Mệt lả và chán nản, Lauren dừng xe lại trước tiền sảnh toà lâu đài Tudor ba tầng của gia đình Whitworth. Cô mở thùng xe và lấy hành lý ra. Cô đã lái xe suốt mười hai giờ liền, để giữ lời hẹn gặp ông Philip Whitthworth chiều nay. Lauren đã trải qua hai cuộc phỏng vấn để xin việc làm, đã té vào đám bùn đất bẩn, làm lấm lem quần áo và gặp người đàn ông đẹp trai nhất như trong thần thoại mà cô chưa từng thấy. Và vì cô đã liều lĩnh làm hỏng bài thi trắc nghiệm để xin việc ở Sinco nên cô đã đánh mất cơ hội được làm việc gần người thanh niên đẹp trai ấy.
Ngày mai đã là thứ sáu, và Lauren phải đi tìm thuê một căn phòng để ở. Khi tìm được phòng, cô sẽ rời khỏi đây ngay để về Fenster lấy hành trang. Philip không nói rõ ông muốn cô bắt đầu làm việc cho công ty ông vào lúc nào, nhưng cô có thể trở lại đây để sẵn sàng nhận việc vào khoảng hai tuần nữa kể từ thứ hai tới.
Cửa trước vừa được một người hầu phòng mặc đồng phục mở, thì Lauren nhận ra ngay đó là người đã chứng kiến màn trình diễn tại phòng ăn mười bốn năm trước.
- Chào cô - Ông ta bắt đầu nói, nhưng Philip Whitthworth đã ngăn lại.
Lướt nhanh vào phòng khách lớn lát đá cẩm thạnh, ông chủ nhà thốt lên:
- Ôi, Lauren! Tôi lo muốn chết, vì cô. Cái gì đã giữ chân cô lâu quá vậy?
Ông Philip đã tỏ ra lo lắng đến nỗi Lauren cảm thấy sợ vì đã làm cho ông ta nhọc lòng đến vậy. Cô còn cảm thấy mình có lỗi làm cho ông ta thất vọng, vì đã không cố gắng nhiều hơn, để nhận một công việc tại Sinco. Bằng vài lời ngắn gọn, Lauren giải thích công việc không trôi chảy trong cuộc phỏng vấn của cô. Cô vội vàng thuật lại là cô đã bị té ngay trước toà cao ốc Công nghiệp Hoàn cầu, và cô hỏi xem cô có đủ thì giờ rửa ráy trước khi ăn tối không.
Người hầu phòng dẫn Lauren lên lầu và chỉ phòng tắm cho cô. Cô rưa? ráy, chải lại tóc và thay một cái váy đầm màu trái mơ rất thích hợp với cái áo khoác mỏng:
Philip đã đứng bật dậy khi Lauren hiện ra ở lối vào hình vòng cung dẫn tới phòng khách. Ông nói:
- Cô biến đổi một cách thật kỳ diệu, Lauren à!
Rồi ông dẫn cô tới chỗ vợ Ông, con người có bản tính lạnh lùng cứng cỏi mà cô nhớ rất rõ.
- Carol, anh nghĩ rằng em còn nhớ Lauren.
Dù có thành kiến, Lauren cũng phải thừa nhận rằng, với khuôn mặt thanh tú và mái tóc vàng được cắt rất khéo, bà Carol Whitworth vẫn còn là một phụ nữ rất xinh đẹp.
- Dĩ nhiên em còn nhớ - Bà ta nói với một nụ cười lộ rõ vẻ hài lòng mà không nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của Lauren. Bà hỏi - Cô mạnh không, Lauren?
- Rõ ràng là Lauren rất mạnh, rất mạnh, má à - Carter Whitworth nói, miệng cười toe toét khi cậu lịch sự bước chân vào. Cái nhìn của cậu ta như quét một lượt trên khắp mọi nơi, từ đôi mắt xanh sống động, đến những đường nét đẹp như điêu khắc và khuôn mặt kiều diễm đầy nữ tính của Lauren.
Lauren giữ vẻ dửng dưng, khi cô nhớ lại cậu ta quấy nhiễu cô lúc còn bé. Nhận ly rượu xê - rét cậu ta rót mời cô, Lauren ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, nhìn cậu ta một cách thận trọng, trong khi Carter đến ngồi bên cô thay vì trở về ghế của mình. Cậu ta nói với một nụ cười tươi đầy ngưỡng mộ:
- Cô đã hoàn toàn thay đổi, Lauren.
- Anh cũng vậy - Lauren thận trọng trả lời.
Carter đặt cánh tay lên lưng chiếc ghế nệm ngay sau vai của Lauren.
- Tôi nhớ rất rõ: chúng ta dã bất hòa với nhau quá lắm.
- Không, chúng ta không bất hoà - Lauren chủ động nhìn về phía bà Carol. Bà ta đang quan sát cậu con trai trổ tài tán tỉnh, ánh mắt bà lạnh lùng, khó nhận biết, cảm xúc của bà vẫn tỏ ra vẻ cao sang cách biệt.
- Vì sao chúng ta đã bất hoà với nhau? - Carter nài ni?
- Tôi, ơ... tôi không nhớ.
- Tôi còn nhớ rất rõ - Cậu ta cười - tôi đã quá thô bạo và tàn nhẫn với cô.
Khi Lauren sửng sốt nhìn vào nét mặt chân thành và buồn bã của cậu ta, thì thành kiến của cô đối với cậu ta bắt đầu tiêu tan.
- Phải, anh đã làm như thế.
Và Carter cũng cười toe toét:
- Còn cô thì cư xử như một con nhóc quái quỉ tại buổi cơm tối.
Đôi mắt của Lauren ánh lên một nét cười để trả lời trong khi cô gật đầu nhè nhẹ. Một cuộc hòa giải có dự tính đã được nói ra. Carter nhìn người hầu bàn đang lấp ló ở lối cưa? vào, cậu liền đứng dậy và đưa tay cho Lauren:
- Bữa tối đã dọn rồi. Chúng ta đi ăn thôi.
Khi họ vừa dùng xong món ăn cuối cùng thì người hầu bàn hiện ra:
- Tôi xin lỗi. Nhưng có điện thoại của ông Weatherby ở công ty điện tử gọi đến cho cô Danner.
Philip Whitthworth nở một nụ cười tươi:
- Higghins, hãy mang điện thoại đến đây.
Cuộc điện đàm rất ngắn, chỉ một mình Lauren lắng nghe. Khi cô gác máy, cô đưa ánh mắt ngạc nhiên và tươi cười nhìn ông Philip.
Ông ta nói:
- Cô cứ nói ra cho chúng tôi biết. Bà Carol, Carter đều biết cô đang cố gắng làm gì để giúp đỡ chúng tôi.
Lauren hơi khó chịu khi biết cả hai người ấy cũng biết về cái tương lai bí mật của cô, nhưng cô vẫn đồng ý nói:
- Người đàn ông giúp đỡ tôi khi tôi bị té tối nay có một người bạn rất có thế lực tại Sinco. Người này gọi cho ông Weatherby vài phút sau đó, và kết quả là ông Weatherby nhớ ra có một chân thư ký mà ông ấy nghĩ là rất thích hợp dành cho tôi. Tôi được mời đến phỏng vấn vào ngày mai.
- Ông ấy có nói ai sẽ phỏng vấn cô không?
- Tôi nhớ là ông ta đã nói tên người đàn ông ấy là Williams.
- Jim Williams! - Ông Philip lẩm bẩm và nở miệng cười - Rồi người ta sẽ trách mình đây!
Sau đó ít lâu, Carter về phòng riêng, và bà Carol đi nghỉ. Nhưng ông Philip đề nghị Lauren ở lại phòng khách với ông ta.
- Có lẽ William muốn cô làm việc ngay - Ông ta nói khi hai người kia đã đi khỏi - Chúng ta không muốn gặp trắc trở trên đường cô nhận việc. Làm cách nào cô có thể về nhà ngay, lấy hành trang và trở lại làm việc liền?
Lauren nhắc ông ta:
- Tôi chưa thể về nhà cho đến khi tôi đã tìm một căn phòng trọ Ở đây.
Ông ta gật đầu:
- Không, dĩ nhiên là không rồi - và sau một lúc suy nghĩ, ông ta nói - Cô biết cho nhé, cách đây vài năm tôi có mua một căn hộ Ở Đồi Bloomfield cho một trong các bà cô của tôi. Bà ấy đã đi Âu châu nhiều tháng và có ý định ở lại bên đó một năm nữa. Tôi rất vui lòng nếu cô đến ở chỗ của bà ấy.
Lauren đáp ngay:
- Không, tôi không thể. Ông đã giúp tôi quá nhiều rồi. Tôi không thể để ông cung cấp chỗ ở cho tôi nữa.
Ông ta đã nói một cách dịu dàng nhưng cương quyết:
- Tôi van cô đấy, Lauren. Dù sao đi nữa, cô cũng nên dành cho tôi ân huệ đó, bởi vì tôi phải trả một số tiền khá lớn cho người giữa nhà hàng tháng để trông coi. Bằng cách này, cả hai chúng ta đều tiết kiệm được số tiền ấy.
Lauren lơ đãng vò ống tay áo chiếc áo sơ mi màu mơ chín. Cha cô cần đến tùng xư mà oc6 có thể gởi cho ông, và càng sớm càng tốt. Nếu cô không phải dùng tiền thuê phòng, cô có thể gỏi tiền đó về cho cha cô. Bối rối và bất an, Lauren nhìn quanh phòng, nhưng ông ta đã rút từ túi sáo vét tông cây bút và tờ giây để viết vài dòng:
- Đây là đia. chỉ và số điện thoại của căn hộ - Ông nói và đưa mảnh giấy cho Lauren - Khi cô điền vào hồ sơ xin việc ngày mai ở Sinco, cô hãy ghi địa chỉ này. Như thế, sẽ không còn ai biết sự liên hệ giữa cô với tôi.
Một cơn rùng mình lạnh từ sống lưng như nhắc nhở Lauren điềm xấu của vai trò gián điệp mà cô sẽ phải đóng khi vào làm việc tại Sinco. Do thám. Trí óc cô quay cuồng vì chữ này. Không, thật sự cô không làm điều ấy. Những gì cô cố làm là phấn đấu dò cho ra tên phải bội này, nhiệm vụ của cô chẳng những chính đáng mà còn vinh dự nữa. Trong một lúc, cô cảm thấy mình hoàn toàn trong sáng cho đến khi cô tự mình nghiêm túc nhớ lại lý do thật sự mà cô đang thích thú và hăm hở làm cho Sinco: Nick Sinclair làm việc ngay bên đường, và cô muốn có cơ hội để gần anh ta.
Tiếng nói của Philip cắt đứt dòng suy nghĩ của Lauren:
- Nếu cô nhận được chân thư ký ở Sinco vào ngày mai, cô hãy chấp nhận và rời khỏi đây ngay để đi Missouri. Nếu tôi không nghe tin tức gì về cô vào trưa mai, thì tôi biết là cô đã nhận chân thư ký và tôi thu xếp để hai người lo căn hộ cho cô sẵng sàng trong vòng một tuần lễ.