Saiko muốn học đại học Luật trước tiên. Bởi vì ngành Tâm thần học khó hơn nên để sau. Dù có học giỏi đến đâu thì sức khỏe cũng có hạn. Ngành Luật thì khó để xin việc khi đang học đại học nhưng nếu để xin vào một vài công ty nhỏ cũng không có vấn đề gì, nhưng vấn đề năm ở chỗ Saiko còn khá nhỏ tuổi. Nên Saiko định là sẽ nhận về làm tại nhà, cố gắng học để dành được học bổng, và thực ra thì Saiko cũng không thấp lắm nên chắc là sẽ ổn thôi nếu xin vào một công ty nào đó, miễn là lúc đó có chứng minh thư là được rồi. Học đại học còn nhỏ tuổi thì khổ thế này đây.
Akira bảo: “ Vất vả thế làm gì? Anh có thiếu tiền đâu?”
“ Em muốn tự nộp học.”
“ Nếu em đi làm vất vả thế người ta lại bảo anh ngược đãi em thì mần thao?”
“ Không bảo thế đâu mà lo.”
“ Ngộ nhỡ cảnh sát sờ gáy thì em định thế nào? Em chưa đủ tuổi lao động mà.”
“ Không sao đâu, học đại học đi làm thêm có sao đâu.”
“ Mấy công ty luật nó không nhận người dưới mười sáu tuổi đâu.”
“ Thực tập, chân vặt cũng được. Kinh nghiệm là chính mà.”
Akira ôm lấy Saiko, rồi nhẹ nhàng bảo: “ Thế tùy em. Đừng có làm gì quá sức là được. “
“ Vâng, bố ạ!”
Akira cười méo mặt: “ Bố á?”
Saiko cười: “ Bố nuôi chứ còn gì nữa.”
“ Không nói với em nữa.”
Akira nhéo mặt Saiko khiến cô bé bảo: “ Bé dỗi.”
“ Dỗi đi không ai dỗ đâu.”
“ Ryan sẽ dỗ em thôi.”
Akira hơi nhíu mày một chút rồi thả lỏng ra ngay: “ Vậy trong ba người đối với em ai là quan trọng nhất?”
Saiko nghĩ ngợi một lát rồi nói: “ Nếu tính cả em thì sẽ là bốn người như Grand Slam* và có thể xếp như thế này này: em là Úc mở rộng, anh là Pháp mở rộng, Ryan sẽ là Wimbledon và John sẽ là giải Mỹ.”
“ Nói thế John sẽ buồn lắm đấy.”
“ Kệ anh ý.”
“ Mai là Chủ Nhật đấy, đi shopping với anh không?”
Saiko bật cười: “ Đi chứ, tội gì không đi!”
Giải Grand Slam: Giải Tennis được tổ chức thường niên, trong đó giải Úc được tổ chức đầu tiên, rồi đến giải Pháp, Wimbledon và cuối cùng là Mỹ mở rộng. Ý của Saiko chính là đối Saiko bản thân là quan trọng nhất, rồi là Akira, Ryan và cuối cùng là John.
Ngày Chủ Nhật
Đó là một ngày đúng chất “ Sunday “, trời nắng đẹp. Không khí trong lành, và giao thông hôm nay ở Massachusetts cũng thoáng hơn bình thường. Hai người định sẽ đi đến trung tâm thương mại, còn mua gì thì đến đó rồi tính. Thực ra thì người ta bảo đi siêu thị nên viết danh sách những thứ nên mua để tránh tốn tiền, thôi nhưng lần này cứ kệ đi. Lâu lâu mới được một lần.
Chà, có gì đây nhỉ? Saiko đã mua rất nhiều đồ ăn, và cuốn đại gia Gatsby. Cô muốn đọc thử xem sao. Một bi tráng ca hào hùng về tình yêu chẳng? Điều đó phụ thuộc vào người đọc mà thôi. Saiko cũng mua rất nhiều sơn, cùng với những cây cảnh giả và cây nhỏ đặt trong chậu, cùng với rất nhiều tranh tường, poster.
“ Em định làm gì vậy?”
Saiko rùng mình: “ Trời ơi, màu hồng cánh sen đó nhìn sến thía mồ luôn á, em muốn trang trí lại thôi á.”
“ Em có muốn anh đóng cho một cái kệ không?”
Saiko nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.
“ Anh giúp em trang trí phòng nha?” Saiko mỉm cười hỏi.
Akira xoa đầu Saiko rồi gật đầu.
Cái phòng màu hường phấn này nhìn ngứa mắt lắm rồi. Saiko trải một tấm thảm nilon xuống dưới rồi sơn căn phòng bằng màu trắng, nhìn đơn giản nhưng còn đỡ ức chế. Rồi cô quyết định kê cái bàn học gần giường, mệt là nằm xuống luôn, với lại nơi đó cũng là nơi ánh sáng chiếu vào nhiều nhất. Cái bàn học lúc nào cũng gọn gàng rồi nên khỏi xếp lại, Saiko quyết định để lên bàn một chậu cây giả mini màu tím. Bên cạnh bàn học, Saiko cũng để một chậu cây dây nhện thật. Trên cửa sổ, Saiko cũng đặt một chậu trầu bà lỗ. Akira đã bảo cô mua, nhìn đẹp mà cũng có ích nữa. Ở ngoài cửa, Saiko đặt một cây vạn niên thanh. Chậu cây màu trắng nhìn hơi đơn điệu nên cô đã vẽ thêm một ít họa tiết trang trí và viết chữ “ SA“. Trước cửa vào bàn, Saiko đặt một tấm thảm mát xa. Tuy hơi đau nhưng rất thích.
“ SA chi vậy?”
Akira buồn cười.
Cái đồ biết rồi còn hỏi!
Trên nóc kệ, Akira đặt lên đó một cây lưỡi hổ.
Saiko còn bảo: “ Chắc em bị cuồng cây quá anh ơi.”
“ Chắc thế á. Mua đâu rõ lắm à.”
“ Anh tiếc hả?”
“ Tiếc đâu.”
Thậm chí, trên kệ còn có một bó thu hải đường trường sinh và giữa đó cắm một cành lô hội. Ngoài cửa sổ phía bên ngoài, có treo một vài cành phong lan.
Kệ sách được đóng bởi Akira, nên cô đã dùng dao gỗ khắc lên đó chữ Akira Taylor khỏi nhầm lẫn vào đâu được. Trên kệ là hàng loạt các loại sách mà Saiko thích nhất, gồm toàn tiểu thuyết nổi tiếng, từ ngôn tình cho đến cách mạng của các nhà văn nổi tiếng, rất nhiều đầu đĩa DVD và các album nhạc và ảnh. Ngoài ra còn rất nhiều tập, bên trong đó là các bức tranh ảnh. Trên tường cũng treo một bức tranh vẽ tay, đó là gia đình của Saiko, có bố mẹ và cậu Uchiha, và cả Akira, cùng với Ryan với John nữa. Cô cũng treo một tờ lịch, cô mua không có trang trí, để tiện vẽ tay và mấy tấm poster. Poster toàn là ảnh nhân vật manga và anime. Thần tượng 3K: Katori Itto, Kuroko no Basuke, Kingdom của Hara, và Golden State Warriors. Thực ra thì Saiko chỉ mê mỗi Stephen Curry thôi. Bởi vì Stephen là đại diện cho những người theo lối chơi kĩ thuật chứ không phải sức mạnh. Theo ý kiến cá nhân của cô thì, những người theo lối chơi sức mạnh ắt là thiên tài rồi, vì sức khỏe không phải là thứ mấy bài thể dục có thể rèn luyện được đến độ hoàn hảo, mà thường thì mấy người theo cái lối chơi này chỉ biết dunk tới tấp mà thôi, tuy khích lệ được tinh thần đồng đội nhưng Saiko vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, lối chơi kỹ thuật là do sự tập luyện miệt mài tạo nên, những cú three – pointer đẹp mắt, những pha cross over sắc sảo, đó mới là đỉnh cao. Và đỉnh cao hơn nữa có lẽ chính là những người vừa có thể chơi theo lối chơi sức mạnh và kỹ thuật, có khả năng phòng ngữ lẫn tấn công trong phạm vi toàn sân. Những người như thế thực sự không có nhiều.
Còn Kuroko no Basuke thì ấn tượng với Kuroko với Misdirection với hàng loạt các chiêu liên quan: Phantom Shot, đường chuyền vô hình, và cú lái bóng vô hình cool ngầu. Còn Katori thì như một sự đối lập với Kuroko. Kuroko yên lặng nhưng nguy hiểm với màu xanh của nước, còn Katori thì như lửa, là ngựa non háu đá thích đánh nhau, thích khiêu chiến với đối thủ mạnh, không quan tâm đến đối thủ nhưng cũng không quan tâm đến chiến thuật nên hay gây ra rắc rối, nhất là hồi cấp ba. Còn Kingdom thì lại ấn tượng với nhân vật phụ, là đại vương Tần Doanh Chính bởi sự quyết đoán, chính trực, thông minh và tài năng, khác với nam chính ngoài đánh nhau ra thì chẳng biết gì cả. Tuy nhiên, đại vương này nhiều lần cần phải dựa vào người bạn thiểu năng ấy, bởi vì người bạn ấy giống như một ngọn lửa rực cháy không bao giờ tắt, là một mãnh tướng tương lai.
Hai ngày nghỉ ở nhà đủ để Saiko hoàn thành công việc này rồi.
Đúng ra để mà nói thì đây là chương ngoại truyện bởi nó chẳng liên quan gì đến mạch truyện hết, viết cho vui thôi à. Và nó không hay lắm đâu:)))))
Sở thích của nhân vật cũng là sở thích của tác giả, hy vọng tìm được bạn cùng sở thích nha! JJJ