Sáng hôm sau, Lauren đi vào văn phòng, mặc một bộ complet rất đẹp, và quyết định mỉm cười rất tươi. Jim nhìn nàng và tươi cười nói:
- Lauren, cô đẹp lộng lẫy - Nhưng cô không bắt buộc phải lên trên đó chứ?
Nàng đáp, và đưa ông ta bức thư của Nick:
- Không bao giờ lên nữa.
Nàng cho rằng “trò chơi của họ” đã xong. Nick không còn muốn Lauren lên lầu vào buổi sáng nữa. Nhưng Lauren đã lầm. Năm phút sau, khi họ đang thảo luận một báo cáo mà Lauren đang làm dở, thì điện thoại trên bàn của Jim vang lên.
- Nick gọi...
Ông ta nói và đưa ống nghe cho Lauren.
Giọng của Nick như một lằn roi:
- Cô hãy lên đây! Tôi đã nói tôi muốn cô ở đây suốt ngày. Và tôi đã quyết định như thế. Hãy lên đây ngay.
Rồi chàng gác máy, và Lauren nhìn vào ống nghe như nó vừa mới cắn nàng. Nàng đã không chờ đợi Nick đối xử như thế. Nàng chưa bao giờ nghe ai nói với nàng với cái giọng như vậy.
- Tôi... tôi nghĩ là tốt hơn nên lên trên đó - Nàng vừa nói, vừa vội vã đứng dậy.
Nét mặt Jim trông thật khó tả.
- Mẹ kiếp, tôi tự hỏi không biết cái gì đã khiến anh ta làm như vậy?
- Tôi cho rằng tôi biết rõ.
Nàng nhìn thấy nụ cười hiểu biết chầm chậm tỏa ra trên khuôn mặt quyến rũ của Jim, nhưng nàng không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Chỉ vài phút sau, Lauren gõ vào cánh cửa văn phòng Nick, và với vẻ bình tĩnh giả tạo, nàng bước vào. Nàng chờ suốt hai phút để Nick biết nàng có mặt, và sau khi kêu lên là sao nàng lại đứng đó, Nick tiếp tục viết, làm lơ sự có mặt của nàng. Với một cái nhún vai bực bội. Cuối cùng nàng đi tới bàn giấy của chàng và đưa cái hộp nhung nhỏ đựng nữ trang cho chàng.
Nàng nói với cái thân hình nhìn nghiêng của chàng:
- Đây không phải là đôi bông tai của mẹ tôi, và tôi không thích nó. Đôi bông tai của mẹ tôi chỉ là những chiếc khuyên bằng vàng thường thôi, chứ không phải ngọc. Nó không đáng giá bằng một phần của đôi này. Giá trị của chúng là về tình cảm. Nhưng với tôi, chúng là vô giá. Chúng có ý nghĩa với tôi, và tôi muốn chúng trở về với tôi. Anh có hiểu như vậy không?
- Hòan toàn hiểu! - Chàng đáp lại, băng giá, không hề nhìn lên.
Qua máy nội đàm, chàng gọi Mary vào.
- Thế nhưng, đôi bông tai của cô đã mất. Vì thế tôi không thể tìm lại cho cô. Tôi gởi cô những gì có giá trị tình cảm của tôi. Đôi bông tai này là của bà nội tôi.
Lòng Lauren quặn thắt, và sự phẫn uất làm giọng nói nàng lạc đi khi nàng làm ra vẻ dịu dàng:
- Tôi vẫn không nhận đôi bông tai này.
Chàng hất đầu ra hiệu về phía góc bàn giấy.
- Vậy thì cô hãy để nó lại đấy.
Lauren đặt cái hộp xuống và trở về bàn giấy tạm của mình. Mary đi theo nàng một phút sau đó, đóng cửa văn phòng Nick lại và đi qua bàn giấy của Lauren. Với một nụ cười khả ái, bà ta chuyển các lời Nick mới nhắn:
- Trong vài ngày tới đây, thỉnh thoảng ngài Rossi gọi điện thoại tới cho Nick. Anh ấy muốn cô sẵn sàng dịch bất cứ lúc nào ngài Rossi gọi tới. Trong thời gian chờ đợi, tôi rất biết ơn cô, nếu cô giúp tôi một vài việc. Nếu còn giờ rảnh, cô có thể mang việc của Jim lên đây mà làm.
Suốt ba ngày tiếp đó, Lauren đã nhận thấy những khía cạnh khác của Nick mà nàng chỉ tưởng tượng ra mới thấy nó hiện hữu. Con người đàn ông hay chọc ghẹo, ôm nàng và hôn nàng, đã thay thế bằng một nhà kinh doanh đầy uy quyền, năng động, đối xử với nàng bằng sự lanh lẹ, tách ra ngoài thủ tục thông thường, khiến nó đe dọa nàng. Khi nào Nick không trả lời điện thoại hay đi họp, thì thường ngồi đọc hay viết ở bàn giấy. Nick đến văn phòng trước Lauren, đến vào buổi sáng và còn ở lại cho tới tối khi nàng đã ra về. Hoạt động như một thư ký trợ lý, nàng cảm thấy đã làm phiền Nick cách nào đó. Nàng đã có cảm giác chàng chỉ cần đợi nàng phạm sai lầm là sẽ cho nàng thôi việc.
Vào ngày thứ tư, Lauren đã sai lầm khiến nàng hoảng sợ: nàng đã bỏ sót một đoạn của hợp đồng chi tiết mà Nick đã đọc cho nàng. Đến lúc chàng gọi nàng đến qua máy nội đàm, nàng biết thời gian nàng bị sai lầm đã đến, nên nàng bước vào văn phòng. Nick với đôi chân run run và hai bàn tay toát mồ hôi. Thay vì phê bình nàng gay gắt, chàng lại chỉ ngay vào chỗ sai và hất những tờ hợp đồng vào người nàng và nói:
- Làm lại. Và lần này phải làm cho đúng.
Sau đó nàng được nghỉ xả hơi. Và Nick đã không đuổi nàng. Chàng thật sự không tìm thấy một lời tha thứ để bỏ nàng. Chàng cần có nàng bên cạnh để, dù thế nào cũng phải dịch cú điện thoại của Rossi.
Cũng trưa ngày hôm đó, một giọng nói hổn hển đến với Lauren:
- Tôi là Vicky Stewart.
Lauren ngước lên và nhìn thấy một cô gái tóc nâu đẹp vô tả, đang đứng trước nàng.
- Tôi xuống phố và định ghé qua đây thăm Nick - Ông Sinclair - Nếu ông ấy rảnh để đi ăn trưa. Đừng thông báo có tôi đến mà phiền ông ấy. Tôi sẽ vào thẳng thôi.
Vài phút sau, Vicky và Nick sánh bước tiến ra, tới thẳng thang máy. Tay Nick vẫn thân mật đặt lên chiếc lưng thon của Vicky và cười toe toét với bất cứ điều gì mà cô nàng nói.
Lauren lảo đảo đằng sau cái máy chữ của mình. Nàng ghét cái cách õng ẹo của Vicky Stewart, nàng ghét tiếng cười hổn hển của cô ta và ghét cái nhìn chiếm hữu mà cô nàng đã nhìn Nick. Sự thực nàng ghê tởm bất cứ cái gì của cô ta và biết rõ tại sao - Lauren không còn hy vọng gì vào tình yêu với Nick nữa.
Nàng đã thích mọi thứ ở chàng, từ cái hào quang uy lực và quyền thế toa? ra quanh chàng, đến vẻ tự tin vững chắc trong những bước đi dài của chàng, đến cái cách chàng nhìn khi chàng trầm tư suy nghĩ. Nàng thích cái cách chàng mặc những quần áo đắt tiền, cách chàng xoay xoay cây bút máy bằng vàng trong tay khi chàng lắng nghe điện thoại. Nàng thấy đau đớn khi đã quyết định coi chàng là người đàn ông cường tráng nhất, năng động nhất trên đời, như là tiền định đã dành cho nàng. Và chàng đã dường như không bao giờ còn ở trong tầm tay của nàng nữa.
Mary Callahan vừa đứng lên để đi ăn trưa, vừa nói:
- Đừng có lo, cô bạn thân mến ạ. Trong quá khứ đã có nhiều Vicky Stewart trong đời của Nick rồi! Họ không kết với nhau lâu đâu.
Sự xác nhận của Mary càng làm Lauren cảm thấy chán hơn. Nàng nghĩ, chẳng những Mary đã biết những gì đã xảy ra giữa Nick và nàng trong quá khứ, mà còn biết chính xác lòng dạ của Lauren như thế nào.
Vì vậy, nàng đáp với nỗi tự hào pha lẫn tức giận:
- Tôi đâu thèm để ý gì đến những việc Nick làm!
- Thật vậy sao? - Mary mỉm cười đáp lại và bỏ đi ăn trưa.
Cho đến chiều, Nick vẫn chưa trở về. Lauren tức tối tự hỏi, không biết cả hai người đã lăn vào cái giường ngủ nào - Của Nick hay của Vicky.
Vào lúc nàng rời văn phòng, lòng nàng ngập tràn ghen tuông và tự ghê tởm mình, sao đã yêu một tên vô nguyên tắc và quá tự do như vậy, để phải điên cái đầu. Về nhà, nàng đi lang thang không mục đích quanh căn phòng khách thanh lịch của nàng.
Càng gần Nick, mỗi ngày nàng càng bị tổn thương thêm. Nàng phải rời bỏ Sinco - Nàng không thể ở gần chàng nữa, không thể yêu chàng mà phải nhìn thấy chàng đi cặp với những người đàn bà khác. Nàng không muốn chàng nhìn nàng như nhìn một vật trang bị của văn phòng, mà sự hiện diện làm vướng mắt chàng, dù chàng bắt buộc phải gần vì cần thiết.
Lauren đã có một mong muốn bất ngờ và dữ dội, là từ biệt cả hai: Nick Sinclair và Philip Whitworth, soạn hành lý và trở về với cha nàng, bạn hữu nàng. Nhưng dĩ nhiên, nàng không làm như thế được. Cha nàng đang cần nàng...
Bỗng nhiên, nàng dừng bước. Trí óc nàng chợt loé lên một giải pháp nó đã từng xảy ra cho nàng trước đây. Có rất nhiều công ty lớn ở Detroi cần những thư ký giỏi và trả lương cao. Khi nàng đi mua các thứ làm bánh sinh nhật cho Jim đêm nay, nàng sẽ mua một tờ nhật báo. Nàng phải bắt đầu tìm cho mình một việc làm khác ngay.
Vào chính lúc đó, nàng gọi điện cho Jonathan Van Slyke, người đã dạy đàn cho nàng những năm qua, để bán cho ông ta cây đàn dương cầm quý giá của nàng. Ông ta đã rất thích cây đàn mỗi khi nhìn thấy nó.
Dù đau đớn, nàng vẫn thấy có triển vọng khi bán cây đàn. Lần đầu tiên trong tuần, nàng cảm thấy thanh thản. Nàng phải tìm một căn hộ rẻ tiền và rời khỏi chỗ này. Cho đến lúc đó, nàng sẽ cố hết sức làm việc ở Sinco - và nếu có nghe tên một ai mà Philip muốn thăm dò, thì nàng cũng quên ngay khi nghe. Philip sẽ phải đi mà làm lấy cái việc dơ bẩn ấy của ông ta. Nàng không thể làm thế và cũng không muốn phản bội Nick.