vậy. Có điều là chàng không biết chuyện này.

- Tôi không sợ nước. - Nàng đáp và cảm thấy bị xúc phạm khi nghe chàng nói. Nàng vừa ăn xong món trứng. Nàng ăn sáng rất nhiều, không khí miền núi làm cho nàng thấy rất đói.- Khi học ở Stanford, tôi là đội trưởng đội bơi lội. Và là nhân viên cứu hộ suốt hai mùa hè.

- Cô nhào xuống nước có giỏi không? – Tommy hỏi, cậu bé rất ấn tượng trước những thành tích về bơi lội của nàng.

- Rất giỏi. – Nàng cười đáp, vừa nhẹ nhàng thoa tóc cậu.

- Khi về nhà bố, cô dạy cháu nhào nhé?

- Được.

- Dạy cháu nữa, - Adam nói. Cậu ta rất thích nàng, cậu mến nàng dù nàng không đi chơi kinh khí cầu với họ. – Năm ngoái bố dạy cháu nhào, nhưng qua mùa đông cháu quên hết.

- Khi về nhà, chúng ta sẽ tập nhào. – Nói xong nàng rửa chén dĩa cho bữa sáng, họ giúp nàng. Họ cuộn túi ngủ lại, rồi luân phiên nhau thay áo tắm, trước khi gài cửa lều và đi ra sông. Adrian mặc áo thun ra ngoài áo tắm, trông rất đẹp.

Họ tìm ra hồ tắm tuyệt vời, ở đây đã có rất nhiều gia đình. Trẻ con nhào vào hồ rồi lội ra, cười đùa, tạt nước vào nhau. Xa hơn một chút, phía bên kia hồ và những tảng đá, có những cái thác. Nhiều người đang đi bè vượt qua thác. Họ chơi vui trong hồ hơn một giờ thì Bill lội ra, chàng lái xe đi mua mồi câu cá và vài thứ nhu yếu phẩm. Adrian và các cậu bé ở lại trong hồ bơi cho đến khi chàng về. Họ đã vui chơi thoải mái và còn nhiều thì giờ để câu cá. Chàng còn muốn thuê cho họ một chiếc thuyền, nên chàng phải đến cửa hàng bán cần câu và mồi để thuê.

- Tôi sẽ gặp lại cô tại chỗ cắm trại. – Chàng nói to với Adrian khi đi qua chỗ trống, vừa đưa tay vẫy chào nàng. Nàng trở lui với các cậu bé. Tommy rất vui, còn Adam muốn nhảy xuống nước, lặn xem lòng suối sâu bao nhiều, nhưng nàng không cho. Nàng giải thích rằng nhảy xuống ở một nơi mình không biết sâu cạn bao nhiêu là điều không nên. Nàng định quay qua nói cho Tommy nghe điều đó, nhưng nàng không thấy cậu bé đâu nữa. nàng hoảng hốt, nhìn quanh tìm kiếm và thấy cậu ta trên những tảng đá, cậu đứng nhìn những người đi bè vượt thác chảy xuống dòng sông. Nàng gọi cậu, định sẽ khiển trách cậu về tội bỏ hồ bơi mà không nói cho nàng biết, nhưng cậu có vẻ không nghe tiếng gọi. Nàng gọi lần nữa, rồi quyết định ra khỏi hồ bơi để gọi Tommy về. Nàng yêu cầu Adam bước ra hồ tắm để đợi mình, nàng leo lên những tảng đá đến phía Tommy.

Nàng gọi tên cậu bé, Tommy quay đầu, cười tinh nghịch. Nàng leo lên trên những tảng đá để đến gần bé. Bé đang đứng trên bờ sông, nghiêng người tới trước để xem ba chiếc bè đang thi nhau chạy qua trước mặt cậu. Cậu thấy cảnh này rất vui, và định sẽ nói bố thuê bè để vượt thác như thế này vui hơn. Có lẽ vui hơn thuê thuyền để chèo ra giữa hồ Lake Tahoe câu cá.

- Tommy! Trở lại đây! – Nàng gọi cậu bé và Adam theo bước nàng bước trên đá một cách chậm chạp hơn, cậu ta tức em vì tội đã lôi họ ra khỏi hồ tắm. Nhưng khi cậu nhìn cậu bé, bỗng cậu ta biến đâu mất. Cậu trượt chân khỉ bờ sông, rơi xuống dòng nước cuồn cuộn chảy.

- Tommy! - Adrian hét lớn. Nàng thấy cảnh cậu bé rơi xuống nước, nhưng cậu không nghe nàng vì bị dòng nước cuốn về phía những tảng đá ở phía dưới dòng sông. Adrian cuốn quýt tìm vật gì để đưa cho cậu bé nắm, cái chầm, cái cọc, nhánh cây, nhưng chẳng có gì. Không ai thấy cảnh xảy ra. Adam chạy về phía nàng, cậu bé gọi tên em luôn mồm, nhưng Adrian chỉ nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tommy khi cậu bị dòng nước cuốn trôi. Rồi bỗng có hai người đàn ông nhìn thấy cảnh xảy ra. Một trong hai người liền la to với những người đi bè:

- Vớt lấy nó!... Vớt thằng bé!... – Nhưng chẳng có ai nghe vì thác nước đổ ầm ầm, và họ không thấy cậu bé mặc đồ tắm màu xanh, chìm khuất dưới mặt nước. Cậu vùng vẫy hai tay, nhưng cứ trôi theo dòng nước. Adrian nghĩ đến chuyện khủng khiếp sẽ xảy đến cho cậu bé. Adam khóc như điên, cậu định nhảy xuống sông, nhưng nàng nắm giữ cậu lại, đẩy cậu ra phía sau, hét to nói với cậu:

- Không được, Adam, đừng nhảy xuống sông! – Nói xong, nàng bỏ chạy, nhanh hết sức, dọc theo bờ sông, bay qua những tảng đá, nhảy qua các chướng ngại vật, qua cây cối, đẩy người nào choáng đường. Chưa bao giờ nàng chạy nhanh như thế, nàng nghĩ mạng sống của cậu bé phụ thuộc vào tốc độ chạy của mình. Dọc theo bờ sông, nhiều người la hét. Bây giờ họ đã thấy. Nhưng mọi người đều có vẻ bất lực. Hai người đàn ông trên một chiếc thuyền đưa cái dầm cho cậu bé, nhưng cậu còn nhỏ và quá hoảng hốt nên không chụp nó được. Cậu bé lại bị đẩy xuống nước và biến mất khi Adrian tiếp tục chạy không ngừng thở. Nàng biết phải làm gì và chạy đến đâu. Nàng mong sao chạy đến đúng lúc chứ không quá trễ. Nàng cảm thấy cành cây đập mạnh vào chân và đập vào hông, hai bàn chân đau điếng khi nhảy trên đá cứng, hai buồng phổi ngột ngạt, nhưng nàng vẫn còn thấy cậu bé, rồi nàng nhìn xuống dưới nước ngay trước những tảng đá nơi dòng nước cuồn cuộn mạnh nhất. Nàng nhào xuống mạt nước một cách nhẹ nhàng, lòng mong sao đừng va vật gì và mong sao nắm được cậu bé trước khi quá trễ. Nếu nàng không nắm được cậu bé chắc nó sẽ chết mất và nàng quyết tâm sẽ không để cho việc ấy xảy ra.

Nàng bị chiếc dầm đập vào người khi bơi qua, chiếc dầm đập mạnh, nhanh và trúng vào người, dòng nước chảy xiết làm nàng mất sức. Nàng nghe từ xa có tiếng người la hét và đâu đó có tiếng còi xe cấp cứu. Rồi, khi bị dòng nước đẩy xuống, bỗng nàng vớ phải cái gì đó nó đập vào mặt nàng, nàng liền chụp lấy và khi chụp được vào tay, nàng biết mình đã nắm được cậu bé. Đúng là Tommy. Nàng đẩy bé lên mặt nước, rồi ngóc đầu để hít không khí và dòng nước lại kéo nàng xuống, nhưng nàng đẩy mạnh cậu bé lên cao trên đầu mình và cố gắng đưa mình ra khỏi dòng nước. Cậu bé sặc sụa, thở hổn hển, mỗi lần họ chìm xuống là cậu uống nước, cậu hết sức vùng vẫy, nhưng nàng không buông tay, cố nắm chặt lấy cậu. Dòng nước tiếp tục kéo nàng xuống, nàng cứ cố đẩy cậu lên, rồi bỗng cậu bé biến mất. Nàng không thấy sức nặng của cậu bé nữa. cậu ở đâu đó rồi, nàng không tìm ra. Nàng bị ép xuống một cái hố đen thui, và rơi vào cái gì đấy nằm rất sâu, rất mềm và nàng rơi vào chốn hoàn toàn yên lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.